Bình Minh Màu Đỏ - Mạnh Ngũ Nguyệt

Chương 6

Họ rất gần gũi, những người trong bàn cũng nhìn thấy.

Triệu Tây Chính cũng thấy, nhiều năm như vậy —— thật ra Lê Tiện Nam rất ít nói, tuy họ đã quen biết nhau mười mấy năm, anh ta cũng thật sự không hiểu được Lê Tiện Nam, chưa từng nhìn thấy bên cạnh Lê Tiện Nam có ai.

Anh ta nheo mắt nhìn kỹ lại, đúng là cô gái này trẻ thật, cũng không mặc hàng hiệu trên người, chỉ mặc một chiếc áo len cao cổ bình thường và một chiếc quần jean, Triệu Tây Chính thấy mấy người đàn ông xung quanh đều đang hướng mắt về phía họ, ai nấy lắc đầu.

Giới thượng lưu chỉ nhỏ thế này thôi, muốn nghe ngóng xem người phụ nữ nào đang ở bên cạnh ai, chỉ cần dò hỏi một chút là ra.

Rõ ràng đây là tờ giấy trắng.

Triệu Tây Chính đã quen đề phòng, anh ta cố tình lắc xúc xắc, nói: “Người phụ nữ đi theo Tông Ngọc mấy ngày trước là ai?”

“Không biết, chưa từng nghe tên cô ấy, trước đây cô ấy kiếm tiền ở quán bar, đẹp lắm.” Người đàn ông bên cạnh đáp lời.

Vừa nói đến quán bar và Tông Ngọc, hàng mi của Diệp Phi run rẩy, hình như cô đã từng thấy cái tên này trong vòng bạn bè của Lư Nhân, nhưng chỉ nhìn thấy một lần, cùng ngày hôm đó, vòng bạn bè cũng bị xóa.

Trước đây, Lư Nhân từng làm nhân viên tiếp thị ở quán bar một thời gian, cô ấy cũng không thật sự chào hàng rượu —— càng xinh đẹp, lương cơ bản càng cao, không cần làm gì, chỉ cần ngồi trên ghế dài, giả vờ làm khách là được, khi nào có người đến bắt chuyện thì phải buông bỏ tự tôn, dỗ dành đối phương mua vài chai rượu nổi tiếng, người ta càng quẹt thẻ nhiều thì cô ấy càng nhận được nhiều tiền hoa hồng, Lư Nhân xinh đẹp, EQ cao, kết bạn với rất nhiều phú nhị đại trên WeChat, có lẽ sau đó đã hái được quả ngọt, mỗi dịp sinh nhật, luôn có người mua quần áo hàng hiệu cho cô ấy, đương nhiên Lư Nhân sẽ bán đi, vào thời gian đó, nghe nói Lư Nhân đã gặp một công tử tên Tông Ngọc.

Cũng chính vào thời điểm đó, mối quan hệ trong ký túc xá chạm đáy.

“Trường nào?”

“Đại học Yến Kinh.”

“Có phải là người trong tiệc rượu lần trước đã cởi đồ, sủa tiếng chó không?”

Nghe thấy lời này, Diệp Phi cũng hiểu ra.

Triệu Tây Chính giả vờ tán gẫu, nhưng ánh mắt lại quét qua Diệp Phi, rõ ràng đang muốn ám chỉ gì đó.

Lê Tiện Nam phớt lờ, giống như anh không nghe thấy, sau đó quay đầu hỏi Diệp Phi: “Cô có biết chơi không?”

Diệp Phi biết cược lớn nhỏ, nhưng làm sao cô dám chơi với những người này.

Đột nhiên Lê Tiện Nam ngoắc ngoắc ngón tay, Diệp Phi nghĩ anh muốn nói gì đó, cô nhích đến gần.

Lê Tiện Nam thấp giọng, nói: “Tôi thích một món đồ của cậu ấy, cô giành lấy cho tôi đi.”

Thật ra khi đó, Diệp Phi cảm thấy hơi mất tự nhiên, nhìn qua cũng thấy, những người này mỉa mai châm chọc cô, chỉ cần Lê Tiện Nam nói muốn giành tiền, sự tự ti của cô sẽ được phá vỡ.

