Ngày thứ hai trên đảo, Diệp Phi và Lê Tiện Nam đến một điểm tham quan rất nổi tiếng, nghe nói trước đây là vườn hoa riêng của một danh nhân Đài Loan, vườn hoa được chia làm ba phần, một phần là vườn hoa nối với biển, một phần là vườn hoa Tô Châu ở tỉnh xa lạ này, phần thứ ba là khu vực lưu giữ.
Khu vườn tư nhân này mở cửa cho khách tham quan, chiếm diện tích rất lớn, cũng là điểm thu hút khách du lịch quan trọng nhất trên đảo, mảng xanh xinh đẹp, vô số loài cây xanh cùng nhau sinh trưởng, kết hợp với dòng nước, tạo nên một hương vị rất khác biệt.
Diệp Phi và Lê Tiện Nam đi một vòng, sau đó ngồi nghỉ dưới bóng râm.
“Lê Tiện Nam, em thấy nơi này rất quen thuộc.”
Diệp Phi thấy hơi nóng nực, cô đưa tay quạt quạt.
“Sao lại quen thuộc?” Nhịp sống trên đảo rất chậm, lại đúng lúc vào giữa hè, người lớn tuổi bán măng cụt và chanh dây, không khí tràn ngập mùi trái cây ngọt ngào, tươi mát, Lê Tiện Nam mua cho cô một chai nước lạnh, mở nắp đưa sang, không quên lau mồ hôi trên trán cho cô.
“Có phải bây giờ em điên rồi không, em đi đâu cũng cảm thấy giống Tây Giao Đàn Cung, có Tây Giao Đàn Cung nhỏ ở Cảng Thành, nhà vườn trong hẻm Giang Nam, em thấy anh giống hệt như chủ vườn hoa này rồi đấy.” Diệp Phi nói, “Người ta trưng bày piano, anh trưng bày kim cương của em đi.”
Lê Tiện Nam cười khẽ: “Không được.”
“Sao lại không được?”
Đó là nhà của anh và em, sao có thể để người khác đến được?” Lê Tiện Nam nhận lấy chai nước trên tay cô, bóp bóp, “Kim cương cũng là kho báu riêng của công chúa rồng.”
Diệp Phi ngồi cùng anh trong bóng râm, ánh mặt trời ấm áp, bụi hoa tươi tốt che phủ nửa mảng tường.
—— Có lẽ là vì anh quá yêu cô, cô có thể cảm nhận được tình yêu của anh ở khắp mọi nơi, chưa từng ghen tị với người khác.
Hoa giấy che phủ nửa mặt tường trong khu vườn, làm cô nhớ đến cây hải đường và cẩm tú cầu ở Tây Giao Đàn Cung cũng che phủ nửa mặt tường.
Khi đó cô thoải mái tựa vào lòng anh, nghĩ đến khi hai người họ già rồi, Tây Giao Đàn Cung sẽ không thua kém gì vườn hoa này, có lẽ Lê Tiện Nam sẽ viết: Tủ trưng bày kim cương của bà Lê.
Diệp Phi tưởng tượng như vậy cũng bật cười.
Lê Tiện Nam nghe thấy động tĩnh, cúi đầu hỏi cô: “Cười gì thế?”
“Em nghĩ sau này già rồi, Tây Giao Đàn Cung cũng có thể trở thành điểm tham quan.”
“Nằm mơ à, đó là nhà của chúng ta.”
“Anh hơi chiếm hữu đấy.”
“Với em thôi.”
“Vậy sau này chúng ta già rồi, anh có kế hoạch gì?”
“Không có kế hoạch.”
“Tại sao?”
“Lấy đâu ra nhiều tại sao thế, không phải yêu em chính là kế hoạch hàng ngày à?”
Hai người họ ở trên đảo thêm mấy ngày nữa, sau đó chuyển sang địa điểm mới, Lê Tiện Nam sợ homestay này quá gần biển, mấy ngày nay có gió đêm, sợ cô ngủ không ngon.
Nơi ở sau cũng là một căn biệt thự trên đảo, biệt thự này cũng từng là nơi ở của danh nhân Đài Loan kia, sau đó chuyển thành khách sạn, bên trong khách sạn còn lưu giữ lịch sử gia tộc.
