Sảnh chính của biệt thự xa hoa và trống trải, vào cửa, Diệp Phi nghe có người đang nói chuyện, nhưng không hiểu họ nói gì, cô chỉ hiểu được vài câu tiếng Quảng Đông đơn giản.
Vào phòng khách, chính giữa có một bàn mạt chược, liếc mắt một cái, Diệp Phi đã nhìn thấy Phùng Nghi ngồi ở đầu bàn.
Đúng là bà ấy có dáng vẻ phu nhân cao quý, là người xinh đẹp nhất trong bàn, tóc buộc lên, mặc sườn xám dài màu đỏ, khoác áo choàng màu be, đường nét xinh đẹp, tuy đã gần năm mươi tuổi, trông bà vẫn vô cùng trẻ trung.
Trước khi xảy ra biến cố, gia cảnh nhà Diệp Phi cũng không tệ, Phùng Nghi sống trong nhung lụa nhiều năm trời, ngay cả khi đã đến tuổi này, bà vẫn vô cùng trang nhã.
Trước đây, người nhà Phí Minh Huy nói Phùng Nghi trông giống hoa hậu Hồng Kông nào đó, còn khen ông ấy may mắn.
Người chơi mạt chược cùng bà ấy trên bàn ăn đều là người nhà của Phí Minh Huy.
Nhìn thấy Diệp Phi, một tràng chào hỏi khách sáo vang lên, Diệp Phi cũng miễn cưỡng mỉm cười, bị Phùng Nghi đẩy đến tặng quà Tết.
Tán gẫu với bảy, tám người phụ nữ trên sofa phòng khách, chủ yếu là Phùng Nghi nói chuyện.
Diệp Phi ngồi đó, nở nụ cười giả tạo.
Có người hỏi cô: “Phi Phi học đại học tốt như vậy, sau này có kế hoạch gì?”
Diệp Phi nói, có lẽ sẽ học tiếp.
Ngay sau đó, lại có người nói: “Con là con gái, lại sống xa nhà như vậy, con gái không nên học nhiều, sau này kết hôn với người tốt một chút, ở nhà làm nội trợ, kết hôn vẫn hơn.”
Trong mắt họ, phụ nữ nên sinh con, chăm sóc gia đình.
“Nhìn Thù Thù kìa, chồng nó đối xử với nó rất tốt, tháng nào cũng cho tiền, làm nội trợ vẫn hơn.”
Là nói đến Phí Thù, con gái thứ tư của Phí Minh Huy, không lớn hơn Diệp Phi bao nhiêu, đã sinh hai con gái.
Nếu có người hỏi Diệp Phi, tại sao cô lại đi học xa như vậy —— nhất định là vì cô muốn thoát khỏi vũng bùn này, không muốn trở thành người như vậy.
Diệp Phi lấy cớ ra ban công hóng gió, chỉ không ngờ Phí Thù và con cô ấy cũng đứng ngoài đó.
Phí Thù rất tốt, lúc nhìn thấy Diệp Phi, cô ấy cười, hai đứa bé, cô ấy bế một đứa trên tay, đứa còn lại đang khóc, Phí Thù giải thích: “Con bé khóc mãi, chị ra đây dỗ nó.”
Diệp Phi gật đầu, nói vài lời khách sáo với cô ấy.
Ban công rất lớn, đứa nhỏ đã ngừng khóc, Phí Thù đang nói chuyện điện thoại, hơi hạ mình, cô ấy gọi ba lần, người bên kia mới bắt máy, Phí Thù thấp giọng, nói, khi nào đến đây thì mua vài thứ, họ hàng đều có mặt, mua cái này, cái kia, nhưng còn chưa kịp nói xong, bên kia đã cúp máy.
Phí Thù giơ điện thoại lên, nhìn Diệp Phi, xấu hổ mỉm cười.
Phí Thù nói: “Bình thường thôi, đàn ông đều không thích những chuyện nhỏ nhặt này.”
