Dường như ngày đó, mọi chuyện tiến triển theo chiều hướng tốt đẹp hơn, mặc dù cả hai đều không nhắc đến.
Diệp Phi không thể nhìn thấu Lê Tiện Nam, lịch sinh hoạt hỗn loạn cũng không thể thay đổi trong ngày một ngày hai, rạng sáng, đột nhiên anh muốn đưa Diệp Phi đi ngắm bình minh, Diệp Phi cũng đi theo anh.
Diệp Phi không hỏi đi đâu, cũng không hỏi làm gì, anh chỉ nói là ra ngoài, vậy là cô đi theo anh.
Diệp Phi buồn ngủ, trùm chăn rúc vào ghế sau, ngủ gà ngủ gật, Lê Tiện Nam ngồi bên cạnh, nhìn dáng vẻ buồn ngủ của Diệp Phi, lại mềm lòng, anh nắm tay cô, thấp giọng hỏi: “Buồn ngủ thế này còn ra ngoài với anh, sao không ở nhà ngủ?”
“Không có anh, em không ngủ được, Tây Giao Đàn Cung rộng lớn như vậy…” Diệp Phi ngáp dài, nhắm mắt, tựa vào vai anh.
Lê Tiện Nam cười, hơn bốn giờ, anh đi ra ngoài, mặt trời còn chưa tỉnh giấc.
Lê Tiện Nam đan tay với cô, gọi: “Phi Phi?”
“Chưa ngủ.” Cô nhắm mắt, trả lời.
“Nhìn kìa.”
Lê Tiện Nam nói.
Diệp Phi chậm rãi mở mắt, hai người họ ngồi cạnh nhau trên ghế sau, nhìn qua kính chắn gió, bầu trời bên ngoài nhuốm sắc màu mập mờ và lãng mạn, tím đậm đan xen với hơi nước mờ mịt, còn có trăng tròn và vô vàn vì sao.
Bình minh màu đỏ.
Từ này lóe lên trong đầu cô.
Sau đó Diệp Phi nhúc nhích, cọ cọ vào vai anh, góc mặt của Lê Tiện Nam được ánh sáng mông lung chiếu vào, làm người ta say mê, không cách nào dời mắt.
“Lê Tiện Nam.” Diệp Phi gọi anh.
“Hửm?” Lê Tiện Nam quay đầu nhìn cô, kéo chăn đắp cho cô.
Diệp Phi níu lấy tay anh, tay cô bị anh nắm lấy, khô ráo ấm áp, anh cong ngón tay, giữ chặt tay cô.
“Phải là người như thế nào, mới có tương lai cùng anh?” Diệp Phi im lặng mấy giây, nhẹ nhàng như một tiếng thở dài, nhưng cũng là tiếng thở dài không cần lời hồi đáp.
Cô tựa đầu lên vai anh, nhắm mắt, trong xe chật chội, đứng trước bình mình lãng mạn vô bờ, dường như hai người họ rất gần gũi.
Lê Tiện Nam nghe thấy.
Anh vuốt vuốt ngón tay cô, rũ mắt nhìn Diệp Phi sắp chìm vào giấc ngủ.
Im lặng, ngoan ngoãn, làm anh mềm lòng vô cớ.
Một chút rung động chìm vào ánh trăng, bình minh màu đỏ thật đậm, thật sâu, tia sáng mỏng manh xua tan mây mù.
Ánh mắt của Lê Tiện Nam lưu luyến nhìn bàn tay họ đan vào nhau.
“Anh rất muốn người đó là em.”
Sau rất nhiều giây, anh cũng trả lời.
Diệp Phi chưa ngủ, hàng mi run rẩy, cô chậm rãi mở mắt, trước bình minh, sắc đỏ vẫn nhuộm khắp bầu trời.
Hình như hai người họ đều không có lý trí, một người lái xe bốn tiếng, một người thật sự đi theo.
Phải là người như thế nào, mới có tương lai cùng anh?
Anh rất muốn người đó là em.
Diệp Phi nhúc nhích, tựa cằm lên vai anh, mở mắt nhìn anh.
Lê Tiện Nam vẫn hơi buồn ngủ, phát hiện ra, nhìn thấy đôi mắt trong trẻo của cô, tỏa ra một tia sáng nhỏ xíu giữa màn đêm.
“Lê Tiện Nam, anh có biết điều gì là quý giá nhất đối với em không?”
“Điều gì?”
“Sự chân thành của em là quý giá nhất.”
“Phải, vậy nên em phải trao cho đúng người.”