Thiết kế của khách sạn vẫn giữ được phong cách cổ xưa, căn biệt thự kiểu Phúc Kiến cũ mang hơi hướng dân quốc, cách bày trí cũng đã được cải tiến, biệt thự rất yên tĩnh, thức ăn nhẹ cũng ngon.
Đêm khuya, Diệp Phi và Lê Tiện Nam ngồi ngoài ban công trong phòng, ngoài vườn hoa vẫn có người đi dạo, bóng đèn tỏa ánh sáng leo lắt.
Lúc đó, tự dưng Diệp Phi nghĩ đến một cảnh phim mà cô đã xem cùng anh rất lâu về trước.
Có lời thoại: “Em sẽ nhớ buổi chiều này.”
Trong đời cô, có rất nhiều thời khắc ở bên anh đáng được ghi nhớ.
Gió đêm mơn man, mang theo hương hoa nhàn nhạt, ẩm ướt.
Buổi tối, Lê Tiện Nam rót một ly trà nóng, Diệp Phi nhìn anh trong bóng tối, luôn cảm thấy mỗi phút giây trôi qua đều có thể xem là một đời.
“Anh định đặt mua thêm nhiều bất động sản, đến khi chúng ta già rồi, anh có thể đưa em đi chơi.” Lê Tiện Nam nói, “Cuộc sống như vậy thật sự rất tốt.”
“Không phải anh nói là không có kế hoạch sao?” Diệp Phi kéo ghế sang, ngồi bên cạnh anh.
“Vậy bây giờ lên kế hoạch.”
“Để em nghĩ lại.” Diệp Phi nói, “Vườn hoa Tây Giao Đàn Cung, nghe thật êm tai.”
“Phi Phi.” Lê Tiện Nam gọi tên cô, nở nụ cười nhàn nhã.
“Dạ?”
“Sao em thích trưng bày nhà của chúng ta thế?” Lê Tiện Nam đưa tay móc vào dây áo ngủ của cô, khẽ nghiêng đầu, tóc dài của cô lướt qua chóp mũi anh, anh cười nhẹ, “Chừa một chút riêng tư, được không?”
–
Sau khi từ hải đảo quay về, Diệp Phi chuẩn bị nghỉ kết hôn, Lê Tiện Nam đã sắp xếp ổn thỏa, thật ra Diệp Phi cũng không cần phải làm gì, chỉ muốn giữ dáng, dưỡng da trước đám cưới.
Nhắc đến thời gian này cũng rất buồn cười, Diệp Phi cảm giác như cá mặn (*), Lê Tiện Nam vỗ vỗ đầu cô, ôm cô vào lòng, nhìn trái nhìn phải ——
(*) Chỉ những con người không làm việc, lười vận động, không có ước mơ và hoài bão.
“Anh nhìn cái gì thế?”
Diệp Phi cảm giác anh giữ lấy mặt cô, giống như đang giữ đầu thú cưng, cô bĩu môi hỏi anh.
“Con cá này đẹp quá.” Lê Tiện Nam giả vờ nghiêm túc, chơi trò trẻ con với cô, “Cá cao cấp à?”
Diệp Phi đẩy bàn tay đang giữ mặt cô ra: “Em không phải cá anh nuôi.”
“Là nàng tiên cá nhà Lê Tiện Nam.” Lê Tiện Nam véo má cô, nhích đến gần, Diệp Phi bị anh chọc cười, muốn hôn anh nhưng anh không cho, Diệp Phi véo eo anh, anh mới buông mặt cô ra.
“Nàng tiên cá cũng cắn người đấy.”
“Cắn thế nào?” Lê Tiện Nam dựa lên sofa, nhàn nhã nhìn cô, lười biếng hỏi, “Cắn ở đâu?”
Diệp Phi có ý đồ xấu, ngồi lên đùi anh, nhích đến gần anh.
Diệp Phi luôn thấy rất khó cưỡng lại mùi hương của anh, dù cho anh đã không còn hút thuốc từ lâu, dường như trên người anh vẫn còn thoang thoảng mùi thuốc lá, là sự gợi cảm và trầm ổn chỉ thuộc về Lê Tiện Nam.
Có lẽ Lê Tiện Nam biết Diệp Phi có ý đồ nhưng không có dũng khí hành động, cho nên anh thong thả nhìn cô.
