Bình Minh Màu Đỏ - Mạnh Ngũ Nguyệt

Chương 4

Sau khi lưu số của mình vào điện thoại của anh, Diệp Phi cũng không quá trông chờ anh sẽ gọi.

Nhưng ngày nọ tan làm về nhà, nhìn thấy rất nhiều công nhân trong hẻm nhỏ Hòe Tam, bà cụ ngồi trước đầu hẻm ca ngợi mãi, nói chính quyền thật tốt, đang lắp đèn đường cho hẻm Hòe Tam.

Bà ấy nói mạch điện trong đây cũ kỹ, lối đi lại chật hẹp, mà mấy căn nhà vườn đã quá xưa cũ, ban đầu, chính quyền liên tục thoái thác trách nhiệm, sao bây giờ lại đột ngột thi công thế này?

Lúc đó Diệp Phi đang mở cửa, nghe bà cụ nói, cô cũng chỉ mơ mơ màng màng nhớ lại lời của Lê Tiện Nam ngày đó, nhưng dù sao cô cũng tự biết thân biết phận, làm gì có chuyện người ta làm thế này vì mình.

Trước Tết, công ty cho nghỉ, chủ biên tạo nhóm trò chuyện nhỏ, bảo họ tăng ca, nguyên văn là: Tình hình hiện tại rất căng thẳng, mọi người phải vì lợi ích của công ty, cố gắng xuất bản thật nhiều sách.

Khi đó, biên tập viên bên cạnh Diệp Phi oán hận, âm thầm than thở, một tháng tôi chỉ kiếm được ba, bốn ngàn tệ, sao lại phải vì lợi ích của công ty? Nói vậy, nhưng mọi người vẫn phải tăng ca.

Ngày đó, Diệp Phi đến trường nộp khóa luận trước khi trường đóng cửa nghỉ lễ, giáo sư tên Bồ Nhạc Sinh, mới ngoài bốn mươi, thường đeo kính, giọng nói nhỏ nhẹ, có lẽ là vì biết cách chăm sóc bản thân, ông trông vô cùng trẻ trung, rất thích học trò Diệp Phi —— nghe nói cô là thủ khoa chuyên ngành Văn học của thành phố, luôn yên tĩnh, ngoan ngoãn, cũng rất chăm chỉ, hình như còn rất thích đọc sách, Bồ Nhạc Sinh thường xuyên nhìn thấy cô trong thư viện trường, cho nên mấy bài phân tích văn học làm sinh viên đau đầu, Diệp Phi đều viết rất tốt.

Bồ Nhạc Sinh lật lật khóa luận, rất hứng thú, thật ra ông biết Diệp Phi không lựa chọn học lên sau đại học, hình như gia cảnh của cô bé không tốt lắm, lúc nào cũng vừa học vừa làm, từ lúc mới vào trường đã tìm việc làm thêm.

Bồ Nhạc Sinh nói: “Vẫn còn hơn một năm, em nên cân nhắc thật kỹ, sinh viên trường chúng ta đáp ứng tiêu chuẩn tuyển thẳng vào chương trình sau đại học của đại học Trung văn Cảng Thành, nếu nghĩ xong thì cứ báo với thầy, thầy sẽ hỏi giúp em.”

“Cảm ơn thầy.” Diệp Phi gật đầu, vô cùng cảm kích.

Sau khi ra khỏi văn phòng của Bồ Nhạc Sinh, Diệp Phi nhớ ra hôm này là thứ sáu, nghĩ mình nên gọi cho Trường giáo dục đặc biệt Yến Kinh, đang lục tìm điện thoại trong túi vải, cô va phải ai đó, xấp giấy khóa luận của cô rơi xuống đất.

Mùi nước hoa hơi nồng.

Cũng hơi quen thuộc.

Diệp Phi ngẩng đầu nhìn, không ngờ lại gặp Lư Nhân ở đây, vẫn trang điểm lòe loẹt, tay kéo vali, dáng vẻ giống như đang chuẩn bị dọn ra ngoài.

Mối quan hệ giữa hai người họ không tốt lắm, Diệp Phi ngồi xuống, nhặt giấy rơi trên mặt đất.

Đột nhiên một tấm danh thiếp rơi xuống đất, Diệp Phi cầm lấy, chỉ nhìn thấy một cái tên quen quen.