Phí Thù hàn huyên mấy câu với Diệp Phi, lúc nhắc đến đại học Yến Kinh, cô ấy còn hơi xúc động: “Chị luôn muốn học ngành tiếng Trung.”
Lúc nói ra lời này, ánh mắt của cô ấy hơi ảm đạm, Diệp Phi từng nghe qua, Phí Thù học đại học sư phạm, sau khi tốt nghiệp, cô ấy kết hôn theo sự sắp đặt của gia đình, sau đó sinh con, làm nội trợ.
Hình như con gái đều được dạy phải hiểu chuyện, hiểu chuyện chính là lời tán thưởng đối với con gái.
Ngày đó, Lê Tiện Nam đã nói, hiểu chuyện là điều đáng buồn nhất đối với một đứa trẻ, người lớn làm sao biết được, một đứa trẻ đã phải làm những gì để được khen là “hiểu chuyện”.
Diệp Phi lại nhớ đến lời anh nói.
Đối với một số người, kết hôn, sinh con chính là thành công, nhưng đi học, đi làm, có sự nghiệp riêng, đó cũng là thành công.
Trước khi ăn phải cúng bái, trên bàn ăn có vài gương mặt xa lạ, trẻ con được giao cho người lớn trông coi.
Phùng Nghi đi đến, nhân lúc mọi người đang cúng bái, bà ấy kéo Diệp Phi vào một căn phòng trống.
“Khi nào con bay về bên kia?” Phùng Nghi hỏi cô.
“Sáng mùng hai.”
“Tốt quá.” Phùng Nghi nói, “Ngày mai con đi gặp một người bạn, ăn một bữa cơm, mẹ nghe ngóng rồi, nhà thằng bé làm kinh doanh, cũng rất tốt, thằng bé là con trai của bạn chơi mạt chược với mẹ, đúng lúc muốn tìm người học cao, con đi gặp mặt người ta, ăn một bữa cơm.”
“Mẹ có ý gì?” Diệp Phi dừng lại, ngước mắt nhìn bà ấy.
“Không có ý gì, con gái học hành nhiều cũng không bằng cưới được người tốt, gia cảnh nhà thằng bé rất tốt… Con đi xa như vậy làm gì, không người thân thích.”
“Trước đây ba con không nói như vậy.”
Diệp Phi im lặng mấy giây, Phùng Nghi trang điểm nhẹ, mặc sườn xám đỏ, giống hệt như một đóa hoa lộng lẫy.
Phùng Nghi đưa tay ra, chọc lên đầu cô một cái: “Tức chết với con, học nhiều như vậy, ở Yến Kinh thì làm được trò trống gì? Con thật sự nghĩ học ngành văn học là có thể trở thành nhà văn đại tài à?”
“Mẹ, mẹ ở đây, có thật sự hạnh phúc không?”
“Sao lại không hạnh phúc?” Phùng Nghi chỉ tiếc không thể hung dữ hơn, cứ chọc chọc lên đầu cô, “Đừng cứng đầu với mẹ, có một số việc con làm chỉ để thỏa mãn nhất thời, xưng bá xưng vương, không có bản lĩnh thì đừng tỏ ra mạnh mẽ.”
“Tại sao con lại phải tỏ ra mạnh mẽ?”
“Con ở Yến Kinh thì làm được việc gì? Còn phải trả tiền thuốc men cho Diệp Đồng.”
“Mẹ thì sao? Cưới Phí Minh Huy rồi, mẹ có được bao nhiêu tiền? Mẹ là nội trợ, không chừng còn không kiếm tiền bằng con….”
“Chát ——”
Phùng Nghi đưa tay, rốt cuộc cũng không dừng lại, tát vào mặt Diệp Phi, không dùng nhiều sức, nhưng Diệp Phi ngây người.
