Edit by Mặc Hàm.Nắng sớm xuyên qua sương mù chiếu vào nội thất yên tĩnh, tiếng chim hót líu lo, khách sạn nằm trên đường phố nhộn nhịp, mà bên trong vẫn yên tĩnh giữa những ồn ào ngoài kia.
Vinh Kinh mở mắt ra, im lặng nhìn trần nhà, trải qua vài phút mê mang mỗi ngày, thần trí chậm rãi khôi phục, mới cảm giác mình bị một đoàn mềm mại quấn lấy.
Phòng ngủ bây giờ là hai người đang nằm cạnh nhau.
Anh, Vinh Kinh, đang nằm trên giường mềm bên cạnh giường lớn trong phòng ngủ, mà người nghiêng người nằm trên vai anh ngủ say như chết là bạn trai vừa mới xác định mối quan hệ, trước mắt còn đang thử tiếp xúc.
Hơn nửa thân thể anh không thể nhúc nhích, không có gì khác, trên người bị omega dè lên, thân thê anh đã tỉnh trước khi lý trí tỉnh táo lại.
Đêm qua, sau khi bị tổ đạo diễn cắt ngang, bọn họ đều trở về, nhưng sau khi trở về hiểu rõ câu chuyên, biết là có Alpha lẻn vào, mục đích vẫn là tìm Cố Hi, Vinh Kinh vẫn lo lắng Cố Hi một mình ở trong phòng.
Vì thế khi tất cả mọi người, ngay cả bản thân Cố Hi không nghĩ tới, sau khi Vinh Kinh xử lý xong việc, một lần nữa gõ cửa phòng Cố Hi.
Bởi vì đã quá muộn, hai người dựa vào nhau xem phim, Vinh Kinh cũng không nhớ rõ cụ thể nói cái gì, bởi vì lúc đầu không bao lâu Cố Hi liền mệt mỏi tựa vào người anh ngủ thiếp đi. Trong trí nhớ, Cố Hi gần đây hình như vẫn rất dễ mệt mỏi, Vinh Kinh mang theo nghi hoặc, ôm người lên giường, còn mình thì trải nệm nằm dưới đất.
Nào ngờ buổi sáng vừa tỉnh lại, nhìn thấy bộ đồ ngủ xuân hải đường, người không biết từ lúc nào nằm trong lồng ngực anh.
Vinh Kinh hôn lên trán Cố Hi mọt cái, mới nhẹ nhàng phóng chăn ra, nhìn địa phương hùng dũng oai vệ của mình, che mặt một cái.
Trước đó, trong một cuộc phỏng vấn của Cố Hi, người chủ trì hỏi cậu chán ghét nhất là cái gì, Cố Hi nói là tình dục.
Nếu như bị nhìn thấy, có thể cho rằng anh quá mức gấp gáp hay không.
Vinh Kinh bỏ trốn khỏi hiện trường.
Cố Hi chậm rãi mở mắt ra, sờ chỗ trán bị hôn môi, nhìn Alpha chạy trối chết, liếm liếm đầu lưỡi.
Phản ứng của Vinh Kinh thật đáng yêu.
Cố Hi vừa nghĩ, vừa lăn vào trong chăn ngủ bù.
Trong thười gian phát tình quá thường xuyên, những ngày này cậu rất dễ mệt mỏi và cũng dễ buồn ngủ.
Sau khi trốn về phòng mình, Vinh Kinh có chút ảo não.
Anh cảm thấy thấy mình thật sự rất nhàm chán, không biết nên yêu đương như thế nào.
Hơn nữa lo lắng tâm lý của Cố Hi vẫn còn bị ám ảnh bởi những chuyện kia, luôn nhìn trước ngó sau.
Vinh Kinh mở ngăn kéo ra, tìm được một quyển sổ nhỏ khóa, mở ra, đều là những thứ anh thông qua tổng kết của cư dân mạng và trên sách viết ra, không hiểu cũng chỉ có thể dựa theo kinh nghiệm so sánh với người khác và tưởng tượng của anh, anh đã làm tốt từng bước một theo kế hoạch.
