Edit by Mặc HàmNgoài cửa sổ ánh sáng mặt trời chiếu rực rỡ, rèm cửa trong phòng khép lại, một mảnh tối tăm bắt đầu lan ra.
Đã ba ngày ba đêm trôi qua, chỉ ở trong phòng không cảm nhận được thời gian lướt qua.
Cho dù ăn cơm, omega cũng không muốn rời đi, Vinh Kinh chỉ có thể ôm người, nửa dỗ nửa lừa đút mấy miếng.
Dưới vòi hoa sen, những giọt nước rơi xuống.
Vinh Kinh có chút thương tiếc, nâng mặt cậu: “Không muốn có được không, em đã rất mệt rồi.”
Hai tay trắng nõn của Cố Hi mềm mại treo lên, véo vành tai Vinh Kinh, ánh mắt đều mệt đến sắp híp lại: “Không mệt.”
Vinh Kinh: “…” Em nhìn mình thế này mà không thấy mệt à.
Hưng phấn ba ngày, ước chừng rốt cục đã thực hiện được nguyện vọng mà mình mong mỏi từ lâu, tế bào toàn thân Cố Hi còn đang sôi trào, hoàn toàn không cảm giác được mệt mỏi. Nhưng có thể kích thích quá nhiều, cậu cảm thấy phía sau cổ tỏa nhiệt, đây là tín hiệu nguy hiểm.
Lần này bởi tâm tình quá cao, kì phát tình của Cố Hi đến sớm.
Lần thứ hai Vinh Kinh cảm thụ cảm giác choáng váng mãnh liệt, mùi hương đang chậm rãi tràn ra, tràn ngập toàn bộ phòng tắm.
Trong khoảng thười gian này Cố Hi đến kỳ phát tình, hai người đều sẽ vận động một phen, dùng tiếp xúc thân mật để giảm bớt. Sau khi Vinh Kinh trở về thì đã có bốn lần đánh dấu, năm lần là ranh giới, bọn họ đều không hẹn mà dừng lại, giống như đó là điều cấm kỵ.
Đến lần thứ năm, bồn lần trước dấu ấn sẽ bạo phát, cho dù là dấu hiệu tạm thời, muốn rửa sạch cũng phải bỏ đi nửa cái mạng, ràng buộc của hai người cũng sẽ càng sâu, ràng buộc như vậy có thể ảnh hưởng đến lý trí.
Nghe đâu đây là dấu hiệu gần với đánh dấu cả đời, còn có một biệt danh: chỉ thiếu chút nữa.
Mái tóc mềm mại cọ cọ Alpha, giống như một con cừu hiền lành lại kiều mỵ, Cố Hi mơ mơ màng màng dựa vào: “Nếu anh không muốn thì không cần miễn cưỡng.”
Vinh Kinh tỉ mỉ hôn lên mặt Cố Hi: “Số lần không ảnh hưởng đến tư tưởng của anh, anh đánh dấu em, chỉ vì anh muốn.”
Cố Hi hít một hơi, vừa mới buồn ngủ vì những lời này, đáy lòng không biết làm sao.
Vì sao Vinh Kinh luôn có thể dễ dàng chọc trúng chỗ mềm mại nhất trong lòng cậu, thậm chí còn nhịn không được nghĩ, cậu thật sự xứng đôi với Vinh Kinh tốt như vậy sao?
Vinh Kinh: “Em có muốn không?”
Cố Hi cái gì cũng không nói, chủ động xoay người, cúi đầu giống như thiên nga, lộ ra tuyến thể mà người khác khó thấy được.
Vinh Kinh phát hiện Cố Hi đang khẽ run rẩy, rõ ràng nhiệt độ dưới vòi hoa sen rất cao, nhưng Cố Hi phảng phất như đang sợ hãi, Vinh Kinh cơ hồ dùng kiên nhẫn nhiều nhất của mình chậm rãi chiếm đầy hơi thở của cậu.
Chuyện phía sau diễn ra một cách tự nhiên, lại hai ngày hôn thiên địa ám tiếp tục.