“Mẹ bắt con chịu khổ sao? Bảo con đi gặp người ta, ăn một bữa cơm, là đòi mạng con sao? Diệp Phi, con đâu có tư cách trách mẹ, trước đây ba con xảy ra chuyện, nhà mình trải qua bao nhiêu ngày cực khổ? Sau đó ba con bị ung thư, chúng ta đã biết ông ấy bị ung thư, chẳng phải vẫn bán nhà trị bệnh cho ông ấy sao? Chúng ta dùng hết tiền, ba con có quay về không? Đặt tay lên ngực tự hỏi đi, mẹ khổ cực bao nhiêu ngày tháng? Con hỏi mẹ cưới Phí Minh Huy có hạnh phúc không? Sao mẹ lại không hạnh phúc, rốt cuộc mẹ không phải sống một cuộc đời khốn khổ nữa.” Phùng Nghi nói một tràng, rốt cuộc cúi đầu hít một hơi, nói, “Đồng Đồng bị tự kỷ, con cũng có trách nhiệm, đừng cảm thấy ấm ức.”
“Năm đó con mới mười hai tuổi, là trách nhiệm của con sao?” Diệp Phi tỉnh táo lại, cô cảm thấy có một số việc, hôm nay phải ầm ĩ một trận để tìm ra lý do, “Năm đó con mới mười hai tuổi, Đồng Đồng mới bao nhiêu tuổi? Chăm sóc bọn con, đó không phải là trách nhiệm của mẹ sao? Cũng vì con hiểu chuyện, cho nên hết thảy đều là tại con sao?”
“Con đừng ầm ĩ với mẹ, hôm nay thằng bé kia đến nhà ăn cơm, con gặp thằng bé một lần vì mẹ đi, chú Phí của con cũng biết chuyện này.”
Hốc mắt Phùng Nghi ửng đỏ, bà quay đầu lau nước mắt, giọng điệu lạnh lẽo: “Phải, mẹ cảm thấy phụ nữ có học hành bao nhiêu cũng không bằng kết hôn sớm với người có tiền, làm nội trợ thì sao chứ?”
“Giống như Phí Thù, ngửa tay xin tiền chồng sao?”
“Chứ con muốn sống như thế nào? Con muốn cái gì? Phí Thù còn giỏi hơn con!”
Cũng ít khi Phùng Nghi lớn tiếng với cô, bà ấy hít mấy hơi, trấn tĩnh lại, bà ấy còn phải tế tổ, đành mở cửa đi ra.
Diệp Phi đứng trong căn phòng trống, mệt mỏi.
Trước đây ba cô từng nói, Phi Phi nhà mình muốn làm gì thì làm, ba luôn ủng hộ con.
Nhưng sau khi ba cô qua đời, không còn ai ủng hộ cô nữa, tất cả mọi người đều khuyên cô chấp nhận số phận, gò bó cuộc đời vào khuôn phép.
Bọn họ hỏi, thế này không tốt sao?
Không tốt sao?
Không tốt, cũng không phải là cuộc đời mà Diệp Phi mong muốn.
Cô nghi ngờ là do hoàn cảnh, cố gắng học hành, liều mạng giải thoát.
Lúc cô được nhận vào đại học Yến Kinh, không ai chúc mừng cô, thậm chí mọi người còn nghĩ cô sống lệch lạc.
Cũng phải nói, sau khi thoát khỏi vũng bùn này, cô phát hiện ra thế giới không hoàn toàn là một vũng bùn, thế giới này vẫn tốt đẹp, vẫn tràn ngập bao nhiêu loại dũng khí và khả năng.
Diệp Phi cảm ơn bản thân năm đó đã cố gắng, được nhận vào đại học Yến Kinh, cũng tại nơi này, lần đầu tiên cô được yêu thương.
Chỉ là một đứa bé từ nhỏ đã nhạy cảm, biết lấy lòng, rất hiểu chuyện, khi lớn lên cũng không thể đột ngột thay đổi.
Điện thoại của Diệp Phi rung lên, cô lấy ra nhìn.
Là tin nhắn của Lê Tiện Nam.
