Binh Vương Thần Bí

Chương 1081

Cách Kim Lăng mấy trăm cây số, trong phòng Tổng thống tại khách sạn cao nhất bên cạnh bờ sông Hoàng Phổ, Tuyên Tử Nguyệt ôm Tiểu Bảo đứng trước cửa sổ, quan sát ngọn đèn chiếu xuống sông, gương mặt tràn ngập sự lo lắng.   

Reng reng.   

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa. Phan Hiểu Hiểu đang nằm trên ghế salon, nhàm chán xem tivi lập tức đứng dậy bước ra cửa. Sau khi nhìn ra ngoài một chút, lúc này mới mở cửa phòng.   

- Nguyệt Minh, cậu đến rồi sao? Có tin tức gì không?   

Tuyên Tử Nguyệt quay sang nhìn Giang Nguyệt Minh, gương mặt miễn cưỡng lộ ra nụ cười, hướng Giang Nguyệt Minh hỏi.   

- Có tin tức.   

Giang Nguyệt Minh hưng phấn cười nói:   

- Vừa rồi nhận được tin tình báo, Thiên Y Viện đúng là đã xảy ra vấn đề. Nhưng bây giờ anh ấy đã khống chế được cục diện, hiện tại đang hiệp trợ Hội Đồng Viện tiến hành xử lý.   

- Thật không? Giang Khương thật không sao chứ?   

Nghe Giang Nguyệt Minh nói, vẻ buồn rầu trên gương mặt Tuyên Tử Nguyệt biến mất, lộ ra nụ cười hưng phấn.   

- Đúng, hẳn không thành vấn đề. Hội Đồng Viện Thiên Y Viện xảy ra chút vấn đề, có mấy vị Ủy viên mất tích, nhưng theo tin tình báo mới nhất, anh ấy đã cùng với người của ban Giám sát tìm được mấy vị. Tình huống đã hoàn toàn ổn định.   

Giang Nguyệt Minh một lần nữa xác nhận lại:   

- Bây giờ chị có thể yên tâm rồi. Chờ tình huống bên kia xử lý xong, mọi người có thể trở về.   

- Vậy thì tốt, vậy thì tốt.   

Tuyên Tử Nguyệt vui vẻ gật đầu.   

Phan Hiểu Hiểu bên cạnh cũng cao hứng:   

- Đúng chưa, chị Tử Nguyệt, em đã nói rồi mà, nếu Giang Khương nói không sao thì sẽ không sao. Chị lúc nào cũng suy nghĩ bậy bạ.   

- Đúng vậy, đúng vậy. Chị lúc nào cũng lo nghĩ bậy bạ.   

Nghe Phan Hiểu Hiểu nói như vậy, Tuyên Tử Nguyệt một chút cũng không để ý, không nhịn được đưa tay bẹo má Phan Hiểu Hiểu, vui vẻ cười nói:   

- Như em thì khỏe rồi, cái gì cũng không cần lo lắng.   

Nhìn hai người đã vui trở lại, Giang Nguyệt Minh cười nói:   

- Được rồi, không có chuyện gì tôi xin phép về trước. Có gì cần cứ gọi điện cho tôi.   

- Được, Nguyệt Minh, làm phiền cậu rồi.   

Tuyên Tử Nguyệt vội vàng nói lời cảm ơn, nhưng đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nói:   

- Đúng rồi, điện thoại của chúng tôi đang bị khóa, nhưng bây giờ có thể gọi điện thoại cho Giang Khương không?   

- Tạm thời không nên.   

Giang Nguyệt Minh khẽ cau mày, suy nghĩ một chút rồi nói:   

- Mặc dù anh ấy đã khống chế được cục diện, nhưng tình huống còn chưa hoàn toàn sáng tỏ. Địch nhân mà Thiên Y Viện đối mặt cũng chưa rõ ràng. Để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, nên cẩn thận thì tốt hơn. Có tin gì mới, tôi sẽ kịp thời báo cho hai người biết. Nếu anh tôi có liên lạc đến, tôi cũng sẽ nói cho hai người.   

- Được rồi, cảm ơn cậu rất nhiều.   

Nghe nói không thể liên lạc với Giang Khương, sắc mặt Tuyên Tử Nguyệt thoáng tối sầm, nhưng vẫn cười gật đầu. Bất kể thế nào, tình huống hiện tại cũng khiến người ta yên tâm hơn. Hai ngày qua, cô lo lắng đến mức ăn ngủ không ngon.   

Nhìn Giang Nguyệt Minh rời đi, Tuyên Tử Nguyệt ôm Tiểu Bảo hôn một cái thật mạnh:   

- Tiểu Bảo, xem ra mấy ngày nữa, chúng ta có thể gặp lại ba của con.   

- Có thật không, dì Tử Nguyệt? Ba của con có thể về sao?   