Nắm tay, hoàn thành.
Ôm ấp, hoàn thành.
Hôn môi... Vân vân, hình như là không có?
Bây giờ ngẫm lại, sau khi tỏ tình, ngoại trừ quay phim ra, hình như anh còn chưa hôn Cố Hi?
Vinh Kinh dùng bút lông màu đỏ vẽ một vòng tròn trọng điểm trên chữ hôn môi, bước tiếp theo, liền…cái này đi. Tìm một cơ hội ngoài lúc quay phim, thuận theo tự nhiên hôn môi!
Cố Hi có cảm thấy ý đinh này của anh, quá nhanh không?
Hôm nay sau khi các cảnh quay của anh kết thúc, rốt cục cũng đến lượt diễn xuất quan trọng, là cảnh giường chiếu của hai nhân vật chính, cũng là một trong những phân đoạn cao trào đến cuối phim này, quay xong một màn này, tất cả phân cảnh của Vinh Kinh trong bộ phim này liền kết thúc.
Về phần kết cục của Phó Khiên Minh, đã quay xong ở phim trường tại Thượng Kinh trước đó, bởi vì kết cục tâm tình chập trùng quá lớn, lúc ấy hai diễn viên chính còn nghỉ ngơi một ngày.
Lần này nhân viên công tác đã dàn trận sẵn sàng đón quân địch, lần này tổ đạo diễn cố ý dọn dẹp hiện trường.
Bởi vì cảnh hôn trước đó khiến AO xung quanh hỗn loạn, cảnh tượng lần này chỉ lưu lại mấy nhân viên chủ chốt, Cố Hi và Vinh Kinh cầm kịch bản đang nghe Lưu Vũ nói trọng điểm.
Trong phim đã đến thời điểm mấu chốt cuối cùng, Thất hoàng tử Thiệu Hoa cầm quân của mình đi tới một tòa thành đầy ôn dịch và bệnh tật, lúc hắn vừa tới có quan viên đến yết kiến, đưa lên vô số trân bảo, hy vọng Thiệu Hoa không nên tham dự vào trong đó, đem những quan viên bọn họ mang về hoàng đô bọn họ tự sẽ giải thích cho Hoàng Thượng rằng tòa thành này đã chết.
Bọn họ hình dung thành trì này không có thuốc nào cứu được, ngay cả thân tín cũng đem cho Thiệu Hoa một đống lý lịch, đến lúc đó báo lên liền nói đã tận lực, lại hối lộ quan viên đến xem xét một chút, hết thảy liền bụi bặm lắng xuống, cũng coi như làm một việc có công đức
Thiệu Hoa tuy rằng từ nhỏ ở trong cung sống, nhưng cũng rất khổ cực, lúc nghèo túng nhất ngay cả thái giám cũng có thể tùy ý làm nhục hắn, nhưng cuối cùng hắn vẫn là hoàng tử lớn lên trong cung, hắn đúng là không thể thích ứng với hoàn cảnh này, còn có chút do dự.
Nhưng Phó Khiên Minh lại không giống, Phó Khiên Minh chủ động đi đến một viện lớn tên là Phúc Sinh viện, nơi này tất cả đều là người bị thành chủ ném tới đều nhiễm bệnh, nơi này không có người chăm sóc, không có người chiếu cố, có người chỉ còn chút hơi tàn cùng tuyệt vọng không tiếng động.
Phó Khiên Minh yên lặng triệu tập thân tín bên cạnh mình, bắt đầu bận rộn ở Phúc Sinh viện.
Khi Thiệu Hoa nhìn thấy Phó Khiên Minh là người hoàn toàn có thể đứng ngoài cuộc, nhưng vẫn cứu hết người này đến người khác, trong lòng hắn có thứ gì đó gọi là nhiệt huyết đang thiêu đốt, quan niệm của hắn đang chậm rãi thay đổi.
Thiệu Hoa đi ra đường lớn, cảm nhận được tử khí khắp thành, trên đường dân chúng lui tới trên mặt đều là tê dại cùng tuyệt vọng.