Diệp Phi không cưỡng lại được ánh nhìn dịu dàng và gợi cảm của anh, nhưng lần này cô dạn dĩ, cúi người hôn lên cổ anh, Lê Tiện Nam bất ngờ, yết hầu khẽ nhúc nhích, Diệp Phi nắm chặt vạt áo ngủ của anh, bàn tay cọ qua eo anh.
Diệp Phi phát hiện có gì đó không đúng, đang chuẩn bị bỏ chạy.
Quá dạn dĩ.
Lê Tiện Nam giữ lấy eo cô, đẩy cô trở lại: “Thêm dầu vào lửa rồi chạy à?”
“Em sai rồi, anh thương tình chúng ta vừa đi du lịch về, ngày mai em còn phải đến công ty thu dọn đồ đạc…” Diệp Phi mượn gió bẻ măng.
“Em không nói, anh cũng quên mất.” Lê Tiện Nam cười, bế cô lên lầu.
“Anh làm gì thế?” Diệp Phi vòng tay qua cổ anh, thận trọng hỏi.
“Không phải em muốn trưng bày nhà của chúng ta à?” Lê Tiện Nam cúi người hôn má cô, nhỏ giọng thì thầm, “Hay là em nhìn kỹ một chút, xem có thể trưng bày không?”
Lúc đó Diệp Phi rất tự tin: “Kim cương mà không thể trưng bày sao?”
“Anh nói là trưng bày kim cương à?”
“Vậy anh nói cái gì?”
Anh không trả lời, nhưng lúc nhìn thấy nụ cười thiếu đứng đắn của anh, Diệp Phi cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng suy nghĩ kỹ lưỡng, làm gì có chỗ nào ở Tây Giao Đàn Cung mà cô không biết? Rất an toàn.
Kết quả là, Lê Tiện Nam đẩy cô vào phòng quần áo.
Diệp Phi tròn mắt ——
Anh tìm thấy đồ ngủ cô đã giấu rất lâu.
Lúc mua chúng, cô cũng không có ý gì, chẳng qua là thấy chúng đẹp, bị cám dỗ nên đặt rất nhiều, nhưng đến lúc thật sự nhận hàng, cô cảm thấy mặc vào sẽ rất xấu hổ, sau đó vụng trộm giấu vào nơi khó tìm nhất trong tủ quần áo, định mấy ngày nữa sẽ bán đi, không ngờ bị Lê Tiện Nam phát hiện.
Diệp Phi bị ảo giác, nghĩ anh bắt quả tang cô.
“Mua lúc nào?” Lê Tiện Nam đóng cửa phòng quần áo, tiến một bước về phía trước.
Diệp Phi cảm nhận rõ ràng da thịt nóng lên, hơi nóng lan lên mặt, hương nước hoa của anh vẫn còn vương trong phòng quần áo, dư vị thuốc lá lạnh lẽo, gợi cảm giống như chiếc bẫy vô hình, kéo người ta vào rừng sâu sương mù cạnh bờ hồ.
Phòng quần áo có đèn âm tường, tỏa ánh sáng leo lắt.
Áo sơ mi và áo khoác của Lê Tiện Nam treo trong tủ kính trong suốt, trời sinh anh lạnh lùng, cấm dục, nhưng anh lại bước dọc lối đi đến trước mặt cô, dùng ánh mắt thâm sâu nhìn thấu mọi căng thẳng và dục vọng ẩn giấu trong cô.
“Hửm?” Anh đưa tay cầm lấy một chiếc váy hai dây mang hình dáng cánh hoa bất đối xứng.
“…Em tiện tay mua, không hợp với em…”
“Cho nên em giấu đi?” Lê Tiện Nam cười, “Còn giấu dưới quần tây của anh?”
“…”
“Anh còn nghĩ hồ ly nhỏ từ đâu vào nhà chúng ta?” Lê Tiện Nam đưa ngón tay thon dài móc vào váy cô, đè cô trước gương trong phòng thay đồ.
Diệp Phi thật sự có cảm giác bị anh bắt quả tang, còn giả ngốc: “Đúng đấy, hồ ly nhỏ từ đâu đến đây, cái này không phải kích cỡ của em.”
“Lọ Lem còn phải thử giày thủy tinh, hay là em thử cái này đi?” Lê Tiện Nam ghé đến gần cô, thanh âm mập mờ, “Anh xem có phải kích cỡ của em không?”