Lê Tiện Nam rũ mắt, nắm lấy ngón tay cô, dịu dàng nói.
“Trao cho anh được không?” Đôi mắt của Diệp Phi cong cong, trong cơn buồn ngủ vẫn mỉm cười, giống như mèo nhỏ chưa tỉnh ngủ, cọ cằm lên vai anh, “Được không?”
“Phi Phi, có tiếc nuối không?” Lê Tiện Nam vuốt ve ngón tay thon nhỏ trắng trẻo của cô, ngây ngốc hỏi.
“Có gì mà tiếc nuối? Anh đối xử rất tốt với em, Lê Tiện Nam, em không thấy có gì để tiếc nuối, em hai mươi hai tuổi, em đã rất dũng cảm, nếu có tiếc nuối, cũng không phải là em tiếc nuối.” Diệp Phi mở mắt, giọng nói dịu dàng, khoa trương với anh, “Là anh tiếc nuối mới phải, anh đã hơn ba mươi, có phải là lần đầu tiên anh dỗ dành người khác …”
Lê Tiện Nam cười.
“Không phải anh đã nói, thế gian có nhiều chuyện không thể đoán định được, cho nên lạc tử vô hối, nếu em bằng lòng, em sẽ ở bên cạnh anh, nếu em không bằng lòng…”
Diệp Phi nhắm mắt, nghĩ ngợi một chút về nửa câu sau, nhưng cô chưa kịp nói, Lê Tiện Nam đột nhiên ôm lấy eo cô, nghiêng người hôn cô, trong xe chật hẹp có mùi đàn hương nhàn nhạt, lạnh lẽo, thiêng liêng, giống như sương mù giăng đầy con đường không có lối về.
Lê Tiện Nam chiếm đoạt toàn bộ hơi thở của cô, Diệp Phi đưa tay đẩy anh ra, nhưng Lê Tiện Nam không buông, nói triền miên cũng được, nói độc đoán cũng được, Diệp Phi nhắm mắt, tay áo cọ vào hộp thuốc lá trong túi anh, Diệp Phi vô thức nhét tay vào túi áo khoác của anh để sưởi ấm.
Lê Tiện Nam hôn cô, bắt lấy cổ tay cô.
Diệp Phi bất mãn, thật ra cũng không biết là ý gì, cứ để anh hôn.
Một nụ hôn dài đằng đẵng, Lê Tiện Nam buông cô ra, nhưng vẫn rất gần cô.
Bàn tay anh vuốt ve gò má cô, mắt hai mí thâm trầm vì mệt mỏi, ánh nhìn sâu sắc, lưu luyến.
Diệp Phi giữ chặt tay anh, không vui, cắn lòng bàn tay anh một cái, không dùng lực, nhưng cũng để lại dấu răng.
Lê Tiện Nam bị cô chọc cười.
Lúc hôn cô, anh thành tâm, chăm chú, nhưng rõ ràng cô muốn câu dẫn anh làm chuyện quá đáng hơn.
Như va chạm sẽ tạo nên dục vọng, như nụ hôn làm tan chảy sự mềm mại.
Trong mắt của Lê Tiện Nam, nhất định có một chút mê muội.
“Nhỡ đâu anh không muốn em không bằng lòng thì sao?” Thanh âm của anh khàn khàn, bàn tay to lớn vuốt ve gò má cô hơi thô ráp, trời sinh lạnh lẽo, sau này kiềm chế, từ lâu đã tạo thành một loại khao khát mà anh không hề phát hiện ra.
Diệp Phi chỉ nhìn anh.
Bình minh màu đỏ vẫn chưa phai nhạt, đường nét của anh càng rõ ràng.
Diệp Phi từng nghĩ cô chưa nhìn thấu anh, bước ra ngoài, anh luôn kiêu ngạo, lạnh lùng, đối với cô lại dịu dàng, gần như cưng chiều, nhưng vào giây phút này, ánh mắt của anh hoàn toàn tập trung vào cô, tựa như anh đã tháo bỏ lớp vỏ bọc, có sự chân thành làm cô mềm lòng.
Anh làm gì, nói gì, hình như cô đều không có cách nào chống cự được.
Có phải lại là tình yêu trước bình minh nữa không?
Ánh bình minh màu đỏ, bao bọc sự lãng mạn và dịu dàng vô biên.
“Lê Tiện Nam.” Diệp Phi đưa tay ra khỏi tấm chăn mỏng, “Em không hối hận vì đã gặp anh.”