Bởi vì độ phù hợp quá cao của hai người, tuy rằng thân thể bởi vì thường xuyên cường độ cao mà mệt mỏi, tinh thần ngược lại đều có chút chưa thỏa mãn.
Bởi hai người quá cao độ xứng đôi, tuy rằng thân thể vì nhiều lần cường độ cao mà uể oải, tinh thần thượng trái lại đều có chút chưa hết thòm thèm.
Nửa đường bởi vì không liên lạc được với em nhà mình, Tạ Lăng cố ý tới đây một chuyến, nghe được thanh âm ái muội truyền ra trong phòng, khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng.
Có chút vui mừng, còn cảm thấy tam quan bị đả kích, lập tức xoay người
Gửi một tin nhắn cho em nhà mình kiềm chế, đừng có làm đến mức phải đưa người tới bệnh viện, O rất yếu đuối.
Cuối cùng lại thêm một câu kết thúc rồi liên lạc với hắn.
Lên xe, Tạ Lăng nghĩ đến thuốc bổ mình tặng, xem ra đích xác hữu dụng, cũng không biết đã vui vẻ mấy ngày rồi.
Gọi điện thoại báo Chu Hưởng đặt thêm mấy hộp nữa, đến lúc đó gửi từ từ lại đây.
Bởi vì gần đây nhân khí của hai người quá cao, đại diện của hai người gần đây sắp xếp đến kín lịch.
Nhưng bởi vì lo lắng có người không thức thời quấy rầy, Cố Hi thừa dịp đang cuồng phong quá cảnh, thuận tiệt tắt điện thoại của hai người.
Vinh Kinh chú ý đến, lại làm bộ như không nhìn thấy, chỉ cảm thấy omega này có đôi khi đáng yêu làm cho người ta run rẩy.
Đến đêm thứ năm, bất kể Cố Hi quấn quýt thế nào, Vinh Kinh đều kiên định nói đừng lại.
“Được rồi, lần sau đi, muốn đổ máu rồi.”
Cố Hi thấy làm nũng vô dụng, “Hừ” một tiếng, xoay người quay lưng về phía alpha
Vinh Kinh: “Hừ gì mà hừ” Đừng tưởng rằng anh không biết em đang nghĩ gì, chờ lần sau thích ứng được rồi nói sau, chưa học được bao nhiêu còn muốn chạy.
Mấy ngày nay, Vinh Kinh cũng coi như hiểu được nhu cầu chân chính của Cố Hi, có chút cảm giác tam quan sụp đổ.
Cái tam quan này, sụp đổ, thì thành thói quen.
Sau khi vượt qua sự kinh ngạc ban đầu, rốt cuộc không khắc chế được mình.
Vinh Kinh cảm giác Cố Hi ở trước mặt mình và người khác, là hai loại trạng thái khác nhau.
Đoạn thời gian phóng túng hiếm hoi này, Vinh Kinh cũng không biết mình tới đây như thế nào, giống như một chiếc thuyền nhỏ phiêu đãng, có một sinh vật tên là Cố Hi, giống như hải yêu khiến anh mất lý trí.
Cố Hi xoay người sau đó liền không ngăn được cơn buồn ngủ, kỳ thật cậu đã rất mệt mỏi, nhưng cậu luôn cảm thấy còn chưa đủ, cậu chỉ muốn Vinh Kinh nhớ kỹ mình, Vinh Kinh muốn trân trọng mỗi ngày, cậu làm sao muốn như vậy.
Chỉ có Vinh Kinh không ngừng nghỉ, cậu mới có thể cảm nhận được sâu sắc người này ở bên cạnh mình.
Hai người đều đã tắm xong, trên người vô cùng sảng khoái, lúc Cố Hi sắp ngủ, nhiệt độ quen thuộc phía sau dựa tới.
Khóe miệng Cố Hi lan ra nụ cười an tâm, dựa vào phía sau, chậm rãi tiến vào giấc mộng.
Vinh Kinh chống tay, nhìn khuôn mặt ngủ yên tĩnh của Cố Hi, đại khái là cảm nhận được hơi thở của Vinh Kinh, nằm rúc vào bên trong.
Vừa rồi Cố Hi cấp bách, làm cho anh nhận thấy một tia bất an trong đó.