Diệp Phi không mặt dày mày dạn như Lê Tiện Nam, anh nói mấy câu, da mặt cô đã nóng lên, cô vươn tay định đẩy anh ra, nhưng Lê Tiện Nam thuận thế nắm lấy cổ tay cô, giả vờ không hiểu: “Chạy cái gì?”
Không chạy, chẳng lẽ để anh bắt nạt à?
Diệp Phi nghĩ thầm.
“Phi Phi.” Dường như Lê Tiện Nam nhìn thấu được suy nghĩ của cô, anh cầm vạt váy của cô, nắm lấy tay cô, thanh âm từ tốn, lười biếng lại càng gợi cảm, “Sư thầy chạy được, miếu không chạy được.”
Diệp Phi quá hối hận rồi.
Cũng không biết hối hận vì cái gì.
Diệp Phi ít khi tin vào chiêm tinh, nhưng nói đến Lê Tiện Nam, cô cảm thấy anh rất vừa vặn với đặc trưng của cung Bọ Cạp.
Có lần Triệu Tây Mi nhắn tin về mấy chòm sao, cô mở ra xem ——
Tối tăm, chiếm hữu.
Kết quả là, lúc cô đang nằm trên giường xem, bị Lê Tiện Nam bắt quả tang, anh ghé đến nhìn thử, lấy điện thoại của cô, cố ý đọc to: “Nam Bọ Cạp thích chiếm hữu, nếu anh ấy thích bạn, anh ấy sẽ rất thẳng thắn…”
“…” Diệp Phi nằm xuống.
Lê Tiện Nam chu đáo nhấc chăn lên giúp cô: “Đừng xem chiêm tinh nhiều quá, không chính xác đâu, nếu anh không phải Bọ Cạp thì cũng thế này thôi, chiêm tinh hay không chiêm tinh thì khác nhau cái gì chứ?”
“…”
“Chỉ là anh yêu em, vậy thôi.”
“Vậy sau này đừng bắt nạt người ta nữa!” Diệp Phi giận dỗi liếc anh.
Lê Tiện Nam cười khẽ, chậm rãi trả lời cô ——
“Không làm được.”
–
Hôm sau Diệp Phi dậy trễ, nhưng cũng may là không gấp gáp lắm, chỉ đến văn phòng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị nghỉ phép.
Ngày đó Lê Tiện Nam đưa cô đến công ty, Diệp Phi chào hỏi Triệu Tây Mi, Triệu Tây Mi đưa cô xuống lầu, Diệp Phi không có nhiều đồ đạc, hôm nay cô cầm một chiếc túi vải.
Kết quả là, hai người họ xuống lầu, không ngờ nhìn thấy “người quen cũ” ở khu tiếp khách trong sảnh.
Hoàng Linh đang ngồi đó, đối diện là phòng nhân sự của công ty.
Diệp Phi nhìn thấy Hoàng Linh —— lâu rồi không gặp cô ấy.
Chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy trong mấy bình luận châm chọc của Triệu Tây Mi trên vòng bạn bè, đại khái là bây giờ Hoàng Linh đã đổi bốn, năm công việc.
Triệu Tây Mi không phải là kiểu người ôm hận.
Trước đây Diệp Phi đã hỏi Triệu Tây Mi tại sao lại ghét Hoàng Linh đến vậy, nhưng Triệu Tây Mi không trả lời ngay, qua một hồi mới nói ——
“Hồi đó tôi chưa tròn hai mươi tuổi, mới mười mấy tuổi, cô ấy gièm pha và công kích tôi vì lợi ích riêng của cô ấy, làm tôi nghĩ bản thân mình rất kém cỏi, sau này gặp biên tập khác, tôi luôn vô thức cảm thấy bản thân mình không xứng, không ưu tú, cô biết không, sau khi tôi xuất bản quyển sách kia với cô ấy hồi mười mấy tuổi, rất nhiều năm trôi qua, tôi đã không viết gì nữa, chẳng qua tôi cảm thấy những người kiên trì làm điều mình thích đều đáng được tôn trọng, bất kể họ có nhỏ tuổi thế nào.”
Có một số việc, phải có một ít đam mê mới có thể đi lâu dài được.
Bất kể thành công hay thất bại, có thể kiên trì đã đáng được tôn trọng rồi.
