Diệp Phi và Lê Tiện Nam lười biếng ở Tây Giao Đàn Cung, Diệp Phi không hỏi tại sao anh không về nhà, cũng chưa từng hỏi về gia đình của anh.
Cũng không hẳn là chưa từng hỏi.
Qua giao thừa, Lê Tiện Nam xuống giường, rót cho cô một ly nước.
Còn lo lắng, mang một ly nước ấm cho cô.
Cổ họng của Diệp Phi hơi khô, cô cầm ly nước, nằm trên giường uống.
Thật sự là một đêm mập mờ, sôi sục, cuồng nhiệt.
Diệp Phi hỏi Lê Tiện Nam, những ngày này sẽ ở trong nhà sao?
Lê Tiện Nam hỏi cô muốn đi đâu, nói đi nghỉ mát cũng được.
Diệp Phi cũng không quá nhiệt tình trước chuyện này, nói: “Vậy ở nhà đi, nhưng anh không cần đi, ừm, chúc Tết hay gì à?”
Tết đến, hình như người phương Bắc rất xem trọng chuyện đi thăm họ hàng, chúc Tết, đặt nặng những lễ nghi này, ít nhất thì hồi Diệp Phi còn nhỏ là như vậy, mùng một Tết, người ta đi thăm họ hàng và chúc Tết cả ngày trời, đi chùa cúng bái, mùng hai, người đã kết hôn thường về nhà ăn cơm.
Hơi cứng nhắc, nhưng cũng sôi nổi.
“Tết hay không thì cũng vậy thôi, nhưng năm nay thì khác.” Lê Tiện Nam nhấc chăn, chui vào.
“Khác thế nào?” Diệp Phi ngây ngốc hỏi.
“Không phải năm nay có em à?” Lê Tiện Nam lấy ly ra khỏi tay cô, đặt lên tủ đầu giường.
Diệp Phi ngoan ngoãn nằm cạnh anh, ôm lấy cánh tay anh, nói những chuyện linh tinh nhỏ nhặt.
Cũng vào thời khắc ấm áp như vậy, điện thoại của Lê Tiện Nam reo lên, nhìn thấy dãy số, Lê Tiện Nam dừng lại, chuyển sang chế độ im lặng, ném trở lại lên tủ đầu giường.
“Anh nghe máy đi, nhỡ đâu có chuyện quan trọng.” Diệp Phi lắc lắc tay anh, khua tay múa chân, “Em sẽ không lên tiếng.”
Lê Tiện Nam bị biểu cảm của cô chọc cười, hôm nay cô cũng có một ngày rất khốn khổ, buổi sáng rời giường bắt máy bay, buổi chiều đến Quảng Đông, lang thang bên ngoài, được anh đón về, chơi đến tận nửa đêm, lăn lộn một hồi, cũng đã gần năm giờ.
Lê Tiện Nam nghe lời cô, thư ký La gọi lại, lần này, Lê Tiện Nam bắt máy.
Thật ra, thư ký La cũng khổ tâm, buổi chiều đã gọi cho Lê Tiện Nam hơn hai mươi cuộc, nhưng anh không bắt máy lần nào, không cần đoán cũng biết tại sao ——
Hối thúc anh về nhà ăn bữa cơm tất niên, nhưng Lê Tiện Nam không muốn quay về.
Buổi tối, Lê Tiện Nam liên hệ, mượn tạm chuyên cơ của nhà họ Lê, nhất định là nhà anh biết chuyện, sợ anh lại ra ngoài với nhóm Triệu Tây Chính vào ngày Tết, bị đồn đại lung tung, đến lúc đó, chuyện gia đình bất hòa chắc chắn sẽ xuất hiện trên bản tin giải trí.
Trời đã tờ mờ sáng, thư ký La vẫn gọi không ngừng, vậy mà giọng nói vẫn bình tĩnh, rất có kỷ luật, máy móc nói: “Lê tiên sinh, mùng năm Tết sẽ có tiệc gia đình, mùng sáu phu nhân sẽ đi dâng hương, theo phép tắc, cậu phải có mặt.”