Là danh thiếp của giám đốc một công ty văn hóa.

Diệp Phi nhặt lên, bình tĩnh đưa cho cô ấy.

Lư Nhân cười nhạo: “Tỏ ra thanh cao cái gì? Cũng chỉ cần đi ăn một bữa thôi mà.”

“Tớ tìm được nơi thực tập rồi, cảm ơn lòng tốt của cậu.” Diệp Phi giơ danh thiếp, trả lại.

Lư Nhân không cầm, đôi mắt được kẻ sắc sảo liếc nhìn cô.

Thật lòng mà nói, cô ấy không hiểu nổi Diệp Phi, ở cùng ký túc xá ba năm, hai người đều cùng quê, cô ấy biết chuyện nhà của Diệp Phi không tốt lắm, Lư Nhân hiểu về các nguyên tắc xã hội từ rất sớm, Diệp Phi xinh đẹp, bước ra từ đại học Yến Kinh, có khi chỉ cần cô bằng lòng —— sẽ có rất nhiều người ném cành ô liu (*) cho cô, nhưng cô lại không muốn.

(*) Có người chủ động giúp đỡ, bày tỏ thành ý.

“Cậu bước ra từ đại học Yến Kinh, cũng chỉ theo đuổi bấy nhiêu thôi sao, lương thực tập của cậu là bao nhiêu? Hai ngàn, hay là một ngàn tám? Cậu phải vừa học vừa làm, như vậy đã thỏa mãn rồi à?” Lư Nhân cười nhạo, giật tấm danh thiếp trong tay cô, ném vào thùng rác.

Diệp Phi đứng đó, không tranh cãi, Lư Nhân cũng không muốn nhiều lời với cô, kéo vali ra ngoài.

Diệp Phi đứng đó, bao nhiêu cảm xúc dồn ép trong cổ họng, cuối cùng cô cũng không nói gì.

Cô lấy điện thoại ra, hôm qua, Trường giáo dục đặc biệt Yến Kinh gọi đến, Diệp Phi bận tăng ca nên không nghe máy, bây giờ gọi lại, nghe bên kia nói, Diệp Phi vội vàng trả lời: “Tôi đến ngay.”



Trường giáo dục đặc biệt Yến Kinh nằm ở ngoại ô thành phố, Diệp Phi đi tàu điện ngầm đến đó, trời đầy sương mù, giống như áp thấp kéo đến.

Trường giáo dục đặc biệt yên tĩnh lạ thường, Diệp Phi bước nhanh đến phòng y tế, giáo viên chủ nhiệm của Diệp Đồng đứng bên ngoài chờ cô.

“Cô Tiền.”

“Chị của Diệp Đồng.” Giáo viên chủ nhiệm là một người phụ nữ trẻ tuổi, tốt bụng, gần gũi.

Cửa phòng bệnh đang đóng, Diệp Phi nhìn qua cửa sổ.

Chàng thiếu niên gầy gò ngồi trên giường bệnh, trước mặt có một chiếc bàn nhỏ, cậu ấy cầm một cây bút, góc mặt xanh xao, môi mỏng mím chặt, không nói lời nào, đang vẽ gì đó.

Khóe miệng còn bị thương, trông thật nhợt nhạt, đáng thương.

“Diệp Đồng có sao không ạ?”

“Không sao, đêm qua Diệp Đồng leo tường qua cổng sau của trường, chạy ra ngoài, chúng tôi tìm cả đêm, cảnh sát giao thông tìm được thằng bé sau ngọn núi, có lẽ thằng bé bị ngã, trầy xước nhẹ, bây giờ đã ổn hơn nhiều rồi. Cô có thể vào xem.”

“Dạ, cảm ơn cô Tiền.”

Diệp Phi gật đầu, xách ba lô vào phòng y tế.

Không khí tràn ngập mùi thuốc khử khuẩn nhàn nhạt, Diệp Phi đứng cạnh giường, hình như chàng thiếu niên khôi ngô tuấn tú không nhận ra, tiếp tục cầm bút vẽ.

Cô chưa từng biết thế giới của người tự kỷ là như thế nào, trầm lặng, tĩnh mịch.

“Diệp Đồng.” Diệp Phi gọi cậu ấy.