Nhưng Lê Tiện Nam không nói gì.

“Vậy nhỡ đâu tôi thua thì sao?”

Nhỡ đâu.

Lê Tiện Nam nhìn vào mắt cô, cười nói: “Cô thua, tôi cũng cam tâm.”



Đây là lần đầu tiên Diệp Phi chơi xúc xắc, thật ra xác suất cũng là 50-50.

Diệp Phi hơi bất an, Lê Tiện Nam ngồi bên cạnh cô, gác tay lên lưng ghế của cô, Diệp Phi vô thức dựa ra sau, lòng bàn tay của anh cọ qua xương cánh bướm của cô, đầu ngón tay hơi cong lại, Diệp Phi vô thức nghiêng đầu, ánh sáng lập lòe soi rọi gương mặt anh, nhưng anh lại nhìn vào gương mặt cô.

“Nhỡ đâu tôi xui xẻo…” Trước khi đổ xúc xắc, Diệp Phi cực kỳ căng thẳng.

“Tôi tin cô.” Lê Tiện Nam cười khẽ, ra hiệu cho cô nói ra đáp án.

“Lớn.”

Chỉ một từ, có lẽ phải tốn cả gia tài.

“Tôi cược nhỏ.” Triệu Tây Chính nói.

Người đàn ông bên cạnh anh ta mở ra, sáu viên xúc xắc, tổng cộng… ba mươi.

Diệp Phi cược đúng.

Diệp Phi thở phào nhẹ nhõm, nhìn Lê Tiện Nam, Lê Tiện Nam ghé vào tai cô, nói ra thứ mình muốn lấy, đương nhiên Diệp Phi không biết đó là thứ gì, chỉ nói: “Chiếc nhẫn của anh.”

Triệu Tây Chính ngây người một lát.

Anh ta đeo nhẫn trên tay, thiết kế đơn giản, đính viên kim cương hình giọt lệ, rất lớn, nghe nói anh ta đích thân bay sang nước ngoài, bỏ ra số tiền đến tám con số để mua nó, khi đó, nó còn chưa là một chiếc nhẫn, mà là một viên kim cương thuần khiết, Triệu Tây Chính tìm người chế tác thành một chiếc nhẫn, đeo lên tay, gặp ai cũng khoe khoang, là chiếc nhẫn mà dạo này anh ta yêu thích, vì chuyện này, ba anh ta cắt ba tháng tiền tiêu vặt của anh ta.

Đương nhiên Diệp Phi không biết.

“Anh Nam…” Triệu Tây Chính khó xử.

Lê Tiện Nam nhàn nhã dựa vào ghế, ánh mắt không vui không buồn, Triệu Tây Chính ấm ức, nhưng đành phải nhận thua, tháo nhẫn đưa qua.

Chơi xúc xắc thêm mấy vòng nữa, Diệp Phi may mắn, thắng bốn, năm ván liên tiếp.

Sau đó, những người trong bàn phải tháo đồng hồ, trên người họ không có nhiều phụ kiện, nhưng có lẽ mỗi chiếc đồng hồ đáng giá đến sáu, bảy con số.

Đến ván cuối cùng.

Một người đàn ông nói: “Trên người không còn thứ gì có thể tháo được… Thôi được, tôi gọi người mang đồ từ nhà đến đây.”

“Cũng không cần.” Lê Tiện Nam nhàn nhạt mỉm cười, dựa vào ghế, bình tĩnh nói, “Cởi đồ hoặc sủa tiếng chó, chọn một trong hai.”

Lê Tiện Nam nói xong lời này, cả bàn im lặng hết mấy giây, Triệu Tây Chính là người đầu tiên nhìn ra, vội vàng cười nói: “Được rồi, anh Nam, anh đưa cô gái này đến, cô ấy giỏi thật, lần sau chúng ta đến Macau chơi đi.”

Diệp Phi ngơ ngác nhìn Lê Tiện Nam, Lê Tiện Nam đang mân mê chiếc nhẫn của Triệu Tây Chính, bảo phục vụ rót nước ấm cho Diệp Phi.

Diệp Phi luống cuống viện cớ, nói chơi mệt, muốn vào nhà vệ sinh.

Lê Tiện Nam bảo phục vụ đưa cô đến đó.