–
Diệp Phi tựa vào vai của Lê Tiện Nam mà ngủ, sau đó cũng không nhớ mình ngủ thiếp đi thế nào, trước đây cô thật sự rất khó ngủ, nếu tính toán cẩn thận, cô đã phụ thuộc vào nút bịt tai nhiều năm rồi, từ hồi mười lăm, mười sáu tuổi đến giờ, cũng đã sáu, bảy năm.
Cô ngây người suy nghĩ, mới ở bên cạnh Lê Tiện Nam chưa bao lâu, đã có thể rời xa nút bịt tai.
Phụ thuộc vào nút bịt tai cũng vì cảm giác an toàn.
Mà ở bên cạnh anh, có một cảm giác còn hơn cả cảm giác an toàn.
Cũng khó nói chi tiết, giống như nửa đêm tỉnh giấc, Lê Tiện Nam cũng sẽ luôn luôn thức dậy, vô thức nói đã chuẩn bị nút bịt tai cho cô trong ngăn kéo.
Lúc đó, Diệp Phi hỏi anh nút bịt tai ở đâu ra, anh nói sáng sớm ngày cô mới đến, lúc cô đang ngủ, anh đã ra ngoài mua chúng.
Diệp Phi vẫn cảm thấy thật khó tưởng tượng, nửa đêm, giữa trời đông lạnh thấu xương, anh ra ngoài mua ba cặp nút bịt tai, sợ cô tỉnh giấc giữa đêm, ngủ không ngon.
Nếu nhất định phải tìm chân tình trong những điều nhỏ nhặt này, vậy thì chân tình anh trao nhiều vô số kể.
Khi Diệp Phi tỉnh dậy, cô đã về đến Tây Giao Đàn Cung, Lê Tiện Nam vẫn còn ngủ bên cạnh cô, gương mặt khôi ngô tuấn tú lộ ra sự mệt mỏi.
Cô chống khuỷu tay nhìn anh, Lê Tiện Nam đột ngột xoay người nhào sang, ôm chặt cô vào lòng.
Diệp Phi giật mình, suýt nữa hét to.
Lê Tiện Nam mở mắt, cười: “Anh đang đợi em thức dậy, em còn nhìn trộm anh.”
“…Lê Tiện Nam, anh dậy rồi mà còn giả vờ ngủ?!” Diệp Phi đưa tay đẩy anh ra, nhưng không được, giận dỗi liếc anh.
Lê Tiện Nam không đứng đắn, đưa tay giữ một nút áo của cô, Diệp Phi giật mình một giây, sau đó mới kịp phản ứng, kéo chăn lên.
Lê Tiện Nam cong môi cười, hai tay giữ lấy mặt cô, rèm cửa đóng lại, Diệp Phi không biết mấy giờ rồi.
Mới thức dậy, nhưng hình như đáy mắt của anh còn thâm trầm hơn trước.
Khi cảm xúc dâng trào, dục vọng cũng thức tỉnh.
Chúng nhóm lửa ở một góc trong đáy lòng, sinh sôi trong ánh mắt.
“Lê Tiện Nam…” Diệp Phi cũng cảm thấy hơi đe dọa, tóc dài buông xõa sau gáy, gương mặt mới tỉnh dậy, sạch sẽ, bất ngờ, lo lắng, xấu hổ, da mặt nóng bừng.
Lê Tiện Nam lấy lại một chút lý trí —— lúc nào cũng bảo người ta đừng làm thế này, đừng làm thế kia, nhưng người đi lạc đường, phải quay đầu, lại chính là anh.
Nhưng trên một con đường không thấy rõ điểm cuối, trở về cũng không có ý nghĩa gì.
Đột nhiên Lê Tiện Nam muốn tiến về phía trước.
—— Anh luôn tin rằng, mình sẽ không mất kiểm soát.
Diệp Phi dùng gối che chắn bản thân, có lẽ đã vào chiều, trong phòng yên tĩnh, có vui vẻ, có xấu hổ, giống như đã danh chính ngôn thuận.
Cô đưa đầu ngón tay dọc theo bờ vai anh, lại hướng lên trên, luồn vào tóc anh.
Mới tỉnh dậy đã hôn, ấm lạnh giao thoa.
Diệp Phi mờ mịt nhìn đèn pha lê trên trần nhà, trong góc phòng, nến thơm mùi hoa cỏ đang cháy, một cơn gió thổi qua, ngọn lửa lay động.
Khi Diệp Phi gần nhìn thấy ánh sáng, hình như Lê Tiện Nam cố ý, trên tủ đầu giường có một ly nước đá, hơi lạnh làm cô rơi vào hố băng, đá lạnh chạm vào, tan thành một vệt nước, chảy xuống.