Chàng trai vẫn không để ý, đôi mắt đẹp đẽ nhìn chằm chằm vào quyển vở trước mặt, Diệp Phi xem cậu ấy vẽ, nhìn thấy một con chim, bị bôi nhòe.

“Diệp Đồng, tối qua em đi đâu?” Diệp Phi ngồi xuống giường, do dự một lát, cô đưa tay bao bọc bàn tay của Diệp Đồng, ánh mắt của chàng trai trống rỗng, tựa như búp bê vô hồn, bàn tay lạnh lẽo, mắt nhìn xa xăm.

Diệp Đồng không nói gì.

Hồi còn nhỏ, Diệp Đồng vô cùng nghịch ngợm.

Trái tim của Diệp Phi thắt lại, cô Tiền khe khẽ gõ cửa phòng y tế, Diệp Phi đứng dậy, nhẹ nhàng xoa mặt Diệp Đồng.

“Đến giờ Diệp Đồng vẫn chưa nói lời nào, trời mưa như trút nước, làm thằng bé hoảng sợ, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của em ấy cũng rất nghiêm trọng, đã đổi hai bác sĩ trị liệu tâm lý cho em ấy, nhưng hình như đến giờ vẫn chưa hiệu quả lắm.”

Trường giáo dục đặc biệt này là nơi tốt nhất mà Diệp Phi có thể tìm được, ít nhất cũng đưa được Diệp Đồng ra khỏi thành phố phương Bắc nhỏ xíu kia, tiền học, tiền chữa bệnh, các loại sinh hoạt phí đã tạo nên áp lực rất lớn cho Diệp Phi.

Nhưng Diệp Đồng là người thân duy nhất mà cô còn muốn chăm sóc.

“Làm phiền cô rồi, cô Tiền, nếu như có phương pháp trị liệu khác… xin cô cố gắng áp dụng thử.”

Diệp Phi chỉ có thể nói được như vậy, thật ra cô Tiền còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói.

Diệp Phi trở về phòng y tế với Diệp Đồng, Diệp Đồng đã vẽ xong một con chim, đang bắt đầu vẽ con thứ hai, lẽ ra một chàng thiếu niên mười tám tuổi phải có thanh xuân tươi đẹp, nhưng Diệp Đồng lại không có.

“Chị sẽ không bỏ rơi em đâu.”

Diệp Phi hít một hơi, cúi đầu nhìn gương mặt vô hồn của Diệp Đồng, dường như đang nhớ về đêm mưa nọ ngày cô còn nhỏ.

Hốc mắt của cô chua xót, nhưng rốt cuộc vẫn nuốt vào trong.

Diệp Phi không thể làm gì, ở trong phòng y tế với Diệp Đồng một lát.

Cuối cùng, có hai cuộc gọi đến.

Cuộc gọi đầu tiên là của chủ biên Hoàng Linh —— chủ yếu là bảo Diệp Phi quay lại tăng ca, có một bản thảo phải gửi sang nhà xuất bản trước ngày nghỉ, cần cô quay lại đọc bản thảo.

Diệp Phi đồng ý, nói sẽ đến đó sớm.

Nhóm trò chuyện của công ty đã xuất hiện thêm mười mấy tin nhắn, đều là Hoàng Linh bảo cô quay lại tăng ca, một biên tập viên khác nhắn tin riêng cho cô, nói Hoàng Linh thần kinh, hơn sáu giờ còn gọi người ta quay lại tăng ca, không phải cố tình thì là gì?

Diệp Phi vừa định rời khỏi trường giáo dục đặc biệt, lại nhận được cuộc gọi thứ hai.

Cuộc điện thoại đó —— có đuôi là một chuỗi số tám, thật ra lúc Diệp Phi nhìn dãy số xa lạ này, cũng đã lờ mờ đoán ra người gọi là ai.

Cô cầm ba lô trong tay, quay đầu nhìn Diệp Đồng, Diệp Đồng vẫn đang đắm chìm trong thế giới riêng của mình, không hề nhận ra cô đang rời đi.

Diệp Phi ra cửa nghe điện thoại.

Bên ngoài, trời đã tối, cô đứng trong hành lang, nhìn cây ngô đồng trụi lá.

“Hôm nay cũng tăng ca sao?” Giọng điệu của anh chan chứa ý cười, thanh âm dịu dàng, cũng không rõ đã chạm vào nơi nào trong lòng, “Hôm nay Diệp tiểu thư có thời gian không?”