Diệp Phi rời đi, Triệu Tây Chính định nói gì đó.

Lê Tiện Nam đã đoán trước, ném chiếc nhẫn vào tay Triệu Tây Chính, nhưng không trả những thứ khác trên bàn.

“Không biết nói tiếng người thì đừng nói.” Giọng điệu của Lê Tiện Nam vô cùng hờ hững, cũng không rõ đang vui hay buồn, làm người ta cảm thấy thật bí bách, anh lại cười, “Nói xem, đây là lần đầu tiên tôi đưa một cô gái đến đây, các người dọa người ta sợ, ai bồi thường cho tôi đây?”

Ngay cả Triệu Tây Chính cũng không dám nói gì, chỉ biết đá người đàn ông bên cạnh một cước: “Sao cậu lại vô duyên vô cớ nói chuyện sủa tiếng chó chứ…”

Người đàn ông kia sợ hãi, không dám nói nhiều.

Lê Tiện Nam đứng dậy, ra sân hiên hóng gió.

Triệu Tây Chính do dự một hồi, nhưng vẫn đi theo.

“Anh Nam, anh…” Rốt cuộc Triệu Tây Chính cũng nhìn ra điều gì đó.

“Cô ấy đang thực tập ở một công ty văn hóa.” Lê Tiện Nam không nhìn anh ta, chỉ nhàn nhã tựa vào lan can, lấy hộp thuốc trong túi áo, nói, “Vừa rồi tôi bảo cô ấy nói chuyện với em gái của cậu, nhưng cô ấy cũng không nói nhiều, nếu cô ấy có thủ đoạn, cũng không đến nỗi không biết Triệu Tây Mi là ai.”

“…” Triệu Tây Chính mím môi, “Anh cũng nên đề phòng một chút, đâu thể làm từ thiện được.”

“Cậu từng nghe câu này chưa?”

“Câu gì?”

“Thay vì nguyền rủa bóng tối, hãy thắp một ngọn nến. Bây giờ tôi cảm thấy rất may mắn, tôi có thể làm ngọn nến cho người ta.” Lê Tiện Nam mỉm cười nhàn nhạt, “Về đi, sau này đừng nói nhảm trước mặt người khác nữa.”

—— Tuy Triệu Tây Chính đã quen biết Lê Tiện Nam mười mấy năm, nhưng đôi khi cũng không hiểu anh đang nghĩ gì, nhiều năm như vậy, Lê Tiện Nam vẫn luôn luôn hòa nhã, chưa từng tức giận, nhưng lời hôm nay anh nói, hình như đã vạch ra một ranh giới vô hình.

Diệp Phi ở trong nhà vệ sinh một lát, lúc đi ra, mọi người đã bắt đầu uống rượu, không thấy Lê Tiện Nam đâu, cô tìm kiếm trong căn phòng tối tăm, nhìn thấy một bóng dáng ngoài sân hiên.

Ánh sáng trong phòng quá u ám, có người hút thuốc, khói trắng lượn lờ khắp nơi, mùa đông ở Yến Kinh khô khốc đìu hiu, vạn vật tựa như bị một lớp bụi vô thực che phủ.

Căn phòng ồn ào sôi nổi, nhưng anh lại đứng bên ngoài một mình, đó là một ý niệm khác về đơn độc.

Tiếng cười làm nền, khiến anh trông càng đơn độc hơn.

Diệp Phi đứng đó nhìn một lát, Lê Tiện Nam quay lưng về phía cô, hình như chỉ đang nhìn về nơi xa xăm, dáng vẻ thong thả, kẹp điếu thuốc trong tay nhưng không hút.

Dường như anh hoàn toàn tách biệt khỏi thế gian, không hiểu tại sao cô lại nhớ đến chiếc khăn choàng anh đã đeo quanh cổ cô —— rõ ràng là có hơi ấm.

Diệp Phi không kiềm lòng được, đi đến, mở cánh cửa kính, gió lạnh phả vào mặt, mùi khói đã tan biến.

“Sao anh lại ở đây?”

Nghe thấy giọng nói này, Lê Tiện Nam quay đầu lại, dụi điếu thuốc vào gạt tàn, thấy cô không mặc áo khoác, anh cười nói: “Bên ngoài lạnh lắm, vào trong đi.”