Thiệu Hoa hỏi một vị quan viên trong đó, nếu như bọn họ vài ngày nữa trở về kinh, dân chúng còn lại trong thành này sẽ như thế nào.
Vị quan viên kia rất đương nhiên nói, nếu đều có nguy cơ nhiễm trùng, chi bằng đốt toàn bộ.
Thiệu Hoa đối với cách làm coi thường sinh mệnh như vậy không rét mà run, hắn bỏ qua những quan viên nịnh nọt kia, giống như tướng lĩnh bình thường xắn tay áo lên, cũng gia nhập vào trong đội ngũ của Phó Khiên Minh.
Tình hình vừa mới có chuyển biến tốt đẹp, một vị y quan vì cái chết liên tục mà quá tự trách mình, treo cổ tự sát.
Tất cả mọi người đều cho rằng Thiệu Hoa sẽ rút lui, nhưng hắn chống lại áp lực thật lớn, đồng thời ban hành một ít mệnh lệnh, tất cả nhân viên ra vào dùng vải che mặt, cách ly tất cả bệnh nhân, quét dọn sạch sẽ bụi bẩn phòng ốc, lều trại, quần áo trên người mỗi người sau khi cởi ra đều phải triệt để giặt sạch, cũng tận tâm tìm kiếm phương thuốc…
Cũng trong lúc này, Phó Khiên Minh phát hiện Thiệu Hoa cũng không phải là hoàng tử mà hắn cho là quỷ kế đa đoan, tùy hứng vô tình, Thiệu Hoa cũng lần nữa phát hiện Phó Khiên Minh dưới thân phận thái giám một trái tim ấm áp như mặt trời mọc, mỗi ngày cho dù có mệt mỏi hai người cũng sẽ có thời gian trao đổi nhất định.
Trong khi tất cả mọi thứ phát triển theo hướng tốt, Thiệu Hoa đã bị bệnh, xuất hiện mệt mỏi, ho khan, các triệu chứng rất giống như bị nhiễm bệnh.
Thiệu Hoa tự động cách ly tất cả mọi người, hắn nhìn thi thể được khiêng ra ngoài, trầm mặc xoay người, viết di thư bên cửa sổ.
Hắn cự tuyệt Phó Khiên Minh thăm viếng, mãi đến khi Phó Khiên Minh ở ngoài cửa quỳ không dậy nổi, hắn mới miễn cưỡng đáp ứng hắn vào trong, nhưng nhất định phải cách bức bình phong.
Hai người mới nói vài câu, Thiệu Hoa chỉ sợ bệnh của mình truyền cho Phó Khiên Minh, cưỡng chế ra lệnh hắn nhất định phải rời đi.
Đoạn này hai người dều phải rưng rưng nước mắt, hết lần này tới lần khác lệ không thể rơi xuống, Lúc Phó Khiên Minh rời đi nhìn thấy di thư trên bàn, ngoại trừ một ít điều lệnh quân sự ra, điều khiến hắn chấn động nhất chính là, có một phần di thư bí ẩn, Thiệu Hoa quyết định là đem tất cả tài sản mấy năm nay của mình lưu lại cho Phó Khiên Minh.
Tim Phó Khiên Minh đau đơn, bước nhanh về phía trước, trực tiếp lật ngược bức bình phong.
“Cảnh này, quan trọng nhất là cảm giác bộc phát giữa hai nhân vật, lúc trước cùng nhau giúp đỡ qua cơn hoạn nạn, nội dung bộ phim mới từ từ đạt đến cao trào, đột nhiên gặp tin dữ, tình cảm bộc phát, cảnh giường chiếu này là tình, là dục vọng, là sắc! Muốn để vừa cảm động và vừa đẹp, hai người thử trước một chút xem!” Lưu Vũ vẫn lo lắng cho cảnh tình cảm của hai người này, diễn xuất bình thường của bọn họ cũng không thành vấn đề gì, chính là mỗi lần đến diễn tình cảm đều làm cho hắn bó tay.