Chuyện Cố Hi bất an cũng là chuyện Vinh Kinh lo lắng. Vinh Kinh vừa nghĩ tới chuyện gì, lúc chuẩn bị xuống giường, bị một đôi tay siết chặt thắt lưng, móng vuốt còn nhéo nhéo trên đường nhân ngư.
Vinh Kinh có chút đau đầu ngừng lại, hôn lên trán cậu.
Thôi, chờ tỉnh lại rồi nói.
Ôm người vào trong ngực, hai người cùng nhau ngủ.
Cố Hi lại không biết tối nay là năm nào ngủ đủ hai ngày, chờ cậu hoàn toàn tỉnh ngủ, sờ sờ bên cạnh, trống rỗng.
Cậu lập tức mở mắt ra, vị trí thuộc về Vinh Kinh đã nguội, hẳn là đã đi được một thời gian.
Cậu nhìn xung quanh, thấy cháo trắng và sữa bên giường, đặt trên một miếng đệm sưởi ấm điện tử, và một tờ giấy: Anh đang ở trong thư phòng, thức dậy thì rửa mặt, uống một ly nước ấm khi bụng đói, sau đó ăn sáng.
Cố Hi cảm giác tinh lực của mình đã hoàn toàn khôi phục, cũng không đau lắm, tuy rằng mỗi lần bôi thuốc rất xấu hổ, nhưng Vinh Kinh rất ôn nhu, cậu đã càng ngày càng thích ứng.
Cố Hi ăn bữa sáng ấm áp nóng hổi, thật ra những ngày Vinh Kinh không ở đây, thuốc ức chế tiêm hơi nhiều, trong khoảng thời gian này cậu không có khẩu vị gì, ăn cái gì cũng giống như nhai sáp.
Cậu không biết Vinh Kinh có phát hiện ra hay không, thức ăn gần đây đều có chút thanh đạm, còn có chút mùi thuốc đông y nhàn nhạt.
Vinh Kinh thậm chí còn không cho dì giúp việc đến nấu cơm, toàn bộ tự mình chuẩn bị.
Cố Hi lau mắt.
Nếu như trời cao thật sự có linh, có thể cho tôi nắm giữ cuộc sống của anh vĩnh viễn + 1 ngày.
Chờ Cố Hi đi ra ngoài, liền phát hiện Vinh Kinh đem một xấp đồ đạc giao cho Mặc Điềm, Mặc Điềm bỏ vào ba lô của mình, khi nhìn thấy Cố Hi rạng rỡ, Mặc Điềm sửng sốt một chút, nhanh chóng chào hỏi liền chuồn mất.
Cố Hi đi tới, từ phía sau ôm lấy Alpha, đầu đặt trên vai Vinh Kinh: “Hai người gạt em làm gì rồi, giao dịch không cho ai biết à?”
Vinh Kinh: “Đến lúc đó sẽ biết.”
Mặc Điểm quên di động, lại vội vàng chạy về, nhanh chóng chào hỏi Cố Hi, lại chạy đi mất.
“Rốt cuộc cậu ấy có phải là trợ lý của em không, sao lại phản bội như vậy?”
“Vậy anh gọi cậu ấy về nhé?” Vinh Kinh vẫn không biết nói những lời ngọt ngào, lúc này nói vài câu ngọt ngào bình thường đều có thể dỗ Omega vui vẻ, nhưng Vinh Kinh thủy chung nề nếp như thế.
“Trở về làm gì, cả người của em là của anh, trợ lý của em còn không phải là để anh dặn dò sao.” Cố Hi thuận miệng nói.
Trái tim Vinh Kinh run lên, anh sẽ không nói những lời ngon tiếng ngọt, trong nhà có sẵn máy sản xuất đường. Tùy tiện nói môt câu, là có thể làm người ta lên mây.
“A đúng rồi, em quên mở máy.” Cố Hi là người cuồng công việc nổi tiếng trong ngành, lúc này mới chậm nửa nhịp nhớ tới, cậu là người của công việc, đúng là nhan sắc hại người.
“Điện thoại của em có khả năng sẽ bị nổ luôn.” Đừng hỏi vì sao Vinh Kinh biết, bởi lúc anh mở ra, cũng đã bị giống vậy.
