Bình Tĩnh, Anh Có Thể

Chương 43


Vinh Kinh cảm giác được nguy hiểm, phản ứng đầu tiên là chụp.

"A!"
Còn chưa kip dùng sức, tiếng gào ngắn liền truyền đến.

Khi thấy khuôn mặt dưới ánh sáng, tại sao là hắn.

Nước mắt Thích Ánh rơi xuống, nói buông liền buông.

Thích Ánh ỷ vào mình là omega, thân thể yếu đuối, Vinh Kinh không dám bắt hắn làm gì, quả thực muốn làm gì thì cứ nhào lên.

Vinh Kinh không phải nguyên chủ, trực tiếp đẩy hắn ra, anh mắt lạnh lùng nói: "Tôi nghĩ lần trước nói đã rất rõ ràng."
Chẳng lẽ lần trước diễn còn không dọa lui được hắn?
Thích Ánh bị đẩy lên tường, không dám tiến lên nữa.

Nước mắt liên tiếp chảy ra, lướt xuống khuôn mặt.

Trong hốc mắt nước mắt liên liên, lướt xuống khuôn
Im lặng nhìn Vinh Kinh không lên tiếng, muốn phản kháng, giống nhưu ngàn lời muốn nói, vô cùng oan ức.

Dường như tất cả trước đây chỉ là hiểu lầm.

Chiêu này cao.

Vinh Kinh đã được hai người chị của mình huấn luyện nhiều năm, vẫn luôn nói cho anh trà xanh có bao nhiêu thủ đoạn, liếc mắt một cái là biết có phải trà xanh không.

Trong lòng không dao động, còn muốn cười.

Vừa thấy mới nói mà đã rơi nước mắt, thậm chí hồn còn để trên mây nghĩ xem cái tên này thích hợp diễn nhân vật nào.

Nói không chừng thật sự giận nhỉ.

*
Cố Hi bị mùi thuốc lá trong phòng khách làm khó chịu, muốn đến phòng rửa tay tránh một lúc.

Khi bước ra vẫn đeo khẩu rang cẩn thận, và đi đến phòng rửa tay chung của sáu giới tính.

Một alpha từ men A đi ea, liếc mắt nhìn qua Cố Hi, eo nhỏ chân dài.


Không cần nhìn mặt cũng biết là cực phẩm, không nhịn được huýt sáo.

"Có thể cùng nh ra ngoài uống một ly nhé? Em như vậy, giá cả thế nào cũng được"
Cố Hi không thèm liếc mắt, tắt vòi và lau khô tay.

Hơ những ngón tay như ngọc vào máy hong tay, giống như tơ lụa thượng hạng, người đàn ông bên cạnh xem mà thở gấp.

Đối mặt với alpha nhìn thấy cậu như chó dại thế này, Cố Hi đã quen rồi.

Đi chưa được vài bước, nhìn trong guơng thấy bàn tay của tên kia chạm gần mông mình.

Có Hi đã qua thời kì phát tình, không thèm sợ loại miệng cọp gan thỏ này nữa, không phải tất cả alpha đều được như Vinh Kinh.

Bàn tay nhanh chóng đập mạnh vào cổ tay của alpha, cẳng chân nhanh chóng đá về thắt lưng của tên kia.

Alpha không biết rằng omega này lợi hại như vậy, chưa kịp tránh thì đã bị nắm đấm của Cố Hi đấm vào mặt hắn, nửa khuôn mặt tê dại vì đau.

Tiếng cười nhạo của Cố Hi truyền đến: "A, alpha?"
Quét mắt một vòng, vừa nhìn về phìa con họa mi đang hót của tên lúc nãy: "Vừa nãy muốn làm gì, chỉ bằng cái đồ chơi nhỏ này của mày à? Tăm còn lớn hơn đấy."
Cố Hi cười lạnh, nói gần bên tai alpha: "Nếu dám cử động, tao bóp nát."
Toàn thần alpha run lên, O này quá hung ác.

Nhìn cú đá thành thục lên thắt lưng vừa rồi, chắc chắn đây không phải là lần đầu tiên công kích alpha, đây là phạm nhân O chuyên nghiệp đó!
Sau khi rời phòng rửa tay, Cố Hi lấy khăn giấy ướt, cẩn thận lau tay sạch sẽ, ngay cả những kẽ ngón tay cũng không bỏ qua, lau sau vứt giấy vào sót, ánh mắt đầy chán ghét.

Shss ——
Cậu đau đến hít một hơi, xắn tay áo lên, buổi chiều do đụng và xe điện, vẫn chưa kịp xử lý nên đã xanh tím một mảng nhìn rất kinh hãi.

Vừa mới rẽ vào góc, liề thấy một A-O đang im lặng đứng đối diện nhau, giữa A-O có một sự hấp dẫn tự nhiên.