Sau khi hai người thử cảm giác, Lưu Vũ tỏ vẻ có thể, hai người suy nghĩ lại một chút.
Cố Hi nửa nằm trên giương, nhẹ gióng nói: “Buổi sáng anh đi nhanh như vậy làm gì?”
Mặt Vinh Kinh hơi đỏ lên, lần này tới lần khác còn đặt trên người Cố Hi, tiến thoái lưỡng nan: “Anh..mắc tè”
Cố Hi: “…” Nín cười mà run rẩy, không được, sắp chịu không nổi alpha này, nhất định là ông trời phái xuống để trị mình.
Khi Lưu Vũ nói muốn chính thức bắt đầu quay phim, Cố Hi tiến đến bên tai Vinh Kinh.
“Có muốn thử một chút không, chân chính hôn em một lần, không phải là Thiệu Hoa và Phó Khiên Minh, là anh và em.”
Cố Hi muốn nhanh chóng thối lui, lại bị Vinh Kinh nắm chặt cổ tay: “Được, quay xong cảnh này…em đừng hối hận.”
Những người xung quanh nhìn bọn họ tương tác, tựa hồ dang diễn thử, nhưung bầu không khí nồng đậm, đều đỏ mặt tim đập.
Lưu Vũ cảm thấy không sai biệt lắm, chính thức bắt đầu quay phim.
Ngoài cửa, Ngô Phất Dục như thường lệ đến làm việc, nếu đã đuôi tới nơi này, không tham gia làm sao có thể xứng với công sức trăm ngàn dặm hắn tới đây. Ngày hôm qua, còn có một bát cháo hải sản độgn viên, hắn đã đầy máu sống lại. Nhân viên công tác nghĩ đến lời đạo diễn nói, muốn ngăn cản, nhưng bị Ngô Phất Dục nhướng mày lại, liền giật mình, cung kính mời hắn vào.
Mà beta đứng bên cạnh Ngô Phất Dục, có một thân khí chất siêu phàm thoát tục, làm cho người ta nghiêm túc kính trọng, vừa thấy khó quên.
Hai người đàn ông có ngoại hình ba phần giống nhau đến trường quay, nhưng rất khiêm tốn và chỉ quan sát bên ngoài máy quay phim.
Người sản xuất nhìn thấy Ngô Hàm Thích, khiếp sợ không thể nói thành lời, chạy đến bên cạnh Lưu Vũ thì thầm, vị ông chủ này lai lịch quá lớn. Lưu Vũ là một người chỉ chuyên chú vào chuyên môn, sau khi nghe xong chỉ gật gật đầu với cha con Ngô gia, để cho thư ký trường quay chuẩn bị.
“Ba, sao ba lại đến trường quay nho nhỏ nhỏ này, Ngô gia chúng ta không nhảy vào chứ?”
“Lại đây xem Vinh Kinh một chút.” Ngô Hàm Thích nói xong muốn lấy điếu xì gà trong túi, nghĩ tới đây là trường quay, một lần nữa buông tay xuống, hai mắt bình thản chuyên chú nhìn về phía Vinh Kinh, giống như đang nhìn Vinh Kinh, lại giống như đang nhìn… Bug.
Ngay tối hôm qua hắn nhận được tin tức của Vinh Kinh, nói có chuyện rất quan trọng để nói chuyện với hắn, hết sức khẩn cấp, hỏi hắn có rảnh không, Ngô Hàm Thích cho rằng là chuyện gì trên thương trường, bất quá vừa lúc hắn cũng muốn đi thăm con trai, liền thuận thế đáp ứng
Vinh Kinh cũng không chú ý tới cha con Ngô giam tất cả sự chú ý của anh đều đặt trên một người, còn có ý nghĩa hơn.
Sau khi thư ký trường quay đánh bảng, Vinh Kinh nhanh chóng tiến vào trạng thái, lúc này anh vừa vặn nhìn thấy di thư của Thiệu Hoa, cảm xúc lo lắng tích lũy đến trình độ nhất định, thái sơn sụp đổ trước mặt đều không đổi sắc, rốt cục nhịn không được. Hắn trực tiếp vén bình phong lên, lộ ra khuôn mặt vừa kinh ngạc vừa tái nhợt của Thiệu Hoa.