“Lê Tiện Nam!” Diệp Phi đá anh.
Lê Tiện Nam nắm chặt cổ chân cô, ghé đến gần, viên đá chuyển động giữa môi anh, trong ánh mắt tràn ngập ý cười, hơi ấm tỏa ra.
“Phi Phi, tỉnh chưa?” Anh ngậm viên đá, ánh mắt thâm sâu.
Lùi một bước là tái sinh, tiến một bước là vực sâu.
Anh từng nói mình phụ thuộc vào đá lạnh để giữ tỉnh táo, giống như cô phụ thuộc vào nút bịt tai.
Cũng giống như mấy ngày trước nhất định phải về hẻm Hòe Tam.
Làm gì dễ dàng như vậy.
Gương mặt nhỏ nhắn của Diệp Phi ửng đỏ, cô tức giận nhìn anh, tư thế này quá mập mờ, đột nhiên cô tiến về phía trước hôn anh, viên đá cũng bị cô lấy đi.
Đá lạnh nhanh chóng tan ra, Diệp Phi nhích đến gần anh, cảm nhận tốc độ tan chảy của viên đá trên đầu lưỡi, cô nuốt vào, hành động này làm Lê Tiện Nam tỉnh táo lại, đột nhiên anh ghé đến gần, hai tay giữ lấy mặt cô, đảo khách thành chủ (*).
(*) Là một trong 36 kế quân sự của Trung Quốc cổ đại, được giải nghĩa là từ chỗ là khách biến thành vai chủ, lấn dần dần lên đất của địch để khiến địch không còn chỗ đứng. Có thể hiểu là từ thế bị động chuyển thành thế chủ động.
Vực sâu thì vực sâu, chi bằng cùng nhau rơi vào.
“Diệp Phi, đừng nghĩ anh lạnh lẽo, không ham muốn, anh cũng biết tranh quyền tranh thế, anh có khao khát chiếm hữu, anh cũng có lòng dạ hẹp hòi, anh còn ghi thù.” Ánh mắt của Lê Tiện Nam vô cùng dịu dàng, khớp ngón tay của anh vuốt ve gò má cô, làm cô cảm thấy hơi bất an, nhưng cô bằng lòng, “Nếu em theo anh, sau này em sẽ không có cơ hội thích người khác —— Phi Phi, anh sẽ không cho em cơ hội nghĩ người khác tốt hơn anh.”
Cô tin lời này, thế giới rộng lớn như vậy, lại không bao giờ có Lê Tiện Nam thứ hai.
Cô đơn độc bước qua hai mươi hai năm cuộc đời, chưa từng gặp ai tốt bằng một phần vạn của anh.
Con đường phía trước hiểm trở, cô cố gắng bước đi một mình, cũng may thế gian này luôn có những vì sao, có bình minh lưu luyến, có sự dịu dàng vô bờ, gặp ngọn đèn làm bạn với sương đêm, khó khăn lắm mới chiếu sáng cuộc đời hỗn loạn của cô.
Nụ hôn mà Diệp Phi nhớ nhất, chính là nụ hôn hôm nay.
Trong ngọn lửa thiêu đốt, đá lạnh buốt giá chạm vào, thần kinh nhạy cảm lập tức co rút, tuyết trắng tĩnh lặng, nước biển cuồn cuộn, tình yêu và dục vọng như tro tàn không tắt, liếc mắt một cái lại có thể bùng cháy.
Cô chắc chắn rằng, anh là Lê Tiện Nam duy nhất trong đời cô.
Hai mươi hai năm của cô, một lần điên cuồng mất lý trí, dũng khí duy nhất, tất cả đều dành cho anh.
Kawabata Yasunari từng nói, bốn giờ sáng, tôi thấy hoa hải đường chưa ngủ, luôn nghĩ rằng, giờ này, người nên ở cạnh tôi.
Cũng vào bốn giờ sáng ngày đó, Diệp Phi và Lê Tiện Nam cùng ngắm bình minh màu đỏ, nhất định lúc đó có lãng mạn và chân tình.
“Phi Phi, cứ chậm rãi tận hưởng sự chiếm hữu và lãng mạn của anh.”
—— Diệp Phi nhìn bản thân từng tấc, từng tấc sa vào.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
1. Câu “Tuyết trắng tĩnh lặng, nước biển cuồn cuộn” bắt nguồn từ “Iceland” của Jorge Luis Borges.
2. Bốn giờ sáng, tôi thấy hoa hải đường chưa ngủ, luôn nghĩ rằng, giờ này, người nên ở cạnh tôi. —— Kawabata Yasunari