Có thể không ủng hộ, nhưng cũng không cần phải chà đạp.
Mãi đến sau này, Diệp Phi mới hiểu, lúc Triệu Tây Mi xuất bản quyển sách đầu tiên dưới bút danh Lộc Phan Đạt, quyển sách từng được vinh danh là tuyệt tác, nhưng không ai biết phía sau nó có bao nhiêu gập ghềnh, trắc trở.
Không ai biết cô ấy vứt bỏ bút danh chứa đựng rất nhiều ý nghĩa với cô ấy, nhìn Hoàng Linh nhồi nhét mấy bản thảo thương mại không ra gì, hủy hoại danh tiếng.
Không ai biết cô ấy ngừng viết rất nhiều năm, bao nhiêu lần hoài nghi bản thân.
“Đã qua rồi.” Triệu Tây Mi nói, “Bây giờ nhìn cô ấy chỉ là biên tập bình thường, dạo này đang thất nghiệp, đến đây xin việc marketing, tôi cũng không thấy có gì phải căm ghét cô ấy, không cần phí thời gian, còn phải tiến về phía trước. Vật đổi sao dời, cứ giữ gìn năng lượng đi, cô ấy chọc người khác, sớm muộn gì cũng có người dạy cho cô ấy một bài học.”
–
Lê Tiện Nam lên lịch tổ chức đám cưới vào cuối hè, báo trước thời gian với Diệp Phi, rất nhàn nhã, đến mức Diệp Phi tưởng chỉ là hình thức.
Thời gian đó, Lê Tiện Nam điều chỉnh thói quen hàng ngày, ngủ sớm dậy sớm, nhưng có lẽ cũng thật sự để tâm đến những lời Diệp Phi đã nói trên đảo, có mấy ngày Diệp Phi thức dậy lại không thấy Lê Tiện Nam đâu.
Cô đang nằm trên giường chơi điện thoại, lát sau lại nghe thấy động tĩnh, cô xoay người, nhìn thấy Lê Tiện Nam cầm một bó hoa hồng trong tay, rõ ràng là anh vừa ra ngoài trở về ——
“Anh đi đâu thế?”
“Chạy bộ buổi sáng.”
“Cho nên anh mua hoa à?”
“Tặng em.”
“…Sao anh lại chạy bộ buổi sáng?” Diệp Phi tưởng tư duy của mình có vấn đề.
Lê Tiện Nam nhàn nhã đặt hoa hồng lên tủ đầu giường, sau đó cúi người vén tóc trên má cô, hôn môi cô, cười nói: “Không phải Phi Phi nói anh không được ngã bệnh à, chạy bộ buổi sáng để rèn luyện thân thể, hay là sáng mai đi với anh?”
Trước đây Diệp Phi không thể nào dậy sớm được, nhưng vì có Lê Tiện Nam, cô cam tâm ra ngoài sáng sớm cùng anh.
Lúc này cô mới phát hiện, góc hẻm Hòe Tam giao với Tây Giao Đàn Cung có một tiệm hoa mới mở.
Thuận tiện cho Lê Tiện Nam mua hoa hàng ngày tặng cô.
Một ngày của cô bắt đầu với một bó hoa hồng.
Khi đó, hai người họ cũng không phải là chạy bộ buổi sáng, chỉ là sáu giờ sáng ra ngoài, mặt trời mọc, đường sá trống trải, chỉ có hẻm Hòe Tam là đang tỉnh giấc.
Tiếng chuông xe đạp vang lên, một ông cụ chào hỏi bằng giọng Yến Kinh.
Diệp Phi đứng trước đầu hẻm nhìn vào, kéo Lê Tiện Nam vào trong.
Trong sân nhà của bà Triệu, hoa hồng nở rộ xinh đẹp, tường vi che phủ cả mặt tường, sắp qua giai đoạn nở hoa, mấy cánh hoa rụng trong hẻm.
Cánh hoa bị gió sớm thổi đi.
Lê Tiện Nam bảo cô đợi một chút.
Diệp Phi ngoan ngoãn đứng cạnh bờ tường trong hẻm ngắm hoa, cửa sân cũ kỹ đóng lại vẫn chừa một khe hở, Diệp Phi cúi người nhìn thử, hoa hồng trong sân tươi tốt xinh đẹp.