Mà O kia đang rưng rưng muốn khóc, thoạt nhìn khiến ai cũng sẽ yêu, là kiểu mà A không thể kháng cự được.

Thích Ảnh, Cố Hi biết người này, cũng đã từng xem qua ảnh.

Khi lên diễn đàn trường xem qua, đã từng thấy Vinh Kinh làm sao để theo đuổi người này, vì người này thậm chí còn không tiếc giả nghèo và vất vả.

Đây là muốn...nối lại tình xưa?
Một giây sau, vẻ mặt lạnh lùng của Cố Hi thay đổi, dịu dàng như một đóa sen trắng đang đón gió.


Đi trên hành lang loạng choạng, cũng không thấy rõ phía trước là ai, chỉ là từ từ đi đến.

Vinh Kinh đang xem màn biểu diễn tiếp theo của Thích Ảnh, phát hiện Cố Hi đang lảo đảo đi đến, không chút suy nghĩ tiến lên đỡ, đây là thói quen mấy ngày nay.

Cố Hi hoảng hốt nhìn thấy anh, mắt mơ hồ mở lên.

Vinh Kinh mở lớn mắt, ngửi thấy mù rượu ở chóp mũi.

Cậu ta uống rượu.

"A."
"Không thoải mái sao?" Vinh Kinh hỏi.

Cố Hi nhỏ giọng ừ một tiếng: "Tôi muốn quay về."
Mùi rượu thoang thoảng quyện với mùi thuốc xịt chuông gió xanh, không quá khó ngửi.

Một tay Cố Hi chống lên tường, giống như quật cường muốn tự mình đứng lên.

Vinh Kinh nói với Thích Ánh đang sững sờ nhìn: "Cậu giúp chúng tôi nói với đạo diễn một tiếng, đi trước đây."
Thích Ánh: "..."
Vừa rồi khi mọi người đến ktv, Cố Hi chỉ kính rượu với đạo diễn, hơn nữa chỉ mới uống có hai ngụm.

Mọi người không nỡ miễn cướng cậu, hơn nữa khi Cố Hi đi ra ngoài đến phòng rửa tay, rõ ràng vẫn tỉnh táo, từ chối sự giúp đỡ của các alpha khác.

Vừa mới có chút thời gian, liền trở nên yếu đuối?
Vinh Kinh có phải anh bị mù không?
Không đúng, chờ chút, Cố Hi cứ như vậy mà bị mang đi à?
Alpha thèm khát Cố Hi không phải chỉ mới một hai ngày, trong giới giải trí khong ai không biết Cố Hi chính là chuẩn mực cho tất cả các omega.

Không ngờ cả Vinh Kinh cũng không thoát được sự mê hoặc của cậu, cái này nếu không tốt thì sẽ xảy ra chuyện lớn à!
Vinh Kinh, anh có muốn đi tù không! Nhanh chóng quay trở lại trước khi rơi xuống vực!
Thích Ánh thấy không ổn, có thể sẽ xảy ra án mạng, bay ra khỏi ktv.

Bên kia, Chu Du đã lái xe đến, Vinh Kinh chăm chú nhìn xung quanh, cuộc tụ tập này tương đối bí mật, xung quanh không có phóng viên theo tới.

Vinh Kinh một bên cời áo khoác của mình, vẫn lấy lý do không an toàn che cái người đang say kia.


Cố Hi không thích bị che như vậy, sau khi say khướt, cậu kéo quần áo mình lung tung, lại bày ra vẻ mặt thất thần, ánh mắt như vô sô ánh sao nhỏ.

Vinh Kinh cố gắng dời mắt khỏi cặp mắt đào hoa hấp dẫn người khác kia, người này cũng giống như là nước, càng uống say càng làm cho Vinh Kinh cảm thấy đụng ở đâu cũng không được.

Vinh Kinh dường như đang xử lý phiền phúc, ngay lập tức nhét người vào xe.

Anh vừa định ngồi ở ghế phó lái, liền bị Cố Hi kéo góc áo.

Một người đang nắm chặt, một người đang bẻ ngón tay.

Vinh Kinh dỗ như dỗ con: "Ngoan, mau buông ra được không?"
Người say nào mà quan tâm đến chuyện này, vẫn bám chặt lấy.

Chu Du nhìn họ như con nít ba tuổi đang giằng co, nhắc nhở: "Tiểu thiếu gia, chỗ này không đậu xe lâu được."
Quả nhiên cách đó không xa, dáng dấp của ông bảo đi đến.

Vinh Kinh đau đầu, nắm tay Cố Hi, và ngồi vào trong xe.

Đầu Cố Hi lệch qua một bên, cố gắng không đến gần Vinh Kinh.

