Binh Vương Thần Bí

Chương 1106

Đối với các thành viên Thiên Y Viện mà nói, tết là một sự kiện trọng đại trong cuộc sống. Bởi vì trừ một số ít thế hệ thứ hai, thứ ba ra đời, đại đa số thành viên trong viện đều là cô nhi.   

Đến dịp tết, mọi người sẽ tập trung cùng một chỗ. Bất luận có nhà hay không có nhà, độc thân hay đã có vợ, cũng sẽ tập trung lại với nhau, mở một bữa tiệc. Dĩ nhiên, bữa tiệc này sẽ diễn ra vào buổi trưa. Sau khi ăn xong, mọi người sẽ có những buổi tụ họp nhỏ. Ai muốn đoàn viên với gia đình thì về đoàn viên. Dù sao cũng có nhiều người, cũng sẽ không cảm thấy cô đơn.   

Tết năm nay đến hơi trễ. Bởi vì đại hội tổng kết cuối năm đáng lý phải được diễn ra vào mấy hôm trước hôm nay mới được cử hành, nhưng bất kể thế nào cũng đã có.   

Mang theo chút vui mừng nhìn mười một người ngồi thành một hàng dài trước đài, đều là những gương mặt quen thuộc, mọi người vốn còn chút khẩn trương và lo lắng đã hoàn toàn yên tâm. Viện trưởng, Trưởng ban Lưu, Trưởng ban Liêu đều ở đây. Xem ra nội viện đã chân chính ổn thỏa.   

Đối với tuyệt đại đa số thành viên Thiên Y Viện mà nói, Thiên Y Viện chính là ngôi nhà duy nhất. Tồn vong và bình an mới là mục đích của mọi người. Hỗn loạn và bất an mấy ngày trước trong nháy mắt đã lặng lẽ biến mất.   

Giang Khương lẳng lặng ngồi bên cạnh Lưu Mộc Dương, nhìn không khí náo nhiệt dưới đài, khóe miệng nhếch lên, chẳng qua ánh mắt bắt đầu có chút trống rỗng.   

- Tiểu Nguyên, ông mơ thấy em trai con. Nó nói ngày mai ba mẹ con chờ chúng ta cùng nhau ăn Tết.   

Thanh âm kích động và quen thuộc của ông lão trong đầu khiến cho ánh mắt của hắn mờ lại. Cho đến bây giờ, hắn vẫn chưa thể vượt qua được cảm giác bị cha mẹ bỏ rơi. Mấy năm qua, đều là do một tay ông nội nuôi hắn lớn. Khi hắn còn bé, ngày nào cũng lên núi đào nhân sâm tẩm bổ cho hắn, mới đem đứa bé yếu ớt như hắn mà nuôi lớn.   

Hai ông cháu nương tựa nhau mà sống. Bây giờ đột nhiên cha mẹ xuất hiện. Tuy nói khi hắn biết, cũng có chút kích động, nhưng về sau cũng chỉ là tình cảm hời hợt. Cho dù biết được nguyên nhân, nhưng vẫn không cách nào buông xuống.   

Không biết qua bao lâu, đột nhiên bị đẩy hai cái. Ánh mắt đang trống rỗng của Giang Khương liền khôi phục lại như bình thường. Cảm nhận được tiếng vỗ tay nhiệt liệt và ánh mắt hưng phấn của những người bên dưới, Giang Khương có chút nghi ngờ nhìn sang sư phụ của mình, chỉ thấy ông đang cười khổ nhìn hắn, thấp giọng nói:   

- Gọi con lên lãnh thưởng kìa.   

- Ơ!   

Giang Khương ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy Viện trưởng đang mỉm cười đứng đó nhìn hắn, còn dưới đài là tiếng vỗ tay nhiệt liệt.   

Chậm rãi thở ra một hơi, gương mặt cố nặn ra một nụ cười rồi đứng dậy, khom người cảm ơn mọi người dưới đài, sau đó mới mỉm cười bước về phía Từ Khải Liễu.   

Thấy Giang Khương đứng dậy cúi người, bầu không khí trong nháy mắt lại càng kích động hơn. Bắt đầu có người lớn tiếng gọi tên của Giang Khương.   

- Giang Khương.   

- Giang Khương! Giang Khương!   

- Giang Khương! Giang Khương! Giang Khương!   

