Về tới nhà, thấy Giang Khương về, Tuyên Tử Nguyệt vội vàng cẩn thận mang Thú Thần Bát tới trước mặt Giang Khương.
- Sao rồi? Đã hết rồi sao?
Nhìn cái Thú Thần Bát trống trơn, lại nhìn vẻ mặt lo lắng và vô cùng cẩn thận của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Khương phì cười hỏi.
- Chỉ dùng hết một nửa...
Tuyên Tử Nguyệt hồi hộp để Thú Thần Bát lên bàn trà, lại còn cẩn thận xác nhận Thú Thần Bát đặt chắc, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Giang Khương, tò mò nói:
- Đây là cái gì vậy? Dĩ nhiên lại có thể... Như thế...
- Thứ này gọi là Thú Thần Bát, anh lấy từ bộ lạc Vu sư về...
Giang Khương búng nhẹ lên Thú Thần Bát, phát ra tiếng coong coong, xong mới cười nói:
- Chẳng qua nó là chí bảo truyền thừa của bộ lạc Vu sư...
- Hả... Quả nhiên...
Giang Khương nhìn cái bát màu xanh xám này một chút, lúc này mới hừ khẽ một tiếng:
- Em biết ngay đó không phải là thứ bình thường mà, thoạt nhìn quá quái lạ, chỉ sợ làm rơi vỡ mất!
- Được rồi, được rồi... Cái này thoạt nhìn như một cái bát ngói, nhưng cũng không dễ bị phá hủy đâu...
Giang Khương đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Tuyên Tử Nguyệt, mỉm cười nói:
- Mất bao nhiêu thời gian?
- Em đã xem qua rồi... Nếu đổ đầy chén thứ như cây cỏ kia, đại khái phải mất mười lăm phút đồng hồ... Loại dây leo kia thì tốn nhiều thời gian hơn một chút, chừng khoản hai mươi phút đồng hồ...
Dựa nhẹ sát vào trong lòng Giang Khương, Tuyên Tử Nguyệt bấm tay tính toán, nói.
Giang Khương gật đầu khẽ... Tốc độ như vậy thật ra cũng không tồi lắm. Chẳng qua không biết đại gia Thú Thần Bát này đại khái cần bao lâu mới ăn no... Ấy... Là hấp thu đủ năng lượng.
Chỉ hy vọng bụng vị đại gia này không quá lớn mới tốt....
Ngày thứ hai, mười giờ sáng, Giang Khương đã đứng ở một bên đám người, vẻ mặt không vui đứng trước cửa, chuẩn bị đón tiếp Thiếu đường chủ Tuyệt y đường đến chơi.
- Tại sao nhất định phải là tôi đến?
Giang Khương hơi cau mày nhìn về phía phó bộ trưởng Tôn của phòng ngoại giao đang đứng cạnh, nói.
Phó bộ trưởng Tôn đã sớm chú ý tới vẻ mặt không vui của vị này, lúc nghe thấy lời này liền biết rốt cục vị này đã không nhịn nổi nữa rồi, không thể làm gì hơn là vội vàng trả lời:
- bộ trưởng Giang... Đây là do văn phòng Viện ủy hội bố trí...
- Văn phòng Viện ủy hội? Vậy tại sao không chưng cầu ý kiến của tôi?
Giang Khương cau mày, trầm giọng nói.
- bộ trưởng Giang...phía văn phòng bên kia nói... Lần này thiếu đường chủ của Tuyệt y đường đến đây... Tuổi tác so với các thành viên Viện ủy hội khác cũng chênh lệch nhiều, không tiện ra mặt lắm. Hơn nữa thái độ và địa vị của Tuyệt y đường tạm thời không thể xác minh. Mà những người khác lại có thân phận không đủ, cho dù là bộ trưởng của chúng tôi cũng không thích hợp. Dù sao đối phương đại biểu cho Tiêu Dương... Vì thế nên...
- Chỉ có thể mời ngài tới thôi...
Nói tới đây, vị phó bộ trưởng Tôn này cười khan, nói:
- Hơn nữa... Hơn nữa, hắn lại là em trai của ngài... Ngài đến mới là thích hợp nhất...
- Tôi thích hợp nhất, chẳng qua...
Giang Khương không nói gì thêm, ngẩng đầu nhìn bầu trời...
Lúc này, cách đó không xa có hai chiếc Bentley xa hoa chậm rãi chạy về hướng này. Phó bộ trưởng Tôn thấy thế, tinh thần chấn động, vội vàng nói:
- bộ trưởng Giang... Bọn họ tới rồi!
Giang Khương gật đầu khẽ, nhìn hai chiếc xe Bentley xa xỉ kia, trong mắt thoáng lóe lên một tia khác lạ.
