Binh Vương Thần Bí

Chương 1040

Nhìn Tiểu Bảo chậm rãi ngủ trong bồn thuốc trên bàn tay đỡ của mình, dường như Giang Khương cũng không bất ngờ, vẫn dùng khăn lông lau nhẹ trên người Tiểu Bảo. Mãi cho tới khi quanh thân Tiểu Bảo được lau tới hơi hồng, hơn nữa nhiệt độ của nước thuốc cũng chậm rãi hạ xuống, lúc đó hắn mới vô cùng cẩn thận ôm Tiểu Bảo đang ngủ say trong chậu thuốc ra.   

Tuyên Tử Nguyệt đứng cạnh vội vàng lấy chiếc khăn lông đã chuẩn bị sẵn ra, phủ lấy Tiểu Bảo, sau đó với sự trợ giúp của Phan Hiểu Hiểu bên cạnh, dùng khăn lông chậm rãi lau khô toàn thân Tiểu Bảo, lúc này mới theo ra hiệu của Giang Khương mà mang Tiểu Bảo lên giường Giang Khương.   

Nhìn cửa sổ phòng đã đóng chặt, Giang Khương ra hiệu cho Phan Hiểu Hiểu cũng kéo rèm lại, lúc này mới cẩn thận lấy trong túi của mình ra một cái bình ngọc nhỏ.   

Nhìn động tác thận trọng của Giang Khương, Tuyên Tử Nguyệt bên cạnh cũng ý thức được, thứ thuốc trong bình ngọc nhỏ này chỉ sợ không đơn giản, lập tức cảm thấy rất tò mò. Trước kia Giang Khương cũng chưa từng thận trọng như vậy bao giờ, lần này rốt cục là bởi vì chuyện gì khiến hắn thận trọng như vậy.   

Mà Phan Hiểu Hiểu đứng một bên dù cũng đoán được trong bình ngọc này hẳn là thứ thuốc gì đó, chẳng qua nhìn động tác của Giang Khương, lúc này vẫn không nhịn nổi nhìn Giang Khương, tò mò hỏi:   

- Đây là thuốc gì thế?   

- Đừng hỏi...   

Giang Khương khẽ cười, lắc đầu, đưa tay mở nắp bình, sau đó cẩn thận đổ một viên thuốc ra lòng bàn tay.   

Phan Hiểu Hiểu và Tuyên Tử Nguyệt nhìn dáng vẻ thần bí của Giang Khương, lúc này trong lòng đã vô cùng tò mò rồi. Thấy Giang Khương đổ thuốc ra, lúc này bọn họ đều nghiêng đầu nhìn tới, nhìn viên thuốc nhỏ như một viên bạch ngọc nhỏ trong lòng bàn tay Giang Khương.   

Chẳng qua vừa mới nghiêng đầu tới, bọn họ liền ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt khác thường tỏa ra từ viên thuốc. Vốn hai người vừa rồi ở trong phòng tắm ngửi hơi thuốc đã hơi buồn ngủ, hiện giờ hít mùi hướng này vào, lập tức cảm thấy tinh thần phấn chấn hẳn, giống như vừa mới ngủ đủ giấc và thức dậy, vô cùng tỉnh táo...   

- Á... Đây là cái gì...   

Phan Hiểu Hiểu không nén nổi, kêu lên kinh ngạc.   

Giang Khương cười cười, sau đó đi tới bên giường, đưa tay mở nhẹ miệng Tiểu Bảo ra, sau đó cẩn thận bỏ viên thuốc to bằng hạt đậu nành vào trong miệng Tiểu Bảo, sau đó lại đưa tay rút một bộ châm bạc từ trong túi ra, ra tay như bay, cẩn thận châm vào huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu Tiểu Bảo, hai huyệt Thái Dương và Nhân Trung, cùng một số huyệt vị khác.   

Nhìn sau khi mấy cây châm bạc cắm vào, lúc này Giang Khương mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó buông đám châm bạc còn thừa xuống, nhẹ nhàng nâng tay vận khí, âm thầm vận chuyển Ngũ Cầm Hí, tụ tập nội khi nơi lòng bàn tay, sau đó hai tay chậm rãi xoa quanh người Tiểu Bảo...   

Nhìn động tác này của Giang Khương, Tuyên Tử Nguyệt vội giơ tay ngăn Phan Hiểu Hiểu vốn mặt vẫn đầy vẻ ngạc nhiên, không nén được muốn hỏi tiếp, để tránh cô làm ảnh hưởng tới Giang Khương.   

Tuyên Tử Nguyệt lớn lên trong thế gia từ nhỏ, tất nhiên nhận ra thủ pháp hiện giờ Giang Khương đang dùng. Từ đầu Giang Khương dùng An thần ích khí hoạt lạc thang tắm cho Tiểu Bảo, sau đó vừa rồi châm cứu, cùng thủ pháp thôi cung quá huyệt này, tất cả đều là để Tiểu Bảo hấp thu được toàn diện viên thuốc nhỏ không biết tên vừa rồi.   

