Binh Vương Thần Bí

Chương 120

Chủ nhiệm Tôn đứng bên mỉm cười nhìn Giang Khương, thấy giờ Giang Khương vẫn vô cùng bình tĩnh. Mặc dù hắn phải đối mặt với lời châm biếm của Phó chủ nhiệm nhưng mặt vẫn không hề biến sắc, trong mắt ông cũng lóe lên tia kinh ngạc, mỉm cười giảng hòa:   

- Nếu bác sĩ Giang đã tự tin như vậy thì chúng ta cứ tạm tin đi, nhưng nếu bác sĩ Giang thua thì sao?   

- Đúng... Nếu cậu không chứng minh được thì sao?   

Phó chủ nhiệm thấy vẻ thản nhiên của Giang Khương cũng cười lạnh nói.   

Giang Khương đứng lên mỉm cười, trầm giọng cười nói:   

- Nếu tôi thua... Trước mặt mọi người tôi sẽ cúi đầu tạ lỗi vị chủ nhiệm này!   

Nghe Giang Khương nói vậy, vị Phó chủ nhiệm này biến sắc. Giang Khương đã nói đến nước này, dĩ nhiên ông cũng chẳng còn gì để nói. Dù thế nào, ông cũng phải để Giang Khương thử một lần.   

Cho nên Chủ nhiệm Tôn nghiêm mặt nhìn Giang Khương nói:   

- Vậy bác sĩ Giang định chứng minh như thế nào?   

Giang Khương lãnh đạm cười nói:   

- Nếu hai vị đồng ý, như vậy bây giờ tôi sẽ quay về phòng khám chuẩn bị. Trong vòng một tiếng rưỡi, tôi sẽ đem những vật dụng cần thiết đến. Đương nhiên, tôi cũng mong hai vị chủ nhiệm chuẩn bị để phẫu thuật, đến lúc đó tôi hy vọng có thể tiến hành phẫu thuật trong vòng ba tiếng.   

Hai vị chủ nhiệm nhìn Giang Khương tự tin như vậy, lúc này cũng hơi sửng sốt. Chủ nhiệm Tôn đành phải cười khổ nói:   

- Được... Vậy tôi và Chủ nhiệm Từ ở đây chờ cậu...   

- Được... Chúng tôi cũng ở đây chờ cậu...   

Viện trưởng Vương thấy Giang Khương bình tĩnh như vậy thì cũng đột nhiên tin tưởng Giang Khương. Dù sao giờ cũng đã muộn rồi, nếu thật sự có thể phẫu thuật, lãnh đạo phía nhà trường ông đây cũng phải ký tên nên ông lập tức gật đầu nói.   

Còn về Lý phu nhân, vì chuyện con trai mình nên đã quyết định phải túc trực ở đây rồi. ức iờ thấy Giang Khương nói phải quay về chuẩn bị đồ, chị ta lập tức vội vàng nói:   

- Bác sĩ Giang... Cậu có lái xe không? Tôi bảo tài xế đưa cậu về!   

- Vậy được... Làm phiền Lý phu nhân rồi!   

Lúc này dĩ nhiên Giang Khương sẽ không khách khí.   

Chiếc xe Lý phu nhân ngồi rõ ràng là chiếc Audi Cục trưởng Lý tạm thời điều từ Cục cảnh sát đến. Giang Khương cũng không khách khí, sau khi ngồi lên xe liền bảo tài xế đưa hắn đến phòng khám.   

Bệnh viện số 1 cách phòng khám không xa, tối nay đường xá cũng thông thoáng nên tốc độ càng nhanh hơn. Khoảng bảy tám phút Giang Khương đã về đến cửa phòng khám.   

Tài xế hết sức khách khí nói với Giang Khương:   

- Bác sĩ Giang, tôi ở trong xe chờ anh. Anh ra thì gõ vào cửa sổ xe tôi.   

- Được... Anh cũng có thể nghỉ ngơi một lát, chắc phải nửa tiếng sau tôi mới ra được...   

Giang Khương cực kỳ hiểu đồng chí cảnh sát nửa đêm bị lôi dậy như thế này. Làm việc dưới quyền người ta đều chẳng dễ dàng gì.   

Sau khi dặn dò xong, Giang Khương vội vàng mở cửa phòng khám bước vào, giờ đã hai giờ sáng rồi. Giang Khương đoán hai vị Chủ nhiệm kia đã bị mình thuyết phục, ít nhất cũng phải năm giờ sáng mới có thể phẫu thuật, cho nên hắn phải cố gắng càng nhanh càng tốt...   

Sau khi đi vào phòng khám, Giang Khương lập tức chạy đến phòng thuốc, sau khi lục vài ngăn kéo nhỏ, cuối cùng cũng tìm được một ngăn kéo nhỏ khá bí mật. Hắn kéo ra một cái hộp, nhìn cái hộp này, mắt Giang Khương sáng lên, sau đó nhẹ nhàng mở ra nhìn. Hắn nhìn củ nhân sâm bên trong cuối cùng mới nở một nụ cười hài lòng.   