Cô nghĩ, nếu bà Triệu còn sống, có lẽ bà ấy sẽ rất thích ngắm nhìn sân nhà đầy hoa hồng.
Hoặc là, dù cho bà ấy có vui vẻ cũng sẽ không biểu lộ, chắc chắn sẽ nói năng chua ngoa: “Cái này là hoa hồng à? Bà thấy có gì đặc biệt đâu.”
Lúc Diệp Phi nghĩ đến bà cụ, tự dưng trong lòng chua xót.
Diệp Phi đứng thẳng dậy, thấy Lê Tiện Nam từ xa bước về phía cô, trong tay ôm một bó hoa hồng lớn.
Trong khoảnh khắc thế này, cô cũng có thể tìm thấy một manh mối.
Lúc hai người mới gặp mặt, thật ra cũng hơi khó xử, ngày đó Lê Tiện Nam đưa cô đi ngắm bình minh, mua nút bịt tai cho cô, còn mua cho cô một bó hoa hồng.
Khi đó cô nói: “Chỉ là một bó hoa hồng, tôi tự mua cũng được mà.”
Lê Tiện Nam là người đầu tiên tặng hoa hồng cho cô.
Đúng lúc cô đang mơ mộng, Lê Tiện Nam đi đến trước mặt cô, Diệp Phi đưa tay nhận lấy, nắm tay anh đi về Tây Giao Đàn Cung.
“Lê Tiện Nam.”
“Hửm?”
“Anh còn nhớ năm 2014 không, sao anh lại mua nút bịt tai cho em, còn tặng em hoa hồng?”
“…” Lê Tiện Nam nghiêm túc nghĩ ngợi, nói, “Anh muốn làm em cười, nhưng lúc đó anh không biết dỗ dành em, anh nghĩ mua hoa hồng sẽ làm em cười.
Đó là bó hoa hồng đầu tiên mà cô được nhận.
“Không ai tặng em, nhưng anh sẽ tặng em, anh bằng lòng tặng em cả đời, Phi Phi, anh cam tâm tình nguyên vì em, đó là thành ý của anh dành cho em.” Lê Tiện Nam nắm tay cô đi về nhà, “Cũng giống như anh không thích gió, nhưng thích ở bên em, gió có nổi lên hay không cũng chẳng sao, ý anh là, anh bằng lòng làm mọi thứ cùng em, anh sẽ luôn thiên vị em.”
—— Em là vĩnh hằng duy nhất mà anh bằng lòng thờ phụng.
Diệp Phi cầm hoa hồng bằng tay phải, tay trái nắm tay Lê Tiện Nam, nhân lúc đợi đèn đỏ, cô nhón gót hôn anh, Lê Tiện Nam luôn có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh vòng tay qua eo cô, kéo cô vào lòng.
Nắng sớm rực rỡ, thành phố đang tỉnh giấc.
Tình yêu của họ đã sớm lên cao.
“Anh cũng yêu em.”
Trước khi cô lên tiếng, Lê Tiện Nam nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt trìu mến lưu luyến, sau đó anh lại nghiêng người hôn cô.
“Rất, rất yêu em.”
–
Đám cưới của Lê Tiện Nam và Diệp Phi diễn ra vào cuối tháng tám, Lê Tiện Nam chọn địa điểm, là một nhà thờ cổ xưa ở London.
Diệp Phi không chọn được váy cưới, vậy là Lê Tiện Nam đích thân bàn bạc với nhà thiết kế, may riêng cho cô.
Ngày đó trời đẹp, London trong trẻo không gió.
Ba ngày trước đám cưới, Diệp Phi mới được nghe về váy cưới, là thiết kế riêng của một thương hiệu cao cấp, váy rất xinh đẹp, đuôi váy dài hơn hai mét, có khăn voan, còn có một chiếc vương miện kim cương được chế tác riêng.
Ánh nắng rực rỡ chiếu qua cửa sổ vòm cũ kỹ, biến thành một vầng sáng ấm áp, rèm trắng nhẹ nhàng đong đưa trong gió.
Trước mặt là một chiếc gương sát đất, Diệp Phi đứng trước ghế, đuôi váy rất dài, váy nhiều lớp, đính kim cương nhỏ, lấp lánh dưới ánh nắng.
Diệp Phi trang điểm trong trẻo, thanh lịch, mặt trái xoan, mắt hạnh sáng ngời động lòng người, mặc váy cưới trông giống hệt một đóa hoa thẹn thùng nở rộ.