Diệp Phi cầm ba lô, bàn tay lạnh buốt, đỏ lên, mất cảm giác.

Cô chậm rãi nói: “Tôi không ở trong thành phố.”



Diệp Phi chưa từng ôm hy vọng, cứ tưởng nói như vậy đã là từ chối, nhưng hình như anh không xem đó là lời từ chối, còn ân cần nói, được rồi, cho tôi địa chỉ đi, tôi đến đón cô.

Thật kỳ lạ làm sao, giống như hai người họ đã quen biết nhau lâu lắm rồi.

Diệp Phi bấm gửi định vị, Lê Tiện Nam nhắn tin trả lời, bảo cô đợi một chút.

Vào thời khắc đó, thế giới trở nên trống rỗng.

—— Cô còn có cảm giác thôi thúc muốn trốn tránh, cảm thấy bản thân mình thật tầm thường, ngày đó cô lên chiếc xe kia, ít nhất khi đó, trong lòng cô đã có một khao khát.

Cảm thấy bản thân mình thật đáng khinh, nhưng bất lực.

Còn giả vờ gì nữa.

Gió mây xe chỉ luồn kim, từng giây trôi qua, thế giới lại mở rộng thêm một chút, ngàn vạn khả năng lướt qua trong đầu, cuối cùng chỉ còn một trái tim trẻ tuổi, bất lực còn đập.

Rõ ràng anh là người tốt, là kiểu người từ đầu đến chân đều không hề tương xứng với cô.

Có phải anh lại nhìn thấu suy nghĩ của cô nữa không —— cứ xuôi theo dòng nước, người vào tròng sẽ là cô.

Chỉ nửa tiếng sau, Lê Tiện Nam gọi lại ——

Anh nói: “Tôi đến rồi, bên này khó đỗ xe, cô đi về phía trước, ở đó có một trạm xe buýt, sẽ nhìn thấy xe tôi.”

Lúc Diệp Phi đi qua, sương mù dày đặc, một chiếc Rolls-Royce đen đang đỗ ở đó, Lê Tiện Nam đứng bên cạnh chiếc xe, thong thả xem điện thoại, thấy Diệp Phi từ xa đi đến, anh mở cửa giúp cô, điều hòa trong xe đã sưởi ấm không gian, anh cũng không hỏi tại sao cô đến đây.

Khi đó, Diệp Phi cũng không rõ, anh không biết, hay là biết mà không hỏi.

Gần đây chỉ có một trường giáo dục đặc biệt.

Lê Tiện Nam không nói gì, lịch sự, đúng mực, hỏi cô hôm nay muốn ăn gì.

Diệp Phi ngồi trong xe, tay cô cũng chưa được sưởi ấm ngay, cô quên mang găng tay, tay đã đỏ lên rồi.

Cô vô thức rút tay vào trong tay áo.

“Chắc là… chắc là tôi phải quay lại tăng ca.”

“Được rồi.”

“Được rồi…?”

“Đợi cô thôi.” Lê Tiện Nam quay đầu xe, “Dù sao tôi cũng rảnh rỗi.”

Ban đầu Diệp Phi không nói gì, hình như Lê Tiện Nam cũng không hỏi nhiều lắm, ngồi trong cùng một không gian với anh, Diệp Phi không tự nhiên lắm, trong lòng dần dần trấn tĩnh lại.

Cô nghĩ ngợi, nói: “Có lẽ tôi không tốt đến vậy…”

Thanh âm hơi nhỏ.

Lê Tiện Nam vẫn nghe thấy.

Đến đèn đỏ, Lê Tiện Nam dừng xe, chỗ này hơi đông xe.

Anh nghiêng đầu nhìn cô, hỏi: “Cô học ngành văn học à?”

“Phải.”

“Cô đã đọc thơ của Shelly chưa, Shelly có tác phẩm gì đấy nhỉ… ‘Lựa Chọn’ à?

“Đúng rồi.”

“Không phải trong đó có một câu, người chọn hừng đông giữa màn đêm, hừng đông chọn ngọn gió tự do cho người?”

“Phải.”