Diệp Phi lắc đầu: “Tôi không lạnh.”

Chỉ cần nghe lời này, anh cũng biết là nói dối.

Lê Tiện Nam có thể nhìn ra.

Cô mặc một chiếc áo len cổ cao mỏng manh, tóc buộc đuôi ngựa thấp, mấy sợi tóc không nghe lời, rũ xuống, nhẹ nhàng lướt qua chóp mũi của cô.

Chỉ có ba từ, giọng nói còn run rẩy.

Lê Tiện Nam đoán có lẽ cô muốn ngồi bên ngoài một lát, nên không vội bảo cô vào trong.

Hai người họ đứng bên nhau ngoài sân hiên, cảm nhận làn gió lạnh lẽo, bàn tay của Diệp Phi tê cứng, co lại trong ống tay áo, cô nghiêng đầu nhìn Lê Tiện Nam, anh cũng không nói gì.

Lần đầu tiên gặp nhau cũng thế này, ăn uống linh đình, có người nói chuyện với anh, anh chỉ lắng nghe, khi đó, Diệp Phi cảm thấy anh giống như hàn ngọc trong dòng nước, người người đều nhìn thấy, nhưng người người đều không thể phá vỡ lớp băng bao bọc lấy anh.

Lê Tiện Nam lấy hộp thuốc lá từ trong túi áo, hỏi cô có phiền không.

Diệp Phi lắc đầu.

“Tách”, tiếng bật lửa vang lên, sợi vonfram sáng lên, không có ngọn lửa.

Hình như Lê Tiện Nam không hút thuốc nhiều lắm, anh chỉ kẹp điếu thuốc, đứng một mình, đã thành thói quen.

Anh thật sự không thích chốn ồn ào, nhưng đã quen hòa mình vào dòng người.

“Anh khác bọn họ.”

Lê Tiện Nam muốn đợi điếu thuốc cháy hết, đột nhiên nghe thấy một thanh âm rất nhỏ.

Anh quay đầu, thấy Diệp Phi đứng bên cạnh, cô nhìn anh, một đôi mắt sạch sẽ thuần khiết, bao nhiêu cảm xúc đều bị anh nhìn thấu.

“Khác thế nào?” Lê Tiện Nam cười nhàn nhạt, tựa như đã nghe lời này không biết bao nhiêu lần.

“Không giống bọn họ, ôm trái ôm phải? Hay là không giống bọn họ, dùng thuốc lá và rượu làm niềm vui?” Lê Tiện Nam bổ sung giúp cô, “Những điều đó đều là cốt cách cơ bản của con người, chỉ là xã hội thế này, cho nên những điều đó mới có vẻ đặc biệt.”

Cuộc đời giống như một bệnh viện tâm thần, tâm hồn thuần khiết đã không còn là cái mà người ta quan tâm, nhưng thân thể sạch sẽ vẫn còn một chút ý nghĩa.

Thật ra Diệp Phi không nghe rõ lời anh nói, không biết người trong phòng đang nói chuyện gì, một tràng cười vang lên, cô cũng bị phân tâm.

Lê Tiện Nam nói: “Vào đi.”

“Trời lạnh quá, anh… Sau này anh nên tránh xa gió lạnh, uống ít nước đá lạnh lại.” Diệp Phi nghĩ lúc này mình nên nói gì đó, nhưng nói gì bây giờ?

Lời phát ra miệng, lại thành một câu khó hiểu như vậy.

“Sao cô cứ nhắc nhở tôi đừng uống nước đá lạnh mãi thế, đó là thói quen của tôi hơn mười năm nay, không dễ thay đổi đâu, vào đi, xem cô lạnh chưa kìa.”

Lê Tiện Nam cười, giúp cô mở cửa, chóp mũi của cô ửng đỏ vì lạnh, hệt như một vầng mây đỏ, tay của anh lướt qua eo cô, giống như vô thức bảo vệ cô, hơi lạnh từ lòng bàn tay xuyên qua lớp áo len mỏng, chạm vào eo cô.

Diệp Phi vô thức quay đầu nhìn anh.

