- Đây thật chỉ là tác dụng phụ?
Càng lúc càng có nhiều người ngã xuống, tứ chi co quắp, thậm chí hai mắt trắng dã. Sắc mặt của các y sư nội viện và những thành viên ngoại viện chưa uống thuốc bắt đầu có chút khó coi.
Nhìn hơn một nửa người uống thuốc đều đã ngã xuống, lăn qua lăn lại, trong lòng Giang Khương cũng có chút không yên, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ hoa Kim Bích Phân Thần trong phong động Long Sơn có gì khác với hoa Kim Bích Phân Thần bên ngoài?
- Cũng không thể nào? Căn cứ theo phán đoán cảm giác của mình, hiệu quả của hoa Kim Bích Phân Thần không đổi, nhiều nhất chỉ mạnh thêm một ít.
Dưới ánh mắt kinh nghi của mọi người, Giang Khương đưa tay sờ cằm, khẽ cau mày.
- Giang Khương, cậu còn quá trẻ, quá lỗ mãng rồi. Cánh hoa không chỉ không thể giải độc, hơn nữa còn có tác dụng phụ khác.
Lý Nguyên Bân trào phúng nhìn Giang Khương, hừ một tiếng:
- Không biết cậu từ nơi nào nghe được cánh hoa có thể giải được độc? Rõ ràng không được rồi, chúng ta trước nghĩ biện pháp giải quyết triệu chứng co giật. Nếu không, nhịp tim của bọn họ sẽ ngưng đập ngay. Đám ma thú kia mà đến, chúng ta cũng xong đời.
Nhìn biểu hiện và gương mặt của Lý Nguyên Bân, sắc mặt của các thành viên Thiên Y Viện đều rất khó coi. Nhưng dù sao Lý Nguyên Bân cũng là một trong những người lĩnh đội cao nhất trên danh nghĩa, lại là cựu thành viên Hội Đồng Viện Thiên Y Viện. Hơn nữa, ông ta nói không phải là không có lý, mọi người cũng không tiện mở miệng phản bác, đều quay sang nhìn Giang Khương.
Đối mặt với hành động rõ ràng là đánh vào mặt của Lý Nguyên Bân, Giang Khương cũng không bất ngờ, chỉ cười nhạt:
- Phấn hoa của hoa Kim Bích Phân Thần có độc, nhưng cánh hoa lại là dược vật giải độc cao nhất. Hơn nữa tôi cũng đã nói là có tác dụng phụ rất lớn, y sư Nguyên Bân xin an tâm chờ cho một chút, đừng nóng vội.
- An tâm chờ một chút, đừng nóng vội?
Thấy mình chất vấn như vậy, Giang Khương vẫn rất bình tĩnh, Lý Nguyên Bân hừ lạnh, chỉ những người đang co giật tứ chi trên mặt đất, lạnh giọng nói:
- Tuyệt Y Đường tổng cộng có mười người, bây giờ có sáu bảy người như vậy, tùy thời đều có thể xảy ra vấn đề.
- Hơn nữa, những người khác đều là tinh nhuệ của Thiên Y Viện, hơn phân nửa người bởi vì sự qua loa của cậu mà rơi vào tình huống nguy hiểm. Cho dù cậu là Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, lại là lĩnh đội cao nhất của hành động lần này, nhưng lại có thái độ tắc trách như thế.
Nhìn lãnh đạo tối cao của bên mình bị chỉ trích trực tiếp như vậy, gương mặt của các thành viên Thiên Y Viện đều lộ ra vẻ bực tức, đặc biệt là sắc mặt của Hoàng Văn Hiên trầm xuống, đang định mở miệng phản bác, lại bị Giang Khương giơ tay cản lại.
Mặc dù bị Lý Nguyên Bân nói như thế nhưng Giang Khương cũng không giận, chỉ lơ đãng nhìn Lý Nguyên Bân, khóe miệng nhếch lên, khẽ nở nụ cười:
- Y sư Nguyên Bân, ông khẳng định cánh hoa này không thể giải độc, ngược lại còn có độc?