Từ một hai người, dần dần càng lúc càng nhiều, thanh âm cũng càng lúc càng lớn. Trên căn bản cũng là từ mấy y sĩ thực tập hàng sau. Nhìn gương mặt có chút gầy gò, hơn nữa còn mệt mỏi, bọn họ vẫn cuồng nhiệt vẫy tay, hưng phấn kêu to cái tên này.   

Cuồng nhiệt và hưng phấn đã bắt đầu lan tràn. Một số y sĩ còn trẻ cũng bắt đầu gia nhập hàng ngủ gào thét.   

Một số y sư lớn tuổi ngồi hàng đằng trước cũng không nhịn được quay đầu nhìn những cánh tay đang giơ lên và gương mặt tràn đầy nhiệt huyết của đám thanh niên, đại đa số người lộ ra nụ cười hoài niệm, nhớ lại năm đó khi bọn họ còn trẻ cũng đã từng như vậy.   

Nhưng cũng có một số lão y sư cau mày, cũng chỉ thấp giọng bất mãn nói một câu:   

- Còn ra thể thống gì nữa?   

Nghe tiếng kêu càng lúc càng lớn, Giang Khương ngược lại có chút bất ngờ. Hắn quay đầu nhìn những cánh tay đang quơ bên dưới, cùng với ánh mắt hưng phấn của mọi người, liền nhẹ nhàng phất tay, khiến bên dưới lại càng cuồng nhiệt hơn.   

Lúc này, ánh mắt của Chu Hạo Bình trên đài hơi nheo lại.   

Dĩ nhiên cũng không ai chú ý đến điều này. Tất cả mọi người đều nhìn Giang Khương bước đến trước mặt Từ Khải Liễu.   

Nhìn gương mặt anh tuấn vương chút mệt mỏi, khóe miệng Từ Khải Liễu không khỏi nhếch lên, sau đó cẩn thận lấy huy chương màu vàng đeo trước ngực cho Giang Khương, cẩn thận chỉnh sửa, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Giang Khương, mỉm cười nói:   

- Huy chương này trăm năm qua cũng chỉ trao cho ba người. Hãy cố gắng lên.   

- Cảm ơn Viện trưởng.   

Giang Khương hơi khom người, nói lời cảm ơn:   

- Con nhất định sẽ tiếp tục cố gắng.   

Sau khi Giang Khương nhận thưởng xong, những người còn lại đều không bước lên nhận thưởng. Từ Khải Liễu chỉ tuyên bố quyết định trao thưởng cho tất cả.   

Tuyên bố xong quyết định trao thưởng, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Từ Khải Liễu liền nói ra quà tặng cuối năm.   

Quà tặng cuối năm sẽ do Hội Đồng Viện quyết định. Tuy không tính là quá nhiều nhưng tuyệt đối cũng không quá ít. Đặc biệt đối với các y sĩ thực tập mà nói, phần thưởng cuối năm là thứ mà bọn họ đặc biệt chờ mong. Có được quà tặng, đủ cho bọn họ ăn một cái tết thật vui.   

Đối với các y sư thế hệ trước hoặc y sĩ cao cấp, quà tặng cuối năm đối với bọn họ cũng chỉ là chuyện thêm gấm thêm hoa, chỉ thêm mấy đồng tiêu vặt, nên không có mấy ai để ý đến chuyện này.   

- Năm nay, Hội Đồng Viện quyết định thưởng cho các thành viên bổn viện hai triệu tiền mặt.   

Từ Khải Liễu vừa dứt lời, các y sĩ thực tập đều đứng dậy hoan hô. Mấy năm trước cũng chỉ có tám trăm hoặc một triệu, còn lần này lại tăng gấp đôi, những hai triệu, không hoan hô thì cũng uổng.   

Nhưng Từ Khải Liễu dường như cũng không có ý định dừng lại. Nghe tiếng mọi người hoan hô, khẽ cười một tiếng rồi nói tiếp:   

- Một trăm điểm tích lũy.   

Từ Khải Liễu vừa nói xong, tiếng hoan hô liền ngừng lại. Không chỉ các y sĩ thực tập mà ngay cả y sư và y sĩ cao cấp cũng ngẩn ra. Mấy năm trước đều phát tiền, hơn nữa đều không quá một triệu. Tuy năm nay xảy ra chút biến cố, để trấn an mọi người nên tiền thưởng gấp đôi cũng không phải là chuyện kỳ quái. Nhưng năm nay lại thưởng thêm một trăm điểm, gộp lại đúng là một con số khổng lồ.   