Nhìn thẳng vào ánh mắt anh, anh cong môi mỉm cười, đáy mắt phát ra một loại ánh sáng, làm người ta khó lòng dời mắt.

Ngày đó, Triệu Tây Chính khui rất nhiều rượu, nói là để ăn mừng Tết 2014.

Khách sạn cũng phối hợp, bắn pháo hoa giữa đêm muộn.

Pháo hoa rực rỡ chiếu sáng bầu trời đêm.

Có người đưa qua một ly champagne, Lê Tiện Nam không thể từ chối, ly vuông đựng rất nhiều nước đá, chất lỏng màu vàng lấp lánh, Triệu Tây Mi cũng đưa Diệp Phi một ly.

“Cô từng nghe qua câu này chưa?” Thanh âm của Triệu Tây Mi bị tiếng pháo hoa và tiếng cười át đi.

Nước lạnh chảy qua cổ họng, làm trái tim run rẩy.

Đúng là khiến người ta tỉnh táo trong một thời gian ngắn ngủi, nhưng cũng khiến người ta nhạy cảm hơn vì quá lạnh.

Diệp Phi bị sặc, ho một tiếng: “Câu gì?”

“Anh ấy thích tất cả, anh ấy lãnh đạm với tất cả.” Triệu Tây Mi lại rót thêm một ly champagne cho cô, “Good luck.”

Đứng trong cảnh tượng như vậy, người ta rất dễ lạc đường, Diệp Phi uống hết hai ly champagne, cảm thấy hơi mệt, có lẽ Lê Tiện Nam nhìn ra, bảo cô vào căn phòng bên cạnh nghỉ ngơi.

“Mật khẩu là sinh nhật tôi.”

Lúc anh nghiêng người đến gần, Diệp Phi cũng vô thức ghé sát lại, không ngờ môi anh lướt qua gò má cô, mùi khói nhàn nhạt hòa quyện với mùi linh sam trong không khí.

Cái chạm ấm áp tựa như điện giật, cô có cảm giác như mình là một nữ tu quỳ gối trước tượng thần, bức tượng yên tĩnh và thiêng liêng, nhìn thấu dục vọng trong đáy lòng cô.

Tâm hồn giãy giụa của cô ẩn giấu đằng sau xác thịt đã bạc màu.

Lẽ ra cô nên thành kính cầu nguyện, lại vô tình rơi vào giấc mộng phù hoa, không phải thế giới lấp lánh ánh sáng.

—— Là vào ngày đó, cô bắt gặp một vịnh biển dịu dàng như gió xuân.

Cô biết rõ mình không xứng với anh, nhưng vẫn muốn ở bên anh.

Cấm dục tức sắc (*) —— tình yêu, băng lạnh dẫn dụ cô.

(*) Kiêng cữ sinh ra dục vọng.

“Còn anh?”

Diệp Phi im lặng mấy giây, sau đó thấp giọng hỏi anh.

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

1. Thay vì nguyền rủa bóng tối, hãy thắp một ngọn nến —— Anna Louise Strong

2. Cuộc đời giống như một bệnh viện tâm thần, tâm hồn thuần khiết đã không còn là cái mà người ta quan tâm, nhưng thân thể sạch sẽ vẫn còn một chút ý nghĩa.

Nguyên văn là: “Trong bệnh viện tâm thần mà ta đang sống, nếu tâm hồn thuần khiết đã dễ dàng bị lãng quên, có lẽ thân thể sạch sẽ vẫn còn một chút ý nghĩa.” —— “Mù Lòa” của José Saramago.

3. Anh ấy thích tất cả, anh ấy lãnh đạm với tất cả. Nguyên văn là: “Anh thích tất cả, anh lãnh đạm với tất cả” —— “Bức Chân Dung Của Dorian Gray” của Oscar Wilde.

4. Biết rõ mình không xứng với anh, nhưng vẫn muốn ở bên anh.

Nguyên văn là: “Tôi biết mình rất dạn dĩ, rất to gan, rất liều lĩnh, nghe nói cô có rất nhiều bạn, tôi không xứng trèo cao, nhưng lại rất muốn góp phần vào số lượng bạn bè của cô.”

—— “Vây Thành” của Tiền Chung Thư.
Bình Luận (0)
Comment