Bó hoa trong tay là một bó cẩm tú cầu xanh nhạt và trắng, vương miện kim cương được đặt trong hộp, vải nhung đen tôn lên nét cao quý của vương miện.
Thợ trang điểm cầm vương miện, nhẹ nhàng đội lên đầu Diệp Phi, chỉnh khăn voan cho cô.
Sảnh đường của nhà thờ cổ được thiết kế thông suốt, cửa sổ vòm sát đất, cột đá chạm khắc kiểu La Mã, vừa linh thiêng vừa trang nghiêm, dọc lối đi có vô số cẩm tú cầu nở rộ.
Lê Tiện Nam chưa từng thích xuất hiện trên bản tin, nhưng đám cưới là ngoại lệ.
Diệp Phi nhìn thấy Lê Tiện Nam đứng cách cô không xa, dáng vẻ anh cao lớn, Diệp Phi thích nhìn anh mặc lễ phục, trông nhã nhặn lại cao quý, tỷ lệ cơ thể đẹp, cấu trúc xương cũng đẹp, lúc nhìn thấy cô, anh nở nụ cười, ánh mắt lạnh lẽo như tuyết tan trong rừng thông, tràn ngập sắc xuân.
Giữa thế gian chìm nổi, cô tình cờ mở ra cánh cửa của anh, nắm lấy bàn tay anh đang đưa về phía cô, bị anh kéo vào căn phòng dạt dào mùa xuân.
Ngày đó, Diệp Phi thật sự là công chúa được muôn người chú ý.
Nhưng cô không nhớ quá nhiều chi tiết, lần đầu tiên kết hôn, nói không căng thẳng là nói dối.
Cô chỉ nhớ ngày đó Lê Tiện Nam nắm tay cô, đeo nhẫn kim cương lên ngón tay cô, ánh mắt anh tràn ngập ý cười nhìn cô.
“Bà Lê, cưới được em là niềm vinh hạnh của anh.”
Đám cưới kéo dài cả ngày cũng chưa dứt, lúc ăn tiệc, Diệp Phi thay váy khác, lôi kéo Lê Tiện Nam cầm một miếng bánh, cùng anh ra vườn hoa ngồi hóng gió.
Lê Tiện Nam biết Diệp Phi hơi sợ đám đông, đã cố ý cởi áo khoác trùm lên người cô.
Ngày đó, vườn hoa của khách sạn được bày trí theo yêu cầu, ngay cả xích đu cũng được đổi thành cỗ xe bí đỏ cho công chúa.
Diệp Phi cầm bánh trên tay, nhưng không muốn ăn, khách sạn sáng đèn, rực rỡ như chiếc hộp cổ tích.
Lê Tiện Nam đưa miếng bánh đến bên miệng cô.
“Lê Tiện Nam, cưới được anh là niềm vinh hạnh của em.” Diệp Phi hơi nghẹn ngào, “Vẫn luôn được anh yêu thế này, thật sự rất hạnh phúc.”
“Được rồi, đừng khóc, công chúa rồng, đám cưới đến trễ, anh muốn cưới em lâu rồi.” Lê Tiện Nam đưa tay lau mắt cô, cười nói, “Thật mà, chăm sóc cho em chính là thành ý của anh, nói yêu em, mỗi ngày đều phải cho em biết, Lê Tiện Nam thật lòng yêu thương công chúa Phi Phi của anh ấy.”
“…”
“Lê Tiện Nam một lòng yêu em.”
Gió đêm dịu dàng, mang theo hương hoa thoang thoảng.
Diệp Phi đưa tay chạm vào vương miện trên đầu, hơi nghẹn ngào, nói: “Đây cũng là quà tặng em à?”
“Là quà cưới, lúc về nhà, em cất vào rương kho báu của công chúa rồng, được không?” Lê Tiện Nam cười với cô, đưa tay cầm lấy bánh của cô, cắt từng miếng nhỏ, đút cho cô ăn.
Hốc mắt của Diệp Phi chua xót, khóe môi còn dính một chút kem, cô nghiêng người hôn anh, Lê Tiện Nam đưa tay che miệng cô: “Mèo bẩn, ăn bánh của em đi.”