“Còn gì nữa không?”
“Mùng tám cậu còn phải đến Cảng Thành làm lễ ký kết, rằm tháng giêng phải về nhà ăn cơm, sau đó cậu có thể tự do sắp xếp lịch trình đến tháng tư.
Lê Tiện Nam cong khóe môi, còn không buồn lên tiếng, cúp máy ngay.
Thật ra Diệp Phi nghe được một câu, chỉ có hai chữ, phu nhân.
Nhớ đến lời của Triệu Tây Chính, rõ ràng mẹ anh đã qua đời mà.
Nhưng Diệp Phi dừng lại một lát, nhấc chăn, chỉ về phía trước, ra hiệu cho anh biết, thoát ra khỏi vòng tay của Lê Tiện Nam.
Cuộc gọi của Lê Tiện Nam kéo dài chưa đầy hai phút.
Diệp Phi mặc đồ ngủ đi ra ban công phòng ngủ.
Nơi này từng là không gian mở, Diệp Phi đã ngắm bình mình cùng anh hai lần ở đây, có lẽ vì sợ Diệp Phi lạnh, ngày nọ cô vừa ra ngoài về, nơi này đã biến thành phòng kín ngắm cảnh.
Diệp Phi đứng bên cửa sổ sát đất, nhìn ra bên ngoài, chân trời vẫn nhuộm một màu xanh thẫm, ngàn vì sao và vầng trăng khuyết, Lê Tiện Nam bước đến, đứng sau lưng cô, ôm cô vào lòng.
Diệp Phi quay đầu nhìn anh, nói: “Trời mau sáng quá, có thể nhìn thấy bình minh không?”
“Vị trí này không đẹp, không nhìn thấy được.” Lê Tiện Nam cúi đầu, muốn hôn lên má cô, Diệp Phi quay đầu không cho, Lê Tiện Nam mỉm cười, đưa tay giữ lấy cằm cô, hôn cô một hồi.
“Mùng năm anh phải về nhà sao?” Diệp Phi bình tĩnh nhìn về nơi xa, hỏi anh, “Đó có phải là mẹ anh không?”
“Lê phu nhân không phải mẹ anh.” Lê Tiện Nam ôm cô từ phía sau, im lặng mấy giây, bình tĩnh nói, “Chỉ có tên trên cùng sổ hộ khẩu.”
“Vậy còn mẹ anh, anh có ảnh không?” Diệp Phi nhìn xuống lầu, sân nhà thật sự rất lớn, lần đầu tiên đến đây, cô còn tưởng nơi này không phải là nhà, mà là một thắng cảnh ẩn mình giữa núi non.
Tây Giao Đàn Cung có nhiều biệt thự như vậy, không nơi nào được thiết kế thế này.
Quá lạnh lẽo, giữa sân có một cái hồ, mấy tảng đá chồng lên nhau, trong hồ có rất nhiều cá koi, bên bờ hồ lát đá xanh, không khác nào bước đi trên mặt nước.
Tiểu cảnh trong sân rất đẹp, xung quanh hồ nước đều là cây cỏ, Lê Tiện Nam nói mặt cỏ bên kia có hoa cẩm tú cầu, mùa hè sẽ nở, Diệp Phi chưa từng nhìn thấy cẩm tú cầu, tìm hiểu một chút, lại phát hiện nó rất đẹp.
Gốc cây hải đường khổng lồ cũng đứng trong góc sân.
Diệp Phi nghĩ. mùa hè đến, nơi này nhất định sẽ rất đẹp.
“Trên internet không có.” Lê Tiện Nam bình tĩnh nói, không biết anh đang vui hay buồn, “Chắc là có vài bức ảnh cũ, có lẽ đã lạc mất từ lâu rồi.”
“Nhất định là mẹ anh rất xinh đẹp.”
Diệp Phi cũng im lặng một hồi, sau đó khó khăn xoay người trong vòng tay anh, tựa lưng vào lan can.
Lê Tiện Nam cúi đầu nhìn cô, giống như nhớ đến chuyện gì đó.