Sau khi Thiệu Hoa kinh hãi, liên tục lui về phía sau, vạt áo bay múa chung quanh trên không trung, tình sắc miênn man, mạnh miệng nói: “”Ngươi sao có thể tùy tiện tiến vào! Ra khỏi đây, đừng để ta gọi người đến!”
Phó Khiên Minh từng bước tiến về phía trước, một tay cởi bỏ cổ áo mình, ánh mắt hàm chứa dục vọng: “Ngoại trừ bảo nô tài cút, ngài còn có thể nói cái gì? Mỗi lần nhìn thấy nô tài, đều là mấy câu như vậy, đổi câu khác đi. Kỳ thực nô tài hy vọng ngài sẽ gọi tên ta, ở trên giường!”
Nói xong, giống như một con báo săn, đem Thiệu Hoa bối rối luống cuống ngã xuống giường, cơ thể hoàng tử sau khi sinh bệnh yếu đuối vô cùng, vốn dĩ khong thể chịu nổi sự khống chế dưới thân hắn.
Quần áo trên vai bị tàn nhẫn kéo đi, da thịt trắng nõn dưới ánh châu quang tản ra ánh sáng mềm mại, Phó Khiên Minh cúi người xuống.
Phó Khiên Minh cực kỳ tức giận, hắn nóng lòng tìm kiếm nhiệt độ của Thiệu Hoa, làm ra chuyện bình thường sẽ không làm
Mãi đến khi cảm nhận được người dưới thân run rẩy, mới ngừng lại. Nước mắt từ đôi mắt kiên nghị kia lăn xuống, bị ánh nến chiếu rọi đặc biệt thê lương ôn nhu.
Hai tay Thiệu Hoa che mặt, nước mắt lăn xuống hai má.
“Ngươi sẽ bị lây bệnh, sẽ sinh ra bệnh, thậm chí sẽ chết. Khiên Minh, ngươi đừng tới gần ta ”
Ánh mắt tàn nhẫn của Phó Khiên Minh nhất thời mềm ra, kéo tay Thiệu Hoa ra, chậm rãi vuốt ve môi hắn.
“Nếu lây nhiễm, thì chết cùng nhau.”
“Đồng sinh cộng tử sao?”
“Ừm...”
Thiệu Hoa khóc lại lớn hơn, khóc không ra tiếng, cũng không kịch liệt kháng cự nữa, dần dần mở ra thân thể.
“Ống kính, nhanh lên!” Lưu Vũ thấp giọng nói.
Dịu dàng cùng kịch liệt đan xen, hai người giống như là đời này cuối cùng ở cùng một chỗ dây dưa cùng một chỗ, dùng hết khí lực của bọn họ, vuốt ve đối phương, giống như muốn đem đối phương áp vào trong ngực mình, không bao giờ tách ra nữa.
Hai tay Thiệu Hoa tinh tế vuốt ve ngũ quan của Phó Khiên Minh, giống như muốn khắc người này vào trong lòng.
Tiếng ma sát quần áo, rên rỉ mập mờ.
Giao nhau thành một giai điệu lay động lòng người.
Mãi đến khi tất cả mọi người xung quanh nhìn thấy tim đập đến không thể kiềm chế, đạo diễn mới hài lòng hô một tiếng.
Loại lôi kéo lẫn nhau này, quả thực quá tốt, thật sự là không nghĩ tới hai người lúc trước hôn môi đều khó khăn, có thể diễn cảnh giường chiếu đến huyết mạch phun trào như vậy.
Không ít người trước tiên xông vào nhà vệ sinh, pheromone đã tỏa ra quá mức nồng đậm, ngay cả Ngô Phất Dục cũng sờ một phen máu tươi dưới mũi, mắng chửi một tiếng, quả thực, hắn cư nhiên nhìn mình cũng hưng phấn.
Hiện trường chỉ có Ngô Hàm Thích từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, nhìn Vinh Kinh, như có điều suy nghĩ.