Nơi đó không phải Tây Giao Đàn Cung, giống như một văn phòng, bầu trời Yến Kinh cũng đã sụp tối, bóng dáng của Lê Tiện Nam phản chiếu trên cửa sổ sát đất.
Trước mặt anh có một ly cà phê, anh nhắn tin cho cô, hỏi cô ăn chưa.
Khoang mũi Diệp Phi chua xót, nắm chặt điện thoại trong tay, trên tên anh hiện ra biểu tượng đang nhắn.
Lê Tiện Nam nhắn thêm một tin: Phi Phi, quên anh rồi à?
Diệp Phi không muốn ở nơi này chút nào.
Lúc cô từ trên lầu đi xuống, con của Phí Thù đang khóc, phòng khách sôi nổi lạ thường, Phí Minh Huy đã về, mời thêm người đến, cả nhà cúi đầu trước ông ấy.
Rõ ràng những người này không có quan hệ gì với cô.
Cô đứng trên tầng hai, cảm thấy hẳn là thế giới này đã xây nên một bức tường kính vô hình, ngăn cách cô với cuộc đời.
Diệp Phi nhớ đến lời của Phùng Nghi, nói mời người đến nhà cho cô gặp mặt, còn ăn một bữa cơm, cô nghĩ đến lời của Lê Tiện Nam, đừng để bị giam cầm ở nơi đó.
Biết là không thể, Diệp Phi vẫn nhất quyết xách túi, bước ra khỏi cổng sau của biệt thự.
Cô không muốn nhìn hay nghe những người này sắp xếp cuộc đời cô.
Đường đi trống trải, nhà nhà đều chuẩn bị bữa cơm tất niên.
Đêm giao thừa, đón xe còn phải trả thêm tiền.
Diệp Phi ngồi trong taxi tìm vé máy bay, không còn vé về Yến Kinh nữa, sớm nhất cũng phải đến ngày mai.
Cô tìm khách sạn, đêm giao thừa, khách sạn còn dư rất nhiều phòng.
Thật mỉa mai làm sao, cô bắt đầu hối hận vì đã đến Quảng Đông.
Nếu không đến, không chừng đã có thể đón giao thừa với Lê Tiện Nam.
Diệp Phi đi ra ngoài, không có thời gian trả lời tin nhắn của Lê Tiện Nam, lát sau, anh gọi cô.
“Phi Phi, đang bận việc gì?” Lê Tiện Nam cười khẽ, “Không trả lời tin nhắn của anh, quên anh rồi à?”
“Không có.” Diệp Phi nghe thấy giọng nói của anh, hốc mắt đau xót, thật ra cô cũng muốn nói với anh, mình đang lang thang ngoài khách sạn, nhưng lời đã đến môi, không hiểu sao vẫn không nói ra.
Taxi vẫn chạy, tài xế nói tiếng Quảng Đông: “Khách sạn ở phía trước, cô tự đi qua được không? Tôi phải về nhà ăn cơm tất niên.”
Diệp Phi vội vàng đưa tay che micro, nói được rồi, sau đó mở cửa xe bước xuống.
Lê Tiện Nam im lặng một giây, sau đó hỏi cô đang ở đâu.
Diệp Phi gượng cười, nói không sao, đi đón một người.
Lê Tiện Nam không nói gì.
Diệp Phi đứng trên đường, nói: “Lê Tiện Nam, anh phải nhớ, ăn thật ngon, hôm nay đừng uống nước đá nhé.”
Lê Tiện Nam vẫn không nói gì, Diệp Phi nghĩ anh đang bận, cô cầm túi xách đứng trên đường, thấp giọng nói: “Anh làm việc tiếp đi, em cũng đi ăn đây.”
Nói xong, cô không đợi Lê Tiện Nam lên tiếng, vội vàng cúp máy.
Đường phố thật sự trống trải, nhưng mấy nhà hàng gần đó vẫn tỏa khói nghi ngút, có người ra ngoài liên hoan, đứng dậy cụng ly.