Diệp Phi vươn tay ôm anh, viện cớ: “Hơi lạnh.”
Lê Tiện Nam không vạch trần cô, khẽ cúi người cho cô ôm, dường như anh đã thật sự suy nghĩ kỹ lưỡng, mới phát hiện ra có rất nhiều thứ đã trở nên mơ hồ.
“Không đẹp.” Lê Tiện Nam không muốn nhớ.
Anh vòng tay qua eo Diệp Phi, tựa cằm lên vai cô, anh ngửi ngửi, hẳn là cô đã dùng sữa tắm của anh, lúc đó cô vô cùng mệt mỏi, Lê Tiện Nam bế cô vào bồn tắm, Diệp Phi thoải mái ngâm bồn, Lê Tiện Nam thấy cô thích thú như vậy, nhất quyết tắm chung với cô.
Diệp Phi tiện tay lấy sữa tắm của anh, có lẽ là vì buồn chán, hoặc là vì tuổi còn trẻ, cô tạo bong bóng, đưa hai tay lên, thổi về phía anh.
Lê Tiện Nam vớt một đống bong bóng, cúi người, bôi lên mặt cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Phi ửng đỏ, được rửa sạch sẽ, cô trách móc anh, nhưng cũng không khác nào cơn giận ngây thơ, tự dưng làm anh rung động.
Anh không tránh khỏi cửa phòng tắm, Diệp Phi ngân nga một ca khúc, Lê Tiện Nam dọa cô, Diệp Phi phải bám vào tường mới không bị trượt chân.
Lê Tiện Nam đùa giỡn: “Hay là hôm nào chúng ta làm thêm tay vịn quanh bồn tắm, như vậy càng tiện.”
Ban đầu Diệp Phi còn chưa kịp phản ứng, nhưng lúc bắt gặp ánh mắt mập mờ của anh, cô hiểu ra ngay, đỏ mặt đẩy anh, bảo anh ra ngoài.
Lê Tiện Nam ít khi thiếu đứng đắn thế này, còn giả vờ ngây thơ, nói: “Phi Phi, sao ban nãy em không nói anh ra ngoài?”
Phịch —— Lê Tiện Nam bị ăn bế môn canh (*).
(*) Không cho khách vào nhà, giống như đóng cửa miễn tiếp.
Lại ra ngoài cười lớn.
Lê Tiện Nam nhớ đến chuyện nhỏ xíu vừa rồi, không hiểu sao trái tim lại mềm nhũn, giống như bao nhiêu chua xót đều được làn nước ấm vỗ về.
Rõ ràng là mùi sữa tắm quen thuộc như vậy, dùng trên người cô, lại điểm thêm mùi hương ngọt ngào.
Lê Tiện Nam vòng tay qua eo cô, kéo cô vào lòng.
Trước sáu giờ sáng, chính là bình minh.
Diệp Phi xoay người trong vòng tay anh, bầu trời xanh thẫm dần dần lùi xa, nhuộm một màu thâm trầm, mấy đám mây trôi lãng đãng ở chân trời xa xa.
Diệp Phi quay đầu nhìn Lê Tiện Nam, nói: “Chắc là không thể nhìn thấy mặt trời mọc.”
“Ở đây không thấy được đâu.” Lê Tiện Nam ôm cô, thấp giọng nói.
Diệp Phi bĩu môi.
“Muốn ngắm mặt trời mọc à? Bây giờ muốn đi không?”
“Không muốn, muốn ngủ.”
Diệp Phi cười, cô muốn cái gì, anh đều sẽ đồng ý, không cần nghĩ ngợi cũng biết.
Trong ánh sáng mờ mịt, vạn vật được nhuộm sắc màu điện ảnh Hồng Kông.
Lê Tiện Nam nói mình ba mươi hai tuổi, nhưng cô nhìn không ra, anh luôn toát ra vẻ lạnh lùng, lần đầu tiên gặp anh, cô cảm thấy mình không hiểu anh chút nào, nhưng sau này cô phát hiện, hóa ra sau khi tuyết trong rừng thông tan ra, nhân gian sẽ tràn ngập sắc xuân lưu luyến.