Mà sau khi cảnh quay này kết thúc, Vinh Kinh lập tức che đầu vai Cố Hi lộ ra. Vẻ mặt Cố Hi nóng lên, mị nhãn như tơ, Vinh Kinh vừa nhìn không ổn, ngửi ngửi không khí chung quanh, trước mắt pheromone còn chưa tỏa ra, mà tựa hồ…
“Em có phải là…”
“Ừm.” Cố Hi có chút khó mở miệng, cậu giấu giếm lúc trước đi khám bệnh, bác sĩ nói mỗi tuần một lần.
Thời kỳ phát tình quá thường xuyên là gánh nặng cho cả hai bên.
Thân thể Cố Hi vừa lạnh vừa nóng, cảm giác được có một đôi bàn tay to ấm áp nắm lấy cậu, nhéo nhéo, giống như đang nói cái gì đó.
Cố Hi nếu có cảm giác, sẽ bị trợ lý mang về phòng nghỉ cá nhân, cầm thuốc ức chế trên tay, cũng không mở ra, để Mặc Điềm rời đi trước, quả nhiên chỉ chốc lát sau đã thấy Vinh Kinh đến.
Vinh Kinh vừa vào cửa, đem người ấn lên tường.
Sự cưỡng chế nhẹ nhàng làm cho thân thể omega mềm mại.
“Có phải em có chuyện gạt anh không?” Omega bình thường làm sao có thể phát tác thường xuyên như vậy.
“Em không muốn nói, có thể..không nói không?”
“Vậy chờ em muốn nói thì nói.”
“Được.”
Tim Cố Hi đập như như trống, người đàn ông này luôn săn sóc khiến trái tim người ta đều hóa thành một vũng nước.
Cảm giác hơi thở Vinh Kinh dựa vào, ngón tay lại ở trên mặt mình. Tựa như trong phim, Thiệu Hoa ôn nhu vuốt ve mặt Phó Khiên Minh, nơi này lại đến phiên Vinh Kinh, trong phim ngoài phim, luân phiên lẫn nhau, giống như tỉnh mộng.
Cố Hi bị loại quý trọng tinh tế khiến người ta không nhịn được mà rơi lệ, không dám động chút nào.
Mãi đến khi Cố Hi tiến vào trạng thái, kỳ phát tình đến, làm cho người ta điên cuồng, hương hoa bao trùm thần trí, chậm rãi thẩm thấu tận xương tủy.
Vinh Kinh khắc chế suy nghĩ điên cuồng, dùng lực đạo nhẹ nhàng xoay người cậu lại: “Xin lỗi, hai lần trước quá thô bạo.”
“A.” Người đàn ông này quả thực dịu dàng đến mức làm cho người ta rơi lệ.
Xé miếng dán ra, nghiêng người xuống.
Cố Hi không nhịn được hừ nhẹ.
Đánh dấu lần thứ ba.
Bên ngoài cửa là tiếng cười nói của nhân viên đoàn làm phim.
Bên trong cửa, xuân về hoa nở.
Đánh dấu dài dằng dặc, làm cho toàn thân omega guống như đang thoát ra, bị người ta vớt từ nước xuân lên.
Tiếp theo, là điều mà bọn họ mong đợi, tiến thêm một bước.
Cố Hi giống như nhận được ám hiệu, lúc vượt qua, chậm rãi nhắm mắt lại.
Vinh Kinh bỗng nhiên cảm thấy một trận tim đập nhanh mãnh liệt, Vinh Kinh nhìn về phía sắc trời ngoài cửa sổ, sắp tới rồi sao?
“Nếu như…em..” Vinh Kinh khó khăn nói, có một số lời vẫn bị hạn chế như trước.
Cố Hi mở mắt ra, nhìn Vinh Kinh.
Một lúc lâu sau, cậu chậm rãi đưa tay, vuốt ve mái tóc cứng sau gáy Vinh Kinh.
“Vô luận khi nào, ở đâu, chỉ cần anh trở về, em đều ở đây.”