Phòng vé ‘Hoàng quyền’ đỏ một m ảnh, độ hot vô cùng cao, đặc biệt hai diễn viên chính là diễn tình cảm vô cùng sắc nét, hiện tại cái trang web phim đều đăng tin không ngừng.
Khắp nơi đều là tin nhắn tìm hai người bọn họ, nhưng hai người phát hiện, ngay trong lúc phòng vé đang hot, thì cả hai người đồng loạt biến mất.
Hai người mất vài ngày mới xử lý xong năm ngày công việc chồng chất, khi có người hỏi bọn họ đi đâu, một người nói đi Nam Cực thám hiểm, một người nói đi đường xích đạo nghỉ dưỡng.
Vô luận bên ngoài có bao nhiêu người hy vọng bọn họ ở cùng một chỗ, cho dù chỉ là đơn thuần cùng khung hình cũng có thể, bù đắp một chút tâm tình bị phim cuồng ngược, thế nhưng hai vị chính chủ chính là bất động.
Điều này dẫn đến CP Vòng Bắc Cực trước đây không còn là Vòng Bắc Cực nữa, có thể chính là càng không có khả năng, càng không chiếm được càng ngứa ngáy, đội ngũ của nó càng ngày càng lớn mạnh, dần dần trở thành vị trí số 1 trong giới CP.
Kết quả này chính là bản thân Cố Hi cũng không nghĩ tới, mấy ngày nay cũng không cần cậu tung hình. Gần đây Cố Hi muốn xử lý công việc đọng lại, fan gào thét chờ đợi lại không đợi được, dứt khoát tự mình tự tay sản xuất lương thực, vì thế ngũ cốc muôn hình muôn vẻ không ngừng xuất hiện, Cố Hi có đôi khi nhìn đến mê hoặc, cảm khái fan quá tài năng.
Cố Hi trong một lần chụp ảnh tạp chí mới nghe được tin Phương Giác Liên chết, cậu mê man một chút, mới nhớ tới Phương Giác Liên là ai. Đại khái là sống quá hạnh phúc, hoàn toàn không muốn nhớ tới những người đó.
Đêm đó cậu kéo Vinh Kinh đi siêu thị mua thức ăn, sau đó chuẩn bị nấu một bữa cơm lớn cho Vinh Kinh, tùy tiện tìm cớ chúc mừng.
“Thật sự không cần anh giúp à?”
“Anh mà giúp, ngay cả Mặc Điềm cũng cảm thấy em bị anh nuôi thành phế luôn. Ngày hôm nay anh mà giúp thì em sẽ giận đó.” Cố vô dụng Hi nói, nghiêm túc nhắc nhở Alpha.
“Ui, sợ quá.”
“Vinh Kinh, em mà giận, đêm nào cũng sẽ quấn lấy anh.”
“…”
Nhà người ta thì alpha toàn bị đuổi ra ngủ ở thư phòng, omega nhà bọn học đặc biệt tự lập.
Nhìn biểu tình cứng ngắc của Vinh Kinh, Cố Hi không phúc hậu cười ha ha, khó có thể chọc đến Vinh Kinh, đặc biệt thú vị.
Vinh Kinh nghĩ đến năm ngày năm đêm trước đó, cho dù ở thế giới ABO coi như là chờ đợi siêu dài, nhưng Cố Hi dường như hoàn toàn không bị anh dọa, thậm chí còn có chút nóng lòng muốn thử. Đó là vấn đề của mình, hay vấn đề của em ấy? Chẳng lẽ thật sự muốn hoàn toàn phóng túng, Cố Hi chịu được sao?
Chờ chút, Vinh Kinh có phải là đang nghĩ lệch không, năm ngày còn chưa đủ phóng túng?
Tim Vinh Kinh đập nhanh hơn, nhìn bộ dáng Cố Hi hoàn toàn không biết, cố gắng ngăn chặn suy nghĩ tán loạn của mình
Hai người cười cười ầm ĩ mua đồ ăn về, liền nhìn thấy xe của Chu Hưởng dừng ở cửa, xem ra rất sốt ruột.