Ngay cả khi không chạm vào nhau, có lẽ khoảng cách của hai người quá gần, hoặc ghế sau quá mức chật chội, trong không khí trộn lẫn sự căng thẳng giữa hai giới tính.

Bầu không khí trở nên khẩn trương không giải thích được, như thể chỉ cần một cử động nhỏ thôi cũng sẽ kích nổ ra tia lửa.

Cố Hi nhắm mắt và nín thở.

Bây giờ...!
Đã phải đợi một ngày, bây giờ lời thời cơ hoàn hảo.

Tay Cố Hi hơi run.

Lần đầu tiên cậu làm loại chuyện này, cũng chỉ là người mới.

Giờ còn đang do dự.

Nếu còn do dự, ngày mai còn có việc, sẽ không còn cơ hội.

Đời này, phải điên cuông một lần, cũng không thể tàn nhẫn đến mức quyền lựa chọn lần đầu tiên bị cướp đoạt, Cố Hi khịt mũi, khóe miệng có chút chua xót.

Cố Hi giả vờ trong lúc lơ đãng rút ngắn khoảng cách giữa hia người, lấy trong ví tiền ra thuốc đã chuẩn bị trước, sau đó nhân lúc Vinh Kinh không chú ý...!
Nhưng không ngờ điện thoại bỗng vang lên, Cố Hi chột dạ, tay run lên, thuốc liền rớt xuốg.

Tiếng chuông vang lớn, Vinh Kinh lại chú ý đến viên thuốc rơi bên chân Cố Hi.

Trong bóng tối, ánh sáng lờ mờ từ miếng nhôm phản chiếu, rất dễ chú ý.


Đây là cái gì——
Sau khi Vinh Kinh mở đèn xe, đèn sáng ngay lập tức.

Cố Hi phát hiện ra ánh mắt Vinh Kinh, ngón tay không tự chủ được nắm chặt.

Đợi chút, cậu đợi chút, Vinh Kinh ——
Vinh Kinh không đơi, một bên bảo vệ đầu của Cố Hi không đập vào cửa xe, một bên nhặt thứ rơi vào giữa giày của hai người.

Thuốc đã được cắt ra và đóng gói, không có tên, chỉ có một viên.

Một bên xanh một bên đỏ, cái màu sắc này nhìn kiều gì cũng trông hơi kỳ lạ.

Trên mặt còn viết chữ, màu xanh viết a, màu đỏ viết o.

Cảm thấy đây không phải loại thuốc gì tốt lành.

Lúc này đang là đèn đỏ, Vinh Kinh đem viên thuốc nhặt được cho Chu Du xem.

"Cậu biết loại thuốc này không?"
Chu Du không giống như người trái đất ngu dốt, bình tĩnh nói: "À, thuốc dẫn tình."
Vinh Kinh vẫn không hiểu, huống chi anh còn không có kiến thức về mấy cái này, nguyên chủ còn không biết thì làm sao anh biết được, nên cố ý hỏi thử.

Chu Du nói chức năng của viên thuốc này.

Càng chi tiết, mặt Vinh Kinh càng đen.

[tên biến thái nào lại bỏ cái loại này!?]
Biến thái.

Tôi hả?
Theo suy nghĩ của Vinh Kinh, đây chính là một kẻ biến thái thèm nhỏ dãi sắc đẹp của Cố Hi, còn không ngần ngại dù thủ đoạn bỉ ổi, cưỡng ép Cố Hi bước vào thời kì phát tình, sau đó ——
Đúng là không phải thứ tốt!
Cậu ta vừa trải qua thời kì phát tình, cứ vậy mà bị cưỡng ép tiến vào, muốn cậu ta đau chết sao?
Vinh Kinh hoàn toàn không nghĩ đó là của Cố Hi, chắc chắn là bị tên khốn nào đó lén bỏ vào, bọn họ đúng là như sói vậy, không thể không đề phòng, mới có nháy mắt mà đã nhào tới!
Vẻ mặt Vinh Kinh hoàn toàn lạnh nhạt, quay đầu nhìn Cố Hi đang không biết gì cả, lúc say lúc tỉnh.

Nằm yên như vậy, ngoan ngoãn mềm mại, anh thở dài, May mà anh phát hiện sớm, không thì đẫ gây đại họa.

Trong cơn tức giận, Vinh Kinh bóp nát viên thuốc, khi đi ngang qua thùng rác, hạ cửa kính, ném nó vào thùng rác.

Cố Hi trơ mắt nhìn tâm tư mình bỏ ra bị ném ra, bao nhiêu thiên thời địa lợi như vậ, mà bị ném đi không chút lưu tình.

Ném...!
Không, đây không phải là sự thật!!.

Bình Luận (0)
Comment