Tiểu Bảo vui vẻ hỏi.   

- Đúng vậy, nhưng bây giờ ba còn rất bận, còn phải mất mấy ngày nữa lận.   

Tuyên Tử Nguyệt nói.   

Phan Hiểu Hiểu bước đến, ôm lấy Tiểu Bảo, nói:   

- Tiểu Bảo, không nên gấp. Hai ngày nay ngủ với dì Hiểu Hiểu nhé, ba con rất nhanh sẽ về.   

- Vâng.   

Sau khi trở về phòng của mình, một người đàn ông trung niên cung kính bước đến, hỏi:   

- Minh thiếu, vậy người chúng ta an bài gần Kim Lăng đã rút lui được chưa?   

- Chưa, bây giờ chưa thể rút lui.   

Trở về phòng, xuất hiện trước mặt thuộc hạ, Giang Nguyệt Minh không còn vẻ ôn hòa như trước mặt hai người Tuyên Tử Nguyệt. Gương mặt tuấn mỹ không nở nụ cười, lời nói lại lạnh lùng:   

- Tình huống của Thiên Y Viện còn chưa sáng tỏ. Chúng ta phải tiếp tục chuẩn bị sẵn sàng.   

- Vâng, Minh thiếu.   

Người đàn ông trung niên cung kính đáp một tiếng, sau đó lui ra ngoài.   

Nhìn người đàn ông trung niên rời đi, gương mặt Giang Nguyệt Minh hòa hoãn lại, sau đó ngồi xuống trước máy vi tính, nhẹ nhàng mở màn ảnh.   

Rất nhanh, bên kia hiện lên gương mặt của Giang Văn Ba.   

- Tình huống thế nào rồi?   

Giang Văn Ba khẽ cau mày, trầm giọng nói.   

- Tình huống trước mắt tạm thời ổn định, anh ấy đã nắm được cục diện trong tay. Chuyện này đối với anh ấy mà nói, nói không chừng lại là chuyện tốt.   

Giang Nguyệt Minh cười đáp:   

- Ít nhất Chu Thế Dương không chạy thoát được.   

- Đã ổn định rồi?   

Giang Văn Ba nhướng mày:   

- Nhanh như vậy sao?   

- Đúng, giống như ban đầu đã trực tiếp nặng tay mà trấn áp. Kế hoạch của Chu Thế Dương cũng không thành công. Hơn nữa khứu giác của ban Giám sát Thiên Y Viện cũng khá nhạy bén, dứt khoát đứng về phía anh ấy. Cộng thêm bây giờ đã cứu được ba người La Thiên Minh, hẳn đã nắm được toàn bộ đại cuộc trong tay.   

Giang Nguyệt Minh nhẹ giọng cười nói:   

- Nhưng tình huống đúng là không tệ. Nếu đám người Từ Khải Liễu không về được, Thiên Y Viện sau này chỉ sợ sẽ nằm trong tay anh ấy.   

Nghe Giang Nguyệt Minh nói, Giang Văn Ba cũng mỉm cười:   

- Không có chuyện đơn giản như vậy đâu. Cho dù đám người Từ Khải Liễu không về được, nhưng Hội Đồng Viện vẫn còn ít nhất tám vị Ủy viên. Cho dù Giang Khương có thể chủ trì một khoảng thời gian, nhưng sẽ không quá dài. Dù sao tuổi tác và lý lịch của nó quá ngắn.   

Nghe Giang Văn Ba nói, Giang Nguyệt Minh khẽ hừ một tiếng:   

- Nhưng nói như thế nào thì cũng là chuyện tốt. Nếu không có đám người Từ Khải Liễu, lần này anh ấy ít nhất sẽ ngồi vào vị trí ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện.   

- Vậy cũng tốt. Haiz, bây giờ tình huống xem ra rất tốt đối với chúng ta và anh của con.   

Giang Văn Ba cười nói:   

- Nhưng chúng ta không nên nhúng tay vào chuyện này, trước nhìn xem một chút, tránh cho chúng ta nhúng tay vào ngược lại là chuyện xấu.   

- Nhưng nhất định phải chú ý tiến triển của tình huống. Mặc dù Thiên Y Viện đứng về trạng thái đối lập với chúng ta, nhưng tuyệt đối không được tiện nghi cho người khác.   

Giang Nguyệt Minh khẽ gật đầu:  

- Ba, yên tâm đi, con vẫn ngó chừng bên này. Nhân viên cũng đã bố trí xong. Nếu có động tĩnh gì, chúng ta tùy thời có thể xuất thủ.   

- Được.   

