Binh Vương Thần Bí

Chương 116

Giang Khương nhìn thấy đối phương móc súng ra, sắc mặt trầm xuống. Không phải hắn căng thẳng hay sợ hãi, mà hắn không ngờ đối phương lại có súng.   

Dĩ nhiên Giang Khương liếc mắt cũng nhận ra thứ đồ chơi trong tay đối phương. Tên này chắc chắn không dọa người, từ độ bóng cộng thêm cảm giác cầm súng của đối phương, Giang Khương biết đây là súng QSZ 92 thật.   

QSZ 92 đa dụng trang bị cho bộ đội, nhưng giờ có rất nhiều đội cảnh sát cũng được trang bị súng QSZ 92 uy lực lớn này. Giang Khương nhìn thấy súng thì hơi nhíu mày, đầu óc nhanh chóng phán đoán tình huống trước mặt.   

Người thanh niên trước mặt theo lý có lẽ là sinh viên, nhưng vì sao trên người gã lại có súng. Hơn nữa còn là loại súng ngoài cảnh sát và bộ đội ra cực kỳ hiếm thấy   

Giang Khương cau mày suy nghĩ về thân phận đối phương. Những người vây xem bên cạnh thấy có người rút súng ra, đều là sợ hãi kêu lên rồi lần lượt lui về phía sau vài bước, không dám đến gần nữa.   

- Thằng khốn... Quỳ xuống, khụ khụ... Có nghe không... Lý thiếu bảo mày quỳ xuống...   

Lúc này tên thanh niên cầm dao kia vừa mới bò dậy khỏi mặt đất, vừa vuốt ngực ho khan vừa chỉ dao về phía Giang Khương hét to tức giận.   

- Lý thiếu?   

Giang Khương hơi nhíu mày, nhìn người thanh niên đang cầm súng đột nhiên cảm thấy người thanh niên này giống một người.   

Sau khi trước mắt hắn hiện lên hình ảnh người nọ, Giang Khương âm thầm nở nụ cười khổ. Giờ hắn đã có thể khẳng định người trước mắt e là con trai của vị kia. Ngày đó thấy anh ta làm việc cũng rất đáng tin cậy, sao con trai lại dạy ra thế này? Lần này anh ta phiền phức to rồi.   

Giang Khương nhìn đám đông đang vây xem, lại nhớ ra mình vẫn nợ người kia một nhân tình. Giang Khương khẽ nhíu mày suy nghĩ một chút, đột nhiên nảy ra một ý định. Sắc mặt hắn lập tức trầm xuống, đột nhiên xoay người lao về phía tên thanh niên cầm dao kia.   

Tên thanh niên cầm dao đang tức giận la hét Giang Khương, thấy dưới nòng súng của Lý thiếu mà Giang Khương vẫn dám động thủ, đầu lưỡi y lập tức cứng đờ, đứng sửng ra.   

Trong lúc y còn sửng sốt, con dao trong tay y đã bị Giang Khương cướp đi, sau đó đưa tay cầm cổ tay đối phương quẳng qua vai.   

“Thịch” một tiếng, tên thanh niên cầm dao bị Giang Khương quẳng ngã trên mặt đất rên hừ hừ một lúc lâu sau vẫn chưa thể bò dậy.   

Lúc này Giang Khương không hề chần chừ. Hắn lại xoay người lao về phía một người khác, đây là người đang cầm chai bia bị Giang Khương làm bị thương cổ tay. Đôi mắt gã vừa lóe lên hung quang nhìn Giang Khương, vốn gã nghĩ rằng Lý thiếu đã rút súng ra, người nọ chắc chắn không dám động thủ nữa. Gã đang chờ để lấy lại những gì mình đã chịu.   

Ai ngờ tên này bất chấp tất cả quật ngã huynh đệ của mình, sau đó còn xông về phía mình.   

Tên thanh niên cầm chai bia há to miệng, vất vả lắm mới phản ứng lại. Gã rống lớn một tiếng, quơ nắm tay, đang định liều mạng với Giang Khương. Ai ngờ nắm đấm của gã còn chưa đánh qua đã bị một đấm của Giang Khương đấm vào mặt, gã lập tức cảm thấy trước mắt là cả một bầu trời sao, sau đó ngã ngửa xuống.   

- Mày... Mày... Đừng qua đây... Đừng qua đây... Còn qua đây, tao sẽ nổ súng... Tôi nổ súng đấy...   

Lý thiếu vốn định cầm súng ra hù dọa người ta. Gã tưởng sau khi đối phương nhìn thấy súng của mình chắc chắn sẽ không dám động thủ nữa.   

Nhưng giờ gã thấy hai người của mình đều bị đối phương đánh ngã, gã lập tức hoảng hốt. Gã thật sự không ngờ đối phương không hề sợ khẩu súng trong tay mình.   