Mà Giang Khương thân là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh cũng phải thận trọng với loại thuốc này như thế, tất nhiên nó không phải là đan dược bình thường. Lúc này trong mắt Tuyên Tử Nguyệt bắt đầu có một tâm tình kinh ngạc và khẩn trương bắt đầu lan tràn ra.   

Cho dù là đan dược trung phẩm hay thượng phẩm, trong mắt Giang Khương cũng không coi vào đâu cả. Ít nhất lúc đầu những viên đan dược thượng phẩm đưa cho mình, Giang Khương cũng không để ý đặc biệt lắm.   

Nhưng hiện tại biểu hiện thận trọng như vậy của Giang Khương, nói rõ nó chỉ có một khả năng...   

Đó là viên đan dược Tiểu Bảo vừa rồi ăn hẳn là một loại đan dược cấp bậc siêu phẩm mới đúng, nếu không thì không thể khiến Giang Khương có dáng vẻ như vậy được.   

Vốn nếu chỉ bởi mỗi thế, Tuyên Tử Nguyệt cũng không lo lắng như vậy. Thân là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, là tồn tại duy nhất có thể luyện chế đan dược siêu phẩm tại Thiên Y viện, có thể có được viên đan dược này cũng không có gì lạ. Nhưng vừa rồi cô mới chú ý, trong bình Giang Khương đổ viên đan dược kia lại có không chỉ một viên, ít nhất còn ba bốn viên nữa...   

Đây là đan dược siêu phẩm, nếu trước kia, khi chưa tới Thiên Y viện này, Tuyên Tử Nguyệt còn không có cách nào ý thức được rốt cục đan dược siêu phẩm là tồn tại như thế nào.   

Nhưng hiện tại, ở lâu trong Thiên Y viện như vậy, hiện tại rốt cục cô đã hiểu rõ ràng, một viên đan dược siêu phẩm đại diện cho ý nghĩa thế nào.   

Cô đã từng nghe Mã Tiểu Duệ tán chuyện, nói trước khi Giang Khương chế được đan dược siêu phẩm, một viên đan dược siêu phẩm này chỉ có tồn tại cấp bậc thành viên viện ủy hội mới có tư cách đi đổi. Mà số lượng tích phân cần đổi lại tương đối kinh khủng, cho dù một số siêu phẩm đan dược tồn kho tương đối nhiều trong viện cũng thậm chí phải hao hết tích lũy nửa đời người của một vị thành viên viện ủy hội.   

Mà một số đan dược siêu phẩm rất hiếm, như vậy giá đổi càng quý giá tới mức khó tưởng tượng nổi...   

Coi như hiện tại Giang Khương đã có thể luyện chế đan dược siêu phẩm rồi, tuyệt đại đa số đều cần đổi bằng điểm tích phân với giá chỉ hơn một nửa nhưng một viên đan dược siêu phẩm như vậy vẫn không phải một thành viên cấp y sư bình thường của Thiên Y viện có thể mong chờ nổi.   

Nhưng hiện tại không ngờ Giang Khương cầm tới bốn năm viên, lại cẩn thận thần bí như thế, rõ ràng ngay cả mình và Hiểu Hiểu đều không muốn nói, như vậy nguồn gốc của đan dược này chỉ sợ...   

Nhớ tới trong Thiên Y viện gần đây có tin đồn tội trạng của Giang Khương, tham chiếm đan dược gì đó, toàn thân Tuyên Tử Nguyệt đổ mồ hôi lạnh. Không phải bởi thế Giang Khương mới chiếm được lọ đan dược siêu phẩm này chứ?   

Bên cạnh Phan Hiểu Hiểu vốn tính tình thoải mái cũng không để ý tới nét mặt lo lắng của Tuyên Tử Nguyệt. Cô chỉ đứng bên giường, mặc dù để được Tuyên Tử Nguyệt nhắc nhở, hỏi quấy rầy Giang Khương nữa nhưng vẻ mặt vẫn tò mò nhìn chằm chằm vào động tác của Giang Khương và biến hóa của Tiểu Bảo ở trên giường.   

Mà Giang Khương lúc này hoàn toàn tập trung vào Tiểu Bảo, hiển nhiên không chú ý tới vẻ mặt lo lắng của Tuyên Tử Nguyệt. Hiện tại hắn cần phải tiến hành thôi cung quá huyệt trong thời gian dài cho Tiểu Bảo, để cam đoan Tiểu Bảo có thể hấp thu hoàn toàn sức thuốc của viên Khai Tuệ Đan này. Đồng thời hắn cũng phải cam đoan sức thuốc này sau khi bị Tiểu Bảo hấp thu hoàn toàn, có thể có tác dụng đầy đủ. Nếu không, để lãng phí một chút sức thuốc nào, Giang Khương đều cảm thấy rất đáng tiếc.   