Sau khi lấy được thứ mình cần, Giang Khương liền đi nhanh vào trong bếp.   

Cái hộp này đựng một củ sâm núi được Hồ lão y sư cất kỹ. Có lần Giang Khương nghe thấy Hồ lão y sư rất đắc ý khoe đây là bảo vật trấn tiệm, nói đây là củ nhân sâm hiếm có có ít nhất 35 năm tuổi trở lên.   

Tuy nhiên, lúc đó Giang Khương cũng chẳng để ý. Dù sao đối với một người đã tự tay đào được nhân sâm bốn mươi tuổi trở lên như Giang Khương mà nói, thứ này thật sự chả đáng là gì.   

Có điều hôm nay gặp phải tình huống như thế này, chắc chắn không dùng đến nhân sâm già này không được. Cho nên, vì cứu người, Giang Khương bất chấp đây có phải máu thịt gì đó của Hồ lão y sư không, chỉ có thể dùng trước rồi tính sau. Dù sao đến lúc mình về nhà lại đi kiếm một củ tựa tựa thế này trả lại cho Hồ lão y sư là được rồi.   

Giang Khương cũng biết Hồ lão y sư cất giấu củ sâm núi này chẳng qua cũng để dùng khi cứu người. Tuy mình dùng ông cũng sẽ đau lòng đấy, nhưng chắc chắn sẽ không nói gì. Cho nên hắn cũng không ngại ngần lắm. Hơn nữa giờ cũng đã nửa đêm, hắn chẳng muốn gọi điện làm phiền giấc ngủ của người già.   

Đi tới phòng bếp, Giang Khương tìm một vại sành nhỏ, dùng nước rửa sạch một lần rồi mới đặt lên bếp ga, nhẹ nhàng bật lửa, sau đó lấy từ trong tủ lạnh một cái bình thủ tinh lớn.   

Cái bình thủy tinh này chưa nước suối thực sự được người ta đưa từ ngọn núi lân cận đến mỗi ngày mà Hồ lão y sư phải tốn rất nhiều tiền mới mua được. Bình thường phòng khám sắc thuốc đều dùng nước suối này.   

Đối với thứ này, Hồ lão y sư cực kỳ chú trọng. Ông cho rằng nước tinh khiết hoặc nước tự nhiên bây giờ đều không đáng tin cậy. chỉ có nước súi núi tự nhiên thuần túy này mới thực sự phát huy được tác dụng của thuốc.   

Giang Khương cũng cảm thấy như vậy. Đó là lý do vì sao những cây thuốc thiên nhiên luôn có hiệu quả hơn cây thuốc trồng, đó là vì những loại thuốc này không thực sự tắm rửa trong mưa móc tự nhiên, cũng không được hưởng thụ chất dinh dưỡng tự nhiên giữa núi rừng, cho nên không thể đạt đủ hiệu quả.   

Nếu đã dùng đến nhân sâm cực tốt, thì dĩ nhiên cũng phải dùng nước suối thế này phối hợp, mới có thể phát huy được tác dụng thật sự.   

Sau khi cẩn thận rót vào vại sành một chén nước, Giang Khương dùng nắp đậy vại sành lại, nấu bằng lửa nhỏ.   

Sau đó hắn lại tìm một cái thớt sạch, rồi một con dao, lúc này hắn mới đem nhân sâm ra.   

Vừa cầm nhân sâm trong tay, trong đầu hắn nhanh chóng hiện ra một loạt tư liệu.   

- Phán đoán: Nhân sâm núi ba mươi sáu năm tuổi, chủ thể hoàn chỉnh, rễ bị mất chút ít, là hàng trung thượng phẩm...   

- Quả nhiên tuổi cũng kha khá!   

Giang Khương cảm nhận được công năng thần kỳ đã lâu chưa cảm thụ liền thỏa mãn thở dài, sau đó hạ dao không chần chừ cắt nhân sâm ra làm đôi. Hắn cầm một nửa bắt đầu thái mỏng ra.  

Tốn mất vài phút, Giang Khương mới cắt nhỏ được khúc sâm núi này. Tuy nhiên Giang Khương thoáng chần chừ một lúc, sau đó cũng không bỏ qua cho khúc còn lại, hắn cầm lấy nó, lại bắt đầu cắt nhỏ. Không lâu sau, cả củ nhân sâm đã bị cắt nhỏ hết.   

Giang Khương cẩn thận dùng dao thuốc xúc đống nhỏ này, bỏ từng chút một vào vại sành đã bắt đầu sôi sùng sục kia, sau đó cẩn thận đậy nắp lại.   

Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, Giang Khương mới nhìn vại sành nhỏ trước mặt thở phào nhẹ nhỏm.   