Trời vừa mưa, mặt đất ướt nhẹp.
Vừa lạnh vừa ẩm.
Diệp Phi chầm chậm ngồi xổm trên đường, không hiểu sao lại muốn khóc.
Không biết là khóc cái gì.
Chỉ là vào giây phút này, càng nhận thức sâu sắc hơn, mình đang lẻ loi đơn độc.
Ở một thành phố xa lạ, không người thân thích.
Giống như năm đầu tiên ở Yến Kinh, cô một thân một mình ở ký túc xá, cả tòa nhà không một bóng người, cô sợ bóng tối, đành phải vào thư viện, nhưng vì là ngày Tết, thư viện cũng không mở cửa hai mươi bốn tiếng, quản thư nói, chúng tôi sắp tan ca, mau quay về ăn Tết đi.
Diệp Phi ra khỏi thư viện, đến nhà hàng thức ăn nhanh.
Cũng may chuỗi nhà hàng thức ăn nhanh này luôn mở cửa hai mươi bốn tiếng, cô gọi nước, ngồi trên tầng hai.
Nhà hàng không một bóng người, chỉ có nhân viên phục vụ đang xem điện thoại.
Trong nhà hàng phát nhạc Tết.
Sẽ không bao giờ có một thời khắc như vậy.
Diệp Phi nghĩ ngợi kỹ lưỡng, mới phát hiện ra, từ năm mười ba tuổi, cô đã không còn ăn Tết.
Diệp Phi ngồi xổm trên mặt đất, lẳng lặng khóc một hồi, sau đó chậm rãi đứng dậy, đến khách sạn làm thủ tục nhận phòng, chưa tắm đã nằm xuống giường.
Quá yên tĩnh.
Diệp Phi nhắm mắt, cố nén nỗi buồn, lục lọi túi xách, sau đó mới từ từ nhớ ra ——
Lúc đi đã quá khinh suất, không mang theo nút bịt tai.
Lê Tiện Nam chuẩn bị túi xách này cho cô.
Diệp Phi vô thức đưa tay, chạm vào, trong túi xách hai lớp có một chiếc hộp nhỏ, Diệp Phi lấy ra, thấy ba cặp nút bịt tai.
Bên trong còn có một tờ giấy: Quên rồi à? Đã chuẩn bị cho em.
Không thấy thì không sao, nhưng nhìn thấy tờ giấy này, Diệp Phi không kìm được nước mắt, hình như càng có nhiều thời khắc như vậy, cô càng nhớ Lê Tiện Nam.
Anh chưa từng thổ lộ tình cảm của mình, nhưng trong từng tấc cuộc sống của cô, anh đều đối xử tốt với cô.
Thậm chí cô còn không biết, anh đã làm những việc này lúc nào.
Chẳng hạn như bao lì xì, chẳng hạn như nút bịt tai, chẳng hạn như kiểm tra thời tiết vì cô, chuẩn bị dù cho cô.
Đàn ông không để ý đến những chuyện nhỏ nhặt sao?
Diệp Phi cũng cảm thấy câu hỏi này không có câu trả lời, nếu người đàn ông nào cũng để ý, vậy nghĩa là cô không phải là người duy nhất mà anh bằng lòng để ý.
Nếu đàn ông thật sự không để ý, Lê Tiện Nam vẫn sẽ để ý, Lê Tiện Nam quan tâm đến mọi chuyện.
Thế gian này cũng không có Lê Tiện Nam thứ hai.
Diệp Phi nắm chặt nút bịt tai, nhưng lần này, nút bịt tai cách âm cũng không thể trấn tĩnh cô.
Ở bên cạnh Lê Tiện Nam, cô sẽ thấy yên tâm.
Cũng là những ngày ngắn ngủi cô quên đi thói quen mang theo nút bịt tai bên người.
Diệp Phi lạc lối thật lâu, điện thoại bên gối lại rung lên.