Khi lúc hai chiếc Bentley kia chạy tới gần, sắp sửa dừng lại rồi thì một chiếc lại vọt mạnh tới, dừng két lại trước mặt mọi người. Sau đó một bóng người nhảy xuống, chạy về phía Giang Khương. Mấy vị cao thủ ngoại viện bên đều sửng sốt, còn định lao lên theo tiềm thức, chẳng qua đột nhiên nhớ ra bóng người trước mắt như hơi quen quen, hơn nữa bộ trưởng Giang lại là cao thủ ít có trong viện, lập tức dừng bước.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, người nọ lao tới gần, đột nhiên trên mặt đồng chí bộ trưởng Giang lộ một tia tươi cười cưng chiều, tùy ý để bóng người kia nhảy vào lòng.
- Giang Khương... Anh thật tốt, không phải cố ý tới đón em sao?
Khuôn mặt xinh đẹp của Phan Hiểu Hiểu tràn ngập vẻ vui mừng, nhìn xung quanh một chút, thấy một đám người vẻ mặt quái dị đứng cạnh, lại trừng mắt một cái, sau đó chu miệng nói với Giang Khương, hừ một tiếng:
- Em biết ngay là anh sẽ không tốt như vậy mà!
- Được rồi, được rồi... Là thuận tiện cùng tới đón tiếp...
Thấy Phan Hiểu Hiểu đang bĩu môi, Giang Khương cũng chỉ cố gắng nói cho qua chuyện.
Nghe thấy Giang Khương nói vậy, Phan Hiểu Hiểu trừng mắt, nhìn chằm chằm vào hắn, bất mãn nói:
- Còn đón ai nữa? Không phải là một người phụ nữ khác chứ? Chẳng lẽ là thôn Tề La? Hay là... Lâm Vũ Manh? Không cho phép quyến rũ người phụ nữ khác...
Phó bộ trưởng Tôn và đám người bên cạnh giờ sững ra, mặt tái xanh, nhìn chiếc xe đối diện vừa mới tới, vị kia đi xuống xe, hơi nghiêng đầu tò mò nhìn bên này, đều cảm thấy xấu hổ...
- À thì... Không phải, là anh tôi tới đón tôi...
Đang lúc Phan Hiểu Hiểu muốn lôi Giang Khương tới ép hỏi, lúc này vị kia rốt cục không nhịn nổi, vẻ mặt tò mò mỉm cười lên tiếng.
- Ấy?
Phan Hiểu Hiểu chớp mắt, ngẩn ra nhìn Giang Khương, sau đó nhìn mọi người vẻ mặt đang xấu hổ nhìn mình, giờ mới quay đầu nhìn lại.
Thấy một người có khuôn mặt điển trai đứng cách đó hai mét đang tươi cười, cô ngẩn ra rồi quay đầu nhìn Giang Khương trước mặt mình, ngạc nhiên tái mắt:
- Không phải đâu, anh... Không ngờ anh lại quyến rũ cả đàn ông?
Nghe thấy lời này, sắc mặt Giang Khương cũng xanh mét. Cái cô nhóc điên rồ này... Thật sự là...
Phó bộ trưởng Tôn đứng cạnh giờ mặt cũng đen như đáy nồi... Bọn họ tới đón khách từ xa, sao đột nhiên lại xuất hiện một nữ Trình Giảo Kim làm loạn như vậy, mặt mũi còn biết để đâu...
Nếu là người khác thì đám người phó bộ trưởng Tôn sẽ bảo đám cao thủ ngoại viện lôi ra đánh rồi. Nhưng lúc này bọn họ cũng không tiện ra tay.
Mà Giang đại thiếu gia Giang Nguyệt Minh đứng phía sau giờ... Cũng tái mặt, mặt biến thành màu đen. Cái gì mà đàn ông cũng quyến rũ chứ? Tôi lớn lên điển trai một chút, chẳng lẽ cũng là sai lầm sao?
- Khụ khụ... Đây là... Chị dâu phải không? Tôi tên là Giang Nguyệt Minh... Hắn thật sự là anh trai tôi đấy...
Mặt Giang Nguyệt Minh biến thành màu đen nhưng vẫn phải gắng gượng tươi cười, nói với Phan Hiểu Hiểu.
- Không có khả năng... Anh đừng có lừa tôi. Giang Khương không có anh em...
Phan Hiểu Hiểu quay đầu lại nhìn thoáng qua khuôn mặt điển trai của Giang Nguyệt Minh, đánh giá từ trên xuống dưới một hồi, khiến toàn thân Giang Nguyệt Minh cảm thấy không được tự nhiên.
Gã nghĩ hẳn đây là chị dâu, đang định nói hai câu dễ nghe, kéo gần quan hệ một chút, đột nhiên vị chị dâu này lại biến sắc, rất khinh thường hừ một tiếng, nói:
- Anh nhìn anh... Trong điển trai thế kia, lớn lên lại đẹp như con gái, làm gì có chút nào cường tráng, đẹp trai giống Giang Khương nhà tôi? Còn muốn giả làm em trai anh ấy... Ai tin chứ?
- Phụt...
Giang Nguyệt Minh muốn phun máu...