Hai mắt Giang Khương hơi híp lại, nhẹ nhàng mà cười lạnh một tiếng. Sau đó hắn lại lao về phía Lý thiếu.   

Giang Khương thấy người khác cầm súng còn dám xông lên, những người bên cạnh bị dọa đến mức kêu lên. Lý thiếu nọ cũng bị hù dọa, thấy hai mắt Giang Khương lạnh lẽo lao đến liền vô thức cướp cò súng.   

Có điều gã vừa mới cướp cò, Giang Khương đã đến trước mặt gã, đưa tay ra một túm một vặn đã gập được cổ tay Lý thiếu, đồng thơi đưa tay cướp khẩu súng trong tay gã, sau đó đè Lý thiếu trên mặt đất.   

- Thả tao ra, thả tao ra, mày có biết tao...   

Lý thiếu bị Giang Khương đè ngã xuống đất liền liều mạng giãy dụa, tức giận kêu lên.   

Giang Khương nghe thấy thằng nhãi này còn như vậy trong lòng không kìm được lửa giận, dùng sức vặn cánh tay Lý thiếu khiến gã đau đến mức ngậm mồm kêu oai oái. Lúc này Giang Khương mới tiến đến bên tai Lý thiếu, lạnh giọng nói:   

- Không muốn hại chết Cục trưởng Lý thì câm miệng lại cho tôi... Sao Cục trưởng Lý lại có đứa con ngu như cậu chứ.   

Mặc dù Lý thiếu đã uống khá nhiều rượu như người này coi như vẫn còn tỉnh táo. Gã nghe thấy Giang Khương biết cha mình, còn nói như vậy, trong lòng không khỏi có chút sửng sốt, há miệng định nói nhưng lại bị Giang Khương tát cho một cái.   

Một tiếng “chát” giòn tan vang lên, Lý thiếu đau đến mức suýt chảy nước mắt. Nhưng gã thấy bộ dạng hung ác kia của Giang Khương rốt cuộc cũng không còn dám nói lung tung.   

Giang Khương dùng đầu gối đè tay Lý thiếu, vừa đưa tay vào trong túi lấy di động, vừa bí mật bỏ khẩu súng vào trong túi, sau đó cao giọng quát mắng:   

- Đem súng đồ chơi ra mà cũng dám dọa người ta à.   

Sau khi nói xong, Giang Khương khẽ nhíu mày suy nghĩ. Trong trí nhớ khủng bố của hắn bắt đầu hiện lên một dãy số, sau đó hắn nhanh chóng bấm dãy số kia.   

- Tít... tít... tít...   

Sau vài tiếng chuông, đầu bên kia truyền đến một giọng trầm thấp:   

- Xin chào, tôi là Lý Diệc Dương.   

- Cục trưởng Lý... Tôi là Giang Khương!   

Sau khi Giang Khương báo tên của mình, hắn không đợi Cục trưởng Lý lên tiếng, liền thấp giọng nói:   

- Cục trưởng Lý, con trai anh xảy ra chuyện ở phố Hoa Mai đường Văn Các. Cậu ta uống rượu dẫn người chém bị thương vài sinh viên, hơn nửa còn nổ súng. Tôi đã khống chế người... súng tôi cũng cướp lại và nói với người khác là súng giả, không cho cậu ta nói lung tung... Có lẽ cảnh sát sắp đến rồi, anh mau chóng sắp xếp đi, sau đó cho người đến chỗ tôi lấy súng!   

Giang Khương vừa nói xong những lời đó thì nghe thấy đầu bên kia có tiếng động lục tìm đồ, sau đó hắn nhanh chóng nghe thấy giọng nói có chút căng tẳng của Cục trưởng Lý:   

- Được, được... Giang Khương, cảm ơn cậu, cậu giúp tôi trấn thủ một chút, tôi lập tức gọi điện thoại sắp xếp...   

Sau khi dứt lời, Cục trưởng Lý trầm giọng nói cảm ơn lần nữa rồi mới gác máy.   

Giang Khương cúp điện thoại, ở phía xa đã mơ hồ truyền đến tiếng còi xe cảnh sát. Hắn vội vàng thấp giọng nói với Lý thiếu đang đau đớn dưới chân:   

- Thằng ngu, chốt an toàn của súng còn chưa mở mà dám cầm đi dọa người. Tôi mà có thằng con như cậu đã tát chết từ lâu rồi. Nhớ kỹ đừng có mà nói lung tung, nếu không chẳng những cậu xong đời, Cục trưởng Lý cũng sẽ xong đời, biết không hả?   

Lúc này Lý thiếu đã bắt đầu tỉnh táo lại, cũng đã nghe thấy cuộc điện thoại kia của Giang Khương. Gã lập tức giật mình, sau đó liền toát mồ hôi lạnh.   