Tuyên Tử Nguyệt đứng cạnh vô cùng cẩn thận nhìn động tác của Giang Khương, sau đó chậm rãi rời khỏi phòng, mấy một bộ điện thoại vệ tinh bảo mật, bấm một dẫy số.   

- Này... Tử Nguyệt!   

Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói trầm ồn của Tuyên Năng.   

- Cha... Lần trước chuyện con nói với cha, cha đã thông báo chưa?   

Nghe thấy giọng Tuyên Năng phía bên kia, Tuyên Tử Nguyệt hạ giọng nói.   

Tuyên Năng có thể nghe được giọng Tuyên Tử Nguyệt, trong lòng cũng hơi căng thẳng, vội vàng đáp lại:   

- Yên tâm đi... Tử Nguyệt, cha đã thông báo hết rồi. Hẳn là không có vấn đề gì đâu!   

- Chẳng qua, chẳng lẽ tình hình...   

Nhận ra vẻ hồ nghi và lo lắng của Tuyên Năng, Tuyên Tử Nguyệt hạ giọng dặn dò lần nữa:   

- Không có vấn đề gì lớn, nhưng nhất định phải thật cẩn thận... Ngàn vạn lần đừng để xảy ra chuyện bất ngờ...   

- Cha hiểu rồi...   

Cảm nhận được vẻ nghiêm trọng trong giọng nói của Tuyên Tử Nguyệt, Tuyên Năng hít thật sâu một hơi, sau đó đồng ý:   

- Yên tâm đi, cha sẽ dặn dò lại một lần nữa....   

- Vâng... Cha, chú ý nhiều là tốt rồi!   

Tuyên Tử Nguyệt nhẹ nhàng thở hắt ra, suy nghĩ một chút lại cất tiếng trấn an, nói:   

- Chỉ cần không xảy ra vấn đề, sau này... Sau này cũng không cần phải lo lắng gì nữa!   

- Không cần phải lo lắng gì nữa...   

Thoáng nghiền ngẫm ý tứ trong lời nói của con gái, tinh thần Tuyên Năng chấn động mạnh. Lần đầu tiên ông nghe thấy cô con gái vốn rất khiêm nhường của mình lại nói ra những lời này. Ý nghĩa trong đó ông hiểu rất rõ.   

Lập tức ông cố nén hưng phấn trong lòng, trầm giọng gật đầu đáp:   

- Tốt, yên tâm đi... Tất nhiên cha sẽ không để... Con phải lo lắng thêm!   

Ngắt điện thoại rồi, Tuyên Tử Nguyệt mới lén trở về phòng, nhìn Giang Khương vẫn đang vô tình chăm chú, tập trung toàn bộ tinh thần thôi cung quá huyệt cho Giang Khương, trong lòng cảm thán ngàn vạn lần.   

Cô vô cùng tín nhiệm Giang Khương. Nếu Giang Khương có thể mang đan dược này về, tất nhiên cam đoan không có vấn đề gì. Mà nếu ngay cả đan dược siêu phẩm Giang Khương cũng có thể lấy bốn năm viên, vậy thì với thiên phú và thực lực kinh khủng của  

Giang Khương hiện tại đã thế, sau này khi Giang Khương còn có thể đạt tới trình độ nào, có thể tưởng tượng ra được...   

Với tính cách của Giang Khương, sau này cho dù địa vị của hắn thế nào, nước cao là thuyền cao, mình và nhà họ Tuyên đều sẽ đạt được tới độ cao như Giang Khương...   

Mà hiện tại việc cô muốn làm là để Giang Khương không phải lo lắng việc ở nhà. Nếu hiện tại có người nhằm vào Giang Khương mà tố cáo, tuy rằng chuyện tố cáo này xem ra cũng có vấn đề nhưng nếu xảy ra vấn đề gì thật thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Như vậy cô càng phải cam đoan rằng không thể để ai nắm được nhược điểm nào của Giang Khương tại phương diện này.   

Thậm chí vừa rồi cô cũng không tiếc đánh tiếng cho cha mình. Cô tin rằng cha mình có thể hiểu ý mình. Nếu có gì nguy hiểm, như vậy ông sẽ không tiếc mọi giá, khống chế nguy hiểm này ở mức độ nhỏ nhất, cố gắng bảo vệ tuyệt đối không để Giang Khương có vấn đề gì. Cô tin rằng cha mình có thể làm tốt tất cả, thậm chí lúc cần phải tự tổn hại tới lợi ích cũng sẽ... Cam đoan không bởi người nhà họ Tuyên mà làm phía Giang Khương xuất hiện vấn đề gì.   

Làm xong tất cả mọi việc, Tuyên Tử Nguyệt cũng hoàn toàn quyết tâm, bỏ qua toàn bộ tâm tình rung động khi vừa thấy bình đan dược vừa rồi... Là người phụ nữ vẫn ở bên Giang Khương, cô tin tưởng hắn, mà cô cũng tình nguyện làm thật nhiều vì Giang Khương...
Bình Luận (0)
Comment