Trong đầu Diệp Phi có rất nhiều hình ảnh.
Giống như thời khắc pháo hoa nở rộ khắp bầu trời, ánh mắt của Lê Tiện Nam chan chứa tình ý và sự dịu dàng, thanh âm trầm thấp gợi cảm: “Có bằng lòng với anh không?”
Anh nhớ em.
Anh thật sự nhớ em.
Giọng nói lưu luyến mê người đó, dường như quanh quẩn bên tai cô.
Ngắm bình minh màu đỏ cùng anh, ngày đêm chìm nổi, duy nhất chỉ có anh là cảng đêm cho em cập bến, tình yêu của em dần dần đong đầy.
Lê Tiện Nam bóp eo cô, cô nhón chân ôm cổ anh, làm nũng với anh: “Lê Tiện Nam, anh bế em vào đi.”
Lê Tiện Nam vỗ vỗ eo cô.
Anh bế Diệp Phi lên, cô giơ tay, nói: “Lê Tiện Nam, chiếc nhẫn này thật sự quá phô trương, ngày mai có thời gian, chúng ta đi đổi thành cái khác đi.”
“Đổi thành dây chuyền nhé?”
“Cũng được.”
“Chiếc nhẫn đắc tội với em sao?”
“Anh xem nó lớn thế nào, người ta mua nó để cất đi, làm gì có ai đeo trên tay, anh có thấy giống như nhà giàu mới nổi khoe của không?”
“Người ta mua nó để cất đi, anh mua nó cho công chúa điện hạ.” Lê Tiện Nam đặt cô lên giường, cúi người đến gần, cầm lấy tay cô, hôn lên mu bàn tay cô, thong thả nói, “Đẹp lắm, rất hợp với em.”
“Vậy em không đeo.”
“Được, được, được, anh đổi thành dây chuyền cho em.” Lê Tiện Nam kéo cô đến gần, “Được không? Đổi thành dây chuyền được không?”
Diệp Phi đẩy mặt anh ra, nói: “Đừng quấy rầy em nữa, đi ngủ đi, từ ngày mai bắt đầu đi bộ.”
Đúng như Diệp Phi muốn, bốn giờ chiều mới thức dậy.
Diệp Phi ngồi trên giường thở dài, nói mùng tám phải đi làm lại, không thể phóng túng như vậy, phải sinh hoạt thật lành mạnh.
Lê Tiện Nam bảo Kha Kỳ mang thức ăn sáng đến, Diệp Phi ăn thật nhanh, sau đó kéo anh ra ngoài.
Diệp Phi muốn đi xem phim, lúc đi trên đường đã xem lịch chiếu, nhưng không tìm được giờ phù hợp, xe chạy lòng vòng quanh Yến Kinh, cuối cùng chạy đến Ung Hòa Cung.
Diệp Phi cất điện thoại, nhìn ra bên ngoài: “Hồi em còn nhỏ, mùng một Tết, mọi người đều đi chùa thắp hương, hồi đó em không muốn thắp hương, em muốn mua kẹo mạch nha, anh có biết kẹo mạch nha không?”
“Biết.”
“Làm sao anh biết?” Diệp Phi nghi hoặc hỏi anh.
“Anh không chỉ biết, mà còn ăn rồi.” Lê Tiện Nam xoay vô lăng, “Đi đến đó xem thử nhé?”
Diệp Phi sống ở Yến Kinh ba năm, nhưng ngoài đến thư viện và đi làm thêm, cô chưa từng đi nơi nào khác ở Yến Kinh.
Nhưng cô xem thử: “Vào dịp Tết, Ung Hòa Cung sẽ đóng cửa sớm, phải không?”
Diệp Phi nheo mắt nhìn bảng thông báo trên cổng, nói: “Hình như không vào được rồi, hôm nay em dậy trễ quá… Ung Hòa Cung năm giờ đóng cửa, bây giờ đã năm giờ rưỡi rồi.”
“Phi Phi muốn đi, vậy đi cửa sau thôi.”
Diệp Phi im lặng một lát.