Cách Kim Lăng không xa cũng đang có không ít người đang họp hội nghị bí mật. Một người nói:   

- Trước mắt Từ Khải Liễu đã bị bắt, mặc dù bên kia còn chưa buông tay, vẫn tiếp tục giằng co với chúng ta. Nhưng bây giờ chúng ta có thể bắt đầu trực tiếp tấn công Thiên Y Viện. Thừa dịp bên trong hỗn loạn, có thể nhất cử đánh tan Thiên Y Viện.   

- Không được, ý của Ninh Hán Dân còn chưa rõ ràng. Mặc dù Hồ Quang Dương đã đồng ý, nhưng một khi chúng ta chính thức tấn công Thiên Y Viện, Ninh Hán Dân sẽ lập tức đổi ý. Bây giờ Thiên Y Viện vẫn còn hỗn loạn, nếu chúng ta bắt đầu tấn công, chỉ sợ bọn họ sẽ lập tức ngăn chặn nội bộ phân tranh, toàn lực đối phó với chúng ta. Như vậy cái mất sẽ nhiều hơn cái được.   

- Đúng, tôi đồng ý như vậy. Trước khi chưa hoàn toàn nắm chắc, chúng ta chưa thể động thủ.   

Một người khác lên tiếng:   

- Chúng ta cũng đã phát hiện có một cổ thế lực khác đang tồn tại gần đó. Mặc dù bọn họ còn chưa phát hiện ra chúng ta, nhưng chúng ta cũng không thể coi thường thế lực này. Một khi chúng ta chính thức tấn công Thiên Y Viện, thế lực này tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Bọn họ sẽ nhân dịp cháy nhà mà hôi của, trợ giúp Thiên Y Viện chặn hết đường lui của chúng ta.   

Nghe người này nói xong, tất cả đều im lặng. Một lát sau, một giọng nói trầm ổn vang lên:   

- Bất kể thế nào, lúc này không thích hợp vọng động, tiếp tục thăm dò Ninh Hán Dân. Đồng thời câu thông với Hồ Quang Dương. Phải nắm được Hồ Quang Dương trong tay, như vậy một mình Ninh Hán Dân sẽ không đủ gây sợ hãi. Bây giờ chủ yếu là phải bắt đám người Từ Khải Liễu.   

- Bây giờ cũng chưa phải lúc tấn công Thiên Y Viện. Giang Khương cũng không phải là nhân vật dễ đối phó. Hơn nữa ngoại viện Thiên y đã tập trung toàn bộ lực lượng, cũng không phải đơn giản. Chúng ta phải đảm bảo vạn vô nhất thất.   

Trong lúc các phe đang trù mưu dự tính, bên trong Thiên Y Viện, mặc dù đã được cao tầng đè ép, ngoài mặt xem như ổn định, nhưng thực chất bên trong lại khiến lòng người bàng hoàng.   

Thiên Y Viện mấy trăm năm qua, cho đến bây giờ còn chưa xuất hiện tình huống Viện trưởng, Trưởng ban Ban giám sát, còn có chủ nhiệm quản lý tổng vụ đồng loạt bị mất tích. Cho dù trăm năm trước xảy ra cuộc chiến tà ma ngoại vực xâm phạm, mặc dù tình huống tràn ngập nguy cơ, nhưng Viện trưởng, Trưởng ban Giám sát và các cao tầng Hội Đồng Viện đều đồng tâm hiệp lực, cho dù nằm ở thế yếu vẫn ngăn chặn được tà ma ngoại vực tấn công.   

Nhưng tình huống bây giờ lại khác. Mặc dù kẻ địch còn chưa xuất hiện, nhưng nội bộ sinh ra hỗn loạn lại đáng sợ hơn nhiều. Vô số thành viên cấp thấp đều lo lắng, thậm chí một số thành viên cấp y sư cũng bàn tán trong bóng tối. Nội viện chỉ sợ đã xảy ra vấn đề lớn.   

Ngoại địch còn chưa xuất hiện, nội bộ đã hỗn loạn thành như vậy rồi, Viện trưởng, Trưởng ban Giám sát mất tích, Thiên y sư duy nhất còn lại và chủ nhân Tế Thế Đỉnh lại chỉ trích đối phương là phản tặc. Mấy vị Ủy viên Hội Đồng Viện dường như cũng do dự. Trong tình huống này, nếu ngoại địch còn xuất hiện nữa, cơ nghiệp ngàn năm chỉ sợ sẽ bị hủy trong chốc lát.   

Trong lúc bên ngoài còn hỗn loạn, Thiên Y Viện đang tổ chức cuộc họp Hội Đồng Viện tạm thời.   

Nhìn hai bên tranh luận, Giang Khương ngược lại khá bình tĩnh. Bất kể hắn là Chủ tịch hay phó Chủ tịch, có nhiều chuyện trên căn bản không thể không có hắn giải quyết, chẳng cần phải để ý đến hư danh làm gì.
Bình Luận (0)
Comment