Vinh Kinh rốt cuộc khác chế không được, dán môi lên.
Cố Hi cảm thấy mình bị một trận cuồng phong cuốn qua, giật mình một cái, mãnh liệt rồi kích thích đến, run rẩy tiếp nhận nụ hôn này.
“Đầu lưỡi…” Vinh Kinh ở trong khe hỏi, trầm thấp nói ra hai chữ.
Cố Hi cảm nhận được cái ôm ấm áp tương phản với cái hôn công thành đoạt đất kia.
Cố Hi ôm lấy Alpha bình thường ngay cả tâm tình cũng vô cùng khắc chế, dùng hết khí lực của mình giữ anh lại.
Đừng sợ, Vinh Kinh.
Chạng vạng, mặt trời ngả về tây.
Hôm nay là ngày Vinh Kinh kết thúc cảnh, mấy cảnh tiếp theo đều là vai phụ, quay với Cố Hi mấy cảnh cá nhân cuối cùng.
Bên ngoài đoàn làm phim có không ít fan đến cổ vũ Vinh Kinh, để chúc mừng Vinh Kinh thuận lợi chấm dứt phân cảnh, đoàn làm phim cũng chuẩn bị bữa tiệc
Lần liên hoan này có nhà đầu tư cùng với các ông lớn trong lĩnh vực thông tin điện tử, tuy rằng các ông lớn này bình dị gần gũi, nhưng lại ít người đi lên mời rượu.
Ông lớn thỉnh thoảng cùng với hai vị diễn viên chính nói đùa, đặc biệt là đối với Vinh Kinh, đó gọi là một người thân thiết, một ít nhân viên không biết Tạ Lăng từng tới tràn đầy khiếp sợ, trên mạng truyền tin Vinh Kinh không phải là giám đốc điều hành giải trí Tà Thiên sao, nhưng cho dù là giám đốc điều hành cũng không có khả năng quen biết ông chủ lớn như vậy chứ?
Sau khi liên hoan kết thúc, bọn họ đưa tất cả omega trở về, Vinh Kinh có chút hơi say hỏi Ngô Hàm Thích: “Chú Thích, có thể đưa cháu về không?”
Ngô Hàm Thích khiêng Ngô Phất Dục uống say đến say mướt, đứa nhỏ này gần đây vẫn luôn say mèm, Ngô Hàm Thích có chút bất đắc dĩ, ném con trai đến hàng ghế sau.
Ra hiệu Vinh Kinh lên xe nói, Vinh Kinh trực tiếp ngồi vào ghế lái phụ. Ngô Hàm Thích kinh ngạc liếc nhìn, đứa nhỏ này hiếm khi chủ động như vậy.
Tuy rằng Vinh Kinh biểu hiện thân cận, nhưng Ngô Hàm Thích có thể cảm giác được, đứa nhỏ này trong lòng rất sợ mình
Vinh Kinh mở tay ra, liếc nhìn chữ Cố Hi lưu lại trong bàn tay mình: Lưu lại.
Dần dần nắm chặt tay.
Khi Ngô Hàm Thích lái xe, vững chãi ổn định.
Ngô Phất Dục ở hàng ghế sau miệng lẩm bẩm “Vinh Kinh”, “khốn nạn”, “yêu tinh đi chết đi.” Nhưungx lời này trở thành tiếng vang duy nhất trong xe.
Qua một lúc.
Ngô Phất Dục ngáy.
“Chú Thích.”
“Ừm.”
“Lần sau, khi nào động thủ.”
“Cái gì?”
“Giam cầm linh hồn.”
Két ——————
Ngô Ham Thích đột nhiên đạp thắng xe, từ trước đến nay chưa từng gợn sóng, trên mặt xuất hiện vẻ kinh ngạc.
Hắn không nghĩ tới, tiểu gia hỏa bị Thiên Đạo nhiều lần đuổi giết, có một ngày sau khi phát hiện, không làm bất kỳ biện pháp phản chế nào, tuy rằng làm cũng vô dụng, chỉ làm cho hắn thất vọng sau đó nhanh chóng xóa bỏ.