Lê Tiện Nam định quay đầu, sắp rẽ qua giao lộ.
Diệp Phi từ từ nói: “Bỏ đi, đừng đến đó, Lê Tiện Nam, anh từng nghe qua câu này chưa?”
“Câu gì?”
“Người xưa từng nói, hai người duyên cạn thì không thể cùng nhau lạy Phật, sau này sẽ chia ly, bởi vì Phật độ chính duyên, trừ nghiệt duyên.” Diệp Phi nói, sau đó cười, “Vẫn nên đi xem phim đi, nhỡ đâu chúng ta duyên cạn… Hồi em còn nhỏ, lần nào đi chùa về nhà, em cũng bị cảm.”
Lê Tiện Nam nhất quyết không nghe lời.
Anh lái xe qua, dừng lại.
Trong xe hơi yên tĩnh, Diệp Phi không biết nói gì.
Cô không mê tín, chỉ là đối với anh, tự dưng cô lại quá mức thận trọng, nâng niu.
Không sợ lời của người xưa trở thành sự thật, chỉ sợ ngày đó đến, sai lầm nhỏ nhặt cũng trở thành lời trách móc, trách chuyện xảy ra vào lúc đó, trách chuyện lúc đó phải làm.
Lê Tiện Nam tháo dây an toàn, nắm lấy tay cô: “Phi Phi.”
“Dạ?” Tâm trạng của Diệp Phi giống như bong bóng bị đâm thủng, xẹp lép.
“Nếu duyên thật sự cạn, không lạy Phật cũng sẽ chia ly.” Lê Tiện Nam nói, “Duyên sâu hay cạn đều do con người, không liên quan đến Phật, dù có là nghiệt duyên, cũng là do đời trước dập đầu lạy Phật mới có được, có là nghiệt duyên, anh cũng trân quý.”
Trời tối dần.
Ung Hòa Cung vốn đã đóng cửa.
Lê Tiện Nam dẫn cô đi vào từ cửa bên, chỉ có tiếng chuông trong trẻo, mái hiên ngói đỏ cong cong, tòa nhà lát đá lưu ly có năm khoảnh sân, tùng bách yên tĩnh, hương hỏa tứ tán, thỉnh thoảng lại có tiếng chuông, tòa nhà cổ xưa, trang nghiêm.
Diệp Phi không dám cầu duyên, chỉ mong anh ngày ngày tháng tháng bình an.
Lê Tiện Nam không cầu an, chỉ cầu Phật từ bi độ chính duyên của anh và Diệp Phi.
Trong chính điện có rất nhiều đèn chong, trong không khí tràn ngập mùi gỗ đàn hương nhàn nhạt, tượng Phật thật sự thương xót chúng sinh sao?
Trước kia, Lê phu nhân, Ngô Thiên Như, năm nào cũng đi bái Phật và Bồ Tát, cúng dường và quyên góp cho chùa, Lê Tiện Nam chưa bao giờ tin, xưa nay cũng không đến những nơi này.
Chỉ nghe Diệp Phi nói, độ chính duyên.
Anh chỉ nguyện cầu một điều duy nhất, không cầu an, không cầu tài, chỉ cầu được độ chính duyên.
Nhà sư gõ bình bát vì họ, xa xa có tiếng tụng kinh.
Diệp Phi lặng lẽ liếc nhìn anh, tự dưng nghĩ đến thời xưa, ngày thành hôn cũng thế này, nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường.
Cô chỉ là khách lữ hành giữa hồng trần, chìm nổi trong thế gian tĩnh mịch, chẳng qua là có một thời khắc nào đó cô liếc mắt một cái, dẫn anh đi dọc sảnh đường thiêng liêng, ngọn đèn leo lắt trong sương mù, chiếu sáng con đường không có lối về.
Diệp Phi chưa từng dám đòi hỏi xa vời.
Nhưng lời anh nói lại sâu sắc đến vậy.
Như chiết dương liễu, không gió, không trăng, lại không em.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Độ chính duyên là do người xưa truyền lại.
“Chiết dương liễu” tượng trưng cho sự chia ly.