Một trăm điểm đối với các y sĩ cao cấp hoặc y sư mà nói cũng không tính là quá nhiều, nhưng một trăm điểm lại thiết thực hơn tiền mặt rất nhiều. Đối với các y sĩ thực tập khó mà kiếm được điểm thì lại càng quý.   

Dĩ nhiên, kinh ngạc thì kinh ngạc. Mọi người chỉ thoáng trầm ngâm một chút, lập tức bạo phát tiếng hoan hô mãnh liệt.   

- Viện trưởng vạn tuế.   

Nhìn đám thanh niên hoan hô, tất cả các y sĩ và y sư đều mỉm cười. Mặc dù trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng tết mà, mọi người nên vui vẻ. Viện trưởng phát ra phúc lợi như vậy, dĩ nhiên là rất tốt.   

Nhưng những người trên đài Chủ tịch lại không cảm thấy bất ngờ. Mấy năm qua, Thiên Y Viện phát triển không tệ. Sản lượng đan dược và dược vật đều tương đối ổn định, tích trữ không ít căn cơ. Cộng thêm một năm qua Giang Khương đã luyện chế được đan dược siêu phẩm, nội viện đã có đủ sức tặng những điểm này.   

Mặc dù một người nắm trong tay một trăm điểm không coi là nhiều, nhưng đối với các y sĩ thực tập cấp thấp mà nói, một trăm điểm đó có tác dụng rất lớn đối với bọn họ, có thể đổi được một ít đan dược phụ trợ cho việc tu luyện nội khí.   

Hơn nữa, cộng lại điểm tất cả mọi người vẫn không bằng một mình Giang Khương. Trong tình huống như vậy, có thể trấn an và tưởng thưởng các thành viên Thiên Y Viện, Hội Đồng Viện tất nhiên là sẽ không hẹp hòi.   

Trong bầu không khí vui mừng như vậy, bữa tiệc cuối năm vào ngày hôm sau lại càng náo nhiệt hơn mấy phần. Mười một vị thành viên Hội Đồng Viện, phân biệt ngồi ở mười một bàn. Mà mười một bàn này đều là các y sư cấp bậc cao. Mấy chục bàn khác đều là y sĩ bình thường. Nhiều người như vậy, bầu không khí có thể nói là náo nhiệt.   

- Các vị, hôm nay là ngày vui, tất cả các thành viên Hội Đồng Viện mời mọi người một ly, an ủi một năm vất vả vừa qua của mọi người.   

Tinh thần của Từ Khải Liễu hôm nay rất tốt. Hơn mười vị ủy viên Hội Đồng Viện đều đứng dậy, dựa theo thông lệ bưng ly mời rượu.   

- Cảm ơn Viện trưởng.   

Lúc này, mọi người đồng loạt nâng ly hô.   

Một ly rượu trôi xuống bụng, không khí lại càng náo nhiệt. Qua ba tuần rượu, có không ít các y sư bắt đầu đi mời rượu lẫn nhau. Dĩ nhiên đối tượng được mời đều là các Ủy viên Hội Đồng Viện. Nhưng rõ ràng, đối tượng được mời ít nhất là Giang Khương. Dù sao tuổi tác của hắn vẫn còn nhỏ, các y sư năm sáu chục tuổi nhất định không thể hạ mình mời hắn được.  

Các y sĩ trẻ tuổi và y sĩ thực tập, sau mấy ly rượu cũng đã có dũng khí hơn, hướng vào bên trong. Người khác thì bọn họ không dám mời, nhưng lại tràn đến Giang Khương.   

Những y sư ngồi cùng bàn với hắn, nhìn đám thanh niên vây quanh Giang Khương, sau đó cũng cười lên. Dõi mắt nhìn lại, người đến mời rượu bàn bọn họ nhiều hơn bàn khác gấp bốn năm lần.   

- Trưởng ban Giang, chúng tôi mời anh một ly.   

Nhìn đám thanh niên vây quanh lại, Giang Khương sắc mặt ửng đỏ do uống nhiều rượu, liền mỉm cười đứng dậy, bưng ly rượu lên, cười nói:   

- Được, cảm ơn mọi người.
Bình Luận (0)
Comment