Mà tiểu gia hỏa nà, đi ngược lại, trực iếp đi tới trước mặt mình, nói ra những lời như vậy.
Nó biết lúc nào?
Không, điều này không quan trọng, quan trọng là…hành động ngoài ý muốn này, hoàn toàn dấy lên sự phấn khởi của Ngô Hàm Thích.
Đứa nhỏ này quả thực thông minh khiến cho người ta thán phục, cũng bình tĩnh không giống một đứa trẻ, làm cho Ngô Hàm Thích càng ngày càng thưởng thức.
Ngô Hàm Thích đột nhiên phanh gấp suýt nữa gây ra tai nạn giao thông, nhưng Vinh Kinh biết sẽ không xảy ra chuyện, nếu như vị trước mặt này thật sự, như vậy trước khi làm mất mình, vị này tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện.
Vinh Kinh lạnh nhạt nhìn sắc trời trước kính chắn gió, Ngô Hàm Thích cũng khởi động lại xe.
Kế tiếp, Ngô Hàm Thích có thừa nhận hay không.
Hoặc là nói, anh đã đoán sai, Ngô Hàm Thích ‘nghe không hiểu’, sẽ phủ nhận.
Đương nhiên, phủ nhận cũng không làm cho anh hết hoài nghi, chỉ là anh cần dùng phương thức khác thăm dò cùng chống lại.
“Bạn nhỏ, cháu làm chú quá kinh ngạc.” Ngô Hàm cười nhẹ, cũng không phủ nhận.
“Chú Thích, chỉ là giam cầm thì có ý nghĩa gì, chúng ta chơi một trò chơi, cháu thắng, chú giơ cao đánh khẽ, kéo dài cho cháu một hơi tàn.”
Vinh Kinh cũng nghĩ tới việc thăm dò sâu một chút, nhưng kỳ thật trước mặt loại người như Ngô Hàm Thích, căn bản không cần thiết. Vinh Kinh dám khẳng định trong nguyên tác Ngô Hàm Thích cũng không phải thiên đạo, rất có thể là sau khi tiểu thuyết hóa thế giới tự động hình thành biến hóa nào đó, thay đổi như vậy cũng có thể có liên quan đến việc anh xâm nhập.
Hiện tại anh, chỉ là muốn ở trong loại thay đổi này, tận dụng mọi thứ, mưu cầu một con đường sống.
Vinh Kinh biết, hiện tại anh đang nhảy múa trên ngực của Tử thần.
Ngô Hàm Thích: “Cậu có biết muốn chú thu tay sẽ phải trả giá gì không, nhưng mà…chú thích khiêu chiến, cháu thua thì sao?”
Vinh Kinh: “Thua thì tùy chú xử lý.”
“Không, cháu nguyên bản cũng là tùy chú xử lý.”
“Cái này là tự nguyện cùng không tự nguyện, không giống nhau. Dựa vào ngoại lực buộc cháu nhận thua, để chú khống chế thắng bịa, cũng không giống nhau. Dựa vào kiêu ngạo của chú, cưỡng chế thì có mùi vị gì, thiết lập quy tắc của riêng mình, không phải thú vị hơn sao?”
Trong tiểu thuyết, người đàn ông thủy chung trung lập này, kỳ thật vô cùng chán đời, đối với cái gì cũng không có hứng thú. Ở Vinh Kinh nhìn thấy một bộ phận, hắn đã bắt đầu ẩn cư phía sau màn, đem Ngô gia giao cho Ngô Phất Dục.
Cho nên Vinh Kinh phải từ điểm này mà ra tay, bắt được hứng thú của Ngô Hàm Thích, để đối phương không nỡ động đến anh.
Vinh Kinh biết mình muốn ở thời điểm bất ngờ xuất hiện, cho Ngô Hàm Thích một quả bom năng, khơi dậy hứng thú của Ngô Hàm Thích, thì mới có một con đường sống.
“Bạn nhỏ, cháu thất sự làm cho chú nhìn với cặp mắt khác xưa.”