“Anh còn chê em.” Dáng vẻ của Diệp Phi không nhã nhặn lắm, cũng may hôm nay cô trang điểm nhẹ, không đến mức tô vẽ thành mắt gấu trúc.
Lê Tiện Nam cười khẽ, nghiêng người hôn cô: “Không chê.”
“Lê Tiện Nam, em cũng một lòng yêu anh.” Giọng nói của Diệp Phi chua xót, “Rất, rất yêu anh.”
“Được rồi, chúng ta đã ở bên nhau hơn sáu năm, sau này còn mấy chục năm nữa, đừng kích động.” Lê Tiện Nam cười cô, “Sau này anh lại nhắc cho em nhớ, ngày Phi Phi cưới anh, cô ấy khóc đến hơn mười giờ đêm.”
Diệp Phi véo anh, Lê Tiện Nam không nhịn được cười.
Cả ngày hôm đó, Diệp Phi rất căng thẳng, cô không hiểu rõ lễ nghi cưới hỏi, Lê Tiện Nam đã đơn giản hóa hết mức có thể.
Mãi đến ban đêm về phòng khách sạn, Diệp Phi mới nhìn thấy tin nhắn.
Là đám cưới thế kỷ, xa hoa, lộng lẫy, mỗi chi tiết đều giống như một giấc mơ cổ tích.
Diệp Phi nhìn thấy một bức ảnh, cô đứng cạnh Lê Tiện Nam, không biết phải nhìn đâu, căng thẳng hết sức, Lê Tiện Nam nắm tay cô, tựa như dỗ dành cô.
Anh nói với cô, thanh âm nhỏ xíu, chỉ có hai người nghe được ——
“Công chúa rồng, em có hạnh phúc không?”
Vốn dĩ Diệp Phi rất căng thẳng, nhưng nghe thấy giọng điệu chan chứa ý cười của anh, cô cũng vô thức mỉm cười.
Ngày đó có người nói vương miện mà Diệp Phi đeo được một thương hiệu kim cương và nhà thiết kế chế tác riêng, giá thấp nhất cũng phải là tám con số.
Váy cưới cũng là độc nhất vô nhị.
Không cách nào suy đoán được chi phí của đám cưới này, cẩm tú cầu không chỉ nở rộ trong lễ đường, mà còn nở rộ dọc đoạn đường từ khách sạn đến nhà thờ.
Ngày đó Diệp Phi căng thẳng, mọi ký ức đều ngắt quãng.
Cô chỉ nhớ lời Lê Tiện Nam đã nói trong đám cưới, may mà ngày đó có ghi hình đám cưới, lúc Lê Tiện Nam đi tắm, Diệp Phi ngồi trong phòng khách xem lại.
Giữa đám cưới hoành tráng, Lê Tiện Nam nói ——
“Phi Phi, cưới được em là niềm vinh hạnh của anh, anh vĩnh viễn yêu em, không chỉ trong đám cưới này em mới là công chúa, mà cả đời sau này, em sẽ là công chúa của Lê Tiện Nam, con đường sau này, anh sẽ bước đi cùng em, Lê Tiện Nam sẽ trung thành, sẽ thiên vị, sẽ vĩnh viễn thuộc về em, hy vọng mỗi ngày kết hôn với anh, em đều có thể làm một bạn nhỏ vui vẻ.”
Diệp Phi ngồi trong phòng khách, tạm dừng đoạn phim, sau đó nâng váy ngủ chạy vào phòng tắm.
Lê Tiện Nam đang ngả người trong bồn tắm.
Cạnh bồn tắm có một tấm thảm, Diệp Phi cúi người ngồi xổm trước bồn tắm.
Lê Tiện Nam nhìn cô buồn cười, hốc mắt Diệp Phi ửng đỏ, như thỏ con mới khóc.
“Cuối cùng cũng hoàn hồn rồi à?” Lê Tiện Nam lắc lắc tay, “Em là người đeo nhẫn cưới cho anh đấy.”
“Lê Tiện Nam, kết hôn với anh thật hạnh phúc, sau này cũng sẽ hạnh phúc.” Diệp Phi nắm chặt tay anh, “Được anh yêu hết lòng, thật hạnh phúc.”
“Hiểu rồi, nói năng lung tung hết.” Lê Tiện Nam kéo khăn tắm sang, cười hỏi, “Muốn xem tiếp không?”
“…”
“Không thì tắm chung?”