Diệp Phi ngơ ngác gật đầu, Lê Tiện Nam cười, đôi mắt cong cong nhìn cô, có lẽ anh sinh ra đã dịu dàng như vậy, ánh mắt này mang theo ý cười, làm trái tim của Diệp Phi đập nhanh vô cớ.

Thật ra bài thơ này còn có một câu, chính là ——

“Ai lựa chọn khi không được lựa chọn? Anh chính là người được chọn.”

Ánh mắt của anh như nhìn thấu tâm can cô, da mặt của Diệp Phi nóng bừng.

“Đừng căng thẳng như vậy, cứ coi như ăn cơm cùng tôi là hy sinh cho tôi đi, bình thường thôi, nếu không được, cứ giả vờ như tôi chưa từng gặp sinh viên đại học Yến Kinh bao giờ.”

Anh nói năng không hề kiêu ngạo, dù cho khí chất cao quý, nhưng lời nói và hành động của anh luôn ẩn chứa sự dịu dàng, tựa như gió xuân thổi tan tuyết lạnh, có lẽ vì sự dịu dàng này, Diệp Phi cũng dần trấn tĩnh lại, cô còn cảm thấy những ý nghĩ trước đó quá nhạy cảm, quá đáng xấu hổ.

Đối với một số việc, thật ra Diệp Phi vô cùng nhạy cảm và tự ti, ba năm học ở đại học Yến Kinh, người bạn duy nhất chính là Tiết Như Ý.

Bởi vì từ tận đáy lòng mình, cô luôn sợ mình không tốt đến vậy, cho nên đối với ai cũng hết sức thận trọng, cố gắng sống đơn độc một mình hết mức có thể, cũng chính vì luôn đơn độc một mình như vậy, cô luôn cảm thấy mình không đáng được người khác đối xử tốt.

Diệp Phi nghiêng đầu nhìn Lê Tiện Nam —— cô không hiểu rõ anh, nhưng chuyện đó không hề ảnh hưởng đến cảm xúc của anh, cô vẫn tin rằng anh là người tốt.

Lê Tiện Nam mang đến cho cô cảm giác, tựa như nhìn mặt trăng chìm sâu dưới lớp băng dày, dường như anh rất xa, nhưng lại vô cùng tỏ tường, bàn tay của cô lạnh buốt, không thể không dựa dẫm vào nhiệt độ cơ thể mong manh của mình, rất muốn nhích đến gần anh.

Bị quỷ ám à?

Ít ra là cô cam tâm tình nguyện.

Diệp Phi nói với anh nơi làm việc, do dự mấy giây mới xuống xe, còn bảo nếu đợi quá lâu thì đừng đợi nữa, Lê Tiện Nam chỉ cười, bảo cô đi lên làm việc.

Khi đó, Diệp Phi cảm thấy họ mới gặp nhau bốn lần, thật sự không nghĩ anh sẽ đợi được.

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

1. Người chọn hừng đông giữa màn đêm, hừng đông chọn ngọn gió tự do cho người. Ai lựa chọn khi không được lựa chọn? Anh chính là người được chọn —— Shelly, “Lựa Chọn”.

2. Bởi vì từ tận đáy lòng mình, cô luôn sợ mình không tốt đến vậy, cho nên đối với ai cũng hết sức thận trọng, cố gắng sống đơn độc một mình hết mức có thể, cũng chính vì luôn đơn độc một mình như vậy, cô luôn cảm thấy mình không đáng được người khác đối xử tốt.

Nguyên văn câu này rất phù hợp với mối quan hệ giữa hai người họ, bắt nguồn từ “Sách ngược đời xuôi” của Gabrielle Zevin, viết thế này ——

“Bởi vì từ tận đáy lòng, ta sợ mình không xứng đáng được yêu, cho nên ta chọn đơn độc một mình, nhưng cũng vì ta chọn đơn độc một mình, ta lại cảm thấy không xứng đáng được yêu, sẽ có một ngày, bạn không biết là ngày nào, bạn lái xe trên đường, sẽ có một ngày, bạn không biết là ngày nào, bạn sẽ gặp anh ấy, bạn sẽ được yêu, vì đó là lần đầu tiên trong đời bạn không còn cô đơn, bạn sẽ chọn không bao giờ cô đơn lần nữa.”

Cực kỳ phù hợp với Phi Phi và ông chủ Lê.
Bình Luận (0)
Comment