Ngày thường gã ỷ vào thân phận của cha mình nên mấy tên côn đồ xung quanh đều rất cung kính gã. Chúng thường mời gã đi uống rượu ăn chơi, kết giao với đám bạn xôi thịt. Hôm nay ở nhà, gã nhận được điện thoại của hai tên bạn này mời gã đi uống rượu, đúng lúc hôm nay cha gã ở nhà ngủ sớm, gã liền thuận tay cầm súng của cha mình đi, định đùa giỡn thị uy trước mặt đám bạn.   

Nhưng gã quên mất, thứ này chỉ có thể lén cho người ta xem. Ban nãy gã uống nhiều, vài câu không hợp đã đánh nhau với người ta. Gã đánh hăng máu cho nên mới rút súng ra thị uy. Chuyện này mà truyền ra ngoài... Gã biết rõ hậu quả sẽ như thế nào!   

- Đừng nhúc nhích...   

Giang Khương thấy Lý thiếu đã tỉnh táo liền trầm giọng dặn dò. Hắn vội vàng đứng dây kéo hai tên vừa mới bò dậy khỏi mặt đất lại với nhau, tiện tay bứt một đoạn dây thừng của lều bạt bên cạnh buộc hai tên lại để ngăn hai tên này thừa cơ bỏ chạy.   

Giang Khương hiểu rõ tình hình hôm nay rất có thể sẽ gây phiền phức lớn cho Cục trưởng Lý. Ở đây có rất nhiều người chứng kiến việc này, việc con trai anh ta đánh người trọng thương là chuyện không thể trốn được. Nhưng nếu còn thêm chuyện gã nổ súng thì tính chất lại hoàn toàn khác. Giờ khắp nơi đều đang chỉnh đốn tác phong cán bộ, giờ lộ ra chuyện này Cục trưởng Lý sẽ bị dính tội chắc rồi.   

Mấy ngày nay Giang Khương cũng có nghe vài tin tức của Cục trưởng Lý này. Danh tiếng của anh ta ở Hà Tây khá tốt, cộng thêm hắn nợ Cục trưởng Lý này một nhân tình, cho nên Giang Khương không muốn Cục trưởng Lý này bị ngã.   

Cho nên, Giang Khương mới hành động như vậy. Hắn nói đem súng đồ chơi đi dọa người, lại cột hai tên côn đồ này lại. Chỉ cần ba tên trước mặt không nói lung tung, Cục trưởng Lý này không mất bình tĩnh, sắp xếp tốt mọi chuyện thì việc này cũng không phải không có cách cứu vãn.   

Như thế là hắn đã trả lại Cục trưởng Lý một nhân tình. Hơn nữa sau này Cục trưởng Lý còn phải nhớ đến nhân tình lớn này của Giang Khương, cho nên Giang Khương phải dốc hết sức.   

Sau khi cột ba người này lại, Giang Khương bước nhanh đến trước mặt Triệu Vân Cường đầu đầy máu tươi.   

- Thầy Giang...   

Lúc này Triệu Vân Cường đã hoàn toàn tỉnh táo, nhìn thấy Giang Khương bước tới. Trên mặt cậu lộ ra một tia xấu hổ, cúi đầu nói.  

Giang Khương khẽ cau mày nhìn vết thương trên đầu Triệu Vân Cường. Vết thương này không lớn lắm, vị trí trên đỉnh đầu, có lẽ là bị rách da. Nhưng da đầu là nơi có rất nhiều mạch máu cho nên mới dẫn đến chảy máu nhiều như vậy. Hắn lập tức trầm giọng hỏi:   

- Đầu có bị vật gì đụng vào không?   

- Không ạ... Ban nãy chỉ bị chai bia quẹt qua...   

Triệu Vân Cường vội vàng đáp.   

- Ừ...   

Nghe thấy vậy, Giang Khương thầm thở phào nhẹ nhỏm, sau đó hắn lại vội vàng đi xem hai người bị thương khác. Vừa nhìn thấy hai người, Giang Khương cũng biết là sinh viên năm tư khoa lâm sàng như không nhớ tên.   

Sinh viên bị dao đâm bị thương khá nghiêm trọng, trên lưng bị thương ba bốn chỗ, tuy nhiên may là không bị thương đến mạch máu lớn nào. Chỉ có sinh viên ngã trên đất kia, trên bụng bị đạp hai đạp, bị thương phần bụng. Lúc này sắc mặt cậu ta hơi tái nhợt, không biết có bị thương gì đến tỳ tạng không. Nếu bị thương đến tỳ tạng thì sẽ phiền phức.   

Tuy nhiên lúc này trong tay Giang Khương cũng chẳng có thuốc gì, chỉ có thể bảo hai người nằm im đừng cử động, chờ xe cứu thương sắp đến.
Bình Luận (0)
Comment