Vốn hắn muốn để lại một chút cho Hồ lão y sư, nhưng sau ngẫm lại, dù sao cũng đã lấy ra rồi thì không để lại làm gì nữa. Sau này tìm lại cho Hồ lão y sư một củ khác là được.   

Hơn nữa hiệu lực thuốc của một chút nhân sâm núi này Giang Khương đánh giá cũng chẳng lớn, cho nên đã dùng rồi thì không tiếc nữa, cứ dùng hết đi.   

Giang Khương nhìn vại nước thuốc đang dần sôi trào, ngoài ra còn có một mùi thơm nhè nhẹ từ trong vại truyền ra, hắn nhẹ nhàng hít một hơi, cảm thấy tinh thần chấn động. Củ sâm núi này đúng là đồ tốt.   

Có điều Giang Khương cũng thầm đau lòng. Củ sâm này chắc phải trên vạn tệ, vậy mà chỉ nấu ra được một vại thuốc nhỏ trước mắt.   

Tuy nhiên lúc này Giang Khương cũng không để ý nhiều, nhẹ nhàng chỉnh lửa lớn một chút. Hắn chỉ có nhiều nhất một giờ đồng hồ, muốn sắc cho vại thuốc này sắc lại không dễ dàng gì.   

Sau khi chỉnh lửa lớn hơn, Giang Khương lại bước vào phòng thuốc, nhẹ nhàng lấy ra hai thìa đường đỏ, sau khi dùng giấy gói lại xong, lại bước vào nhà bếp, đỏ hai thìa đường đỏ này vào trong vại sứ. Sau khi đậy nắp lại, Giang Khương mới thở phào. Giờ thuốc đã đủ rồi, chỉ chờ sắc xong nữa thôi.   

Không biết đợi bao lâu, mùi nhân sâm thơm mát từ trong vại tản ra càng lúc càng đậm. Lúc này Giang Khương vội vàng xoay người lấy một bình thủy tinh nhỏ trong ngăn tủ ra, sau khi rửa sạch chuẩn bị dùng để đựng thuốc.   

Chóp mũi hắn ngửi thấy mùi thơm càng lúc càng đậm, Giang Khương mới cẩn thận mở nắp ra nhìn nước thuốc trong vại, sau đó lại đậy nắp nấu tiếp.   

Nhân sâm núi cứu mạng này chỉ có một củ, nếu thật sự nấu cạn rồi, Giang Khương có khóc cũng không kịp.   

Cứ thế, Giang Khương mở ra xem hai lần, cuối cùng, sau khi nhìn thấy chỉ còn một tầng ở đáy vại, hắn mới vội vàng tắt lửa, bưng vại sành nhỏ này lên, sau đó cẩn thận đổ nước nhân sâm tản ra mùi thơm nồng vào trong lọ thủy tinh nhỏ.   

Sau khi nhìn chút nước nhân sâm trong vại sành đều được đổ vào lọ, Giang Khương không kìm được dùng sức lắc lắc, để hai giọt cuối cùng trong vại rót hết vào trong lọ thủy tinh, sau đó mới dùng một miếng cao su nhét lên miệng lọ.   

Lọ thủy tinh này là lọ 100ml, nhưng nước sâm trong bình chưa đến một phần năm chai, nói cách khác, cùng lắm chỉ có 20ml nước sâm.   

Giang Khương cầm cái lọ nhỏ này nhìn dưới ánh đèn, chỉ thấy bên trong là dung dịch màu đỏ sậm còn có cả những hạt trôi nổi, xem ra trên cơ bản dược hiệu đều ở bên trong rồi.   

Giang Khương hài lòng gật đầu. Có điều khi hắn nhìn cái vại sành còn tỏa ra mùi sâm thơm mát nhàn nhạt, trong mắt lóe lên một tia tiếc nuối. Một củ sâm như vậy mà chỉ nấu được chút nước, làm thế này đương nhiên hơi lãng phí. Giang Khương lập tức chần chừ. Sau đó hắn lấy nửa chén nước ấm đổ vào vại lắc nhẹ, tự mình uống.   

- Ực ực ực...   

Sau khi uống hai ngụm, Giang Khương cảm thấy tinh thần chấn động. Một mùi hương thơm ngát tỏa ra trong mũi miệng mình. Giang Khương không khỏi thở dài:   

- Quả nhiên là đồ tốt... Chỉ một chút cặn mà cũng mạnh mẽ đến thế, nếu còn không cứu được cái mạng nhỏ của Trương Đồng cậu... Vậy thì tôi cũng hết cách rồi!   

Giang Khương không dám chần chừ nữa, hắn cầm bình giữ nhiệt đổ chút nước nóng vào, sau đó để lọ thủy tinh vào trong. Lúc này hắn mới cẩn thận đóng nắp lại, cầm bình giữ nhiệt đi vào phòng chữa trị lấy ngân châm rồi ra khỏi phòng khám.   
Bình Luận (0)
Comment