Binh Vương Thần Bí

Chương 163

Giang Khương biết Hồ lão nói đến thi đấu là nói đến chuyện gì, biết lúc này Hồ lão đã chuẩn bị tinh thần đưa hắn đến trước mặt những lão đồng nghiệp của ông ở Sở Nam, tiến hành tranh tài lấy về thể diện cho ông.   

Đối với điều này, Giang Khương một chút cũng không lo lắng. Đến lúc đó đừng làm mất mặt sư phụ là được.   

Hắn nhất định sẽ làm cho những người khác phải mở to mắt nhìn hai thầy trò hắn, để cho trán của bọn họ phải đổ mồ hôi hột.   

Giang Khương nhìn Hồ lão, cười tủm tỉm.   

Nhìn nụ cười của đồ đệ nhà mình, Hồ lão cũng mỉm cười, tay vuốt nhẹ chòm râu, đầu óc bắt đầu lan man suy nghĩ, giống như thấy được cảnh tượng chân của mình giẫm lên mặt toàn bộ đám gia hỏa kia.   

Xế chiều, Giang Khương sang trường đại học Đông Nguyên để dạy học cho năm tư.   

Đang đứng trên bục giảng, nhìn gương mặt xinh đẹp đối diện lẳng lặng mỉm cười nhìn hắn, Giang Khương có chút không biết làm thế nào.   

- Ho khan, phong hàn, phong nhiệt, cách dùng thuốc hoàn toàn khác nhau...   

Giang Khương lấy lại bình tĩnh, dạy xong một tiết này, sau đó bước ra khỏi phòng học, thoáng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng không ngờ sau lưng lại truyền đến giọng nói quen thuộc.   

- Giang Khương.   

Giang Khương cười khổ quay đầu nhìn Từ Thanh Linh, mỉm cười chờ Từ Thanh Linh bước đến.   

- Ngày mốt là ngày kỷ niệm thành lập trường. Khoa Y tụi em cũng có tiết mục tham gia. Anh nhớ đến tham gia bữa tiệc tối nhé.   

Từ Thanh Linh nói. Ánh mắt trong suốt như làn thu thủy lóe lên ánh sáng, giống như tùy thời có thể hút người ta vào bên trong.   

- Ngày mốt sao?   

Giang Khương gãi đầu. Hắn đã nghe đám sinh viên năm 2 nói qua, nhưng không nghĩ đến lại nhanh như vậy.   

Sau khi suy nghĩ một chút, hắn liền gật đầu, nói:   

- Được, đến lúc đó tôi sẽ tham gia.   

- Hôm nay anh rảnh không? Có thể đi ăn cơm với em không?   

Từ Thanh Linh mỉm cười nhìn Giang Khương, lơ đễnh hỏi một câu.   

Nhìn ánh mắt trông mong của Từ Thanh Linh, Giang Khương thở dài trong lòng. Như vậy làm sao hắn có thể từ chối được chứ?   

- Có, vậy em muốn ăn ở đâu?   

Giang lão sư lúc này dường như nhớ đến “lời dạy” ban đầu của Hồ lão, mỉm cười nhìn Từ Thanh Linh, hỏi.   

- Chỗ nào cũng được. Nếu không, chúng ta đến căn tin đi. Cơm ở đó cũng khá ngon.   

Từ Thanh Linh vui mừng nói.   

- Căn tin?   

Giang Khương nhún vai. Hắn như thế nào không biết suy nghĩ của Từ Thanh Linh, chính là không muốn để hắn tốn tiền.   

Liền cười nói:   

- Được, tôi cũng chưa thử thức ăn của trường Đông Nguyên thế nào. Để hôm nay thử xem.   

Nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, gương mặt Trương Du Chánh ở phía sau trầm xuống.   

Bước vào căn tin trường đại học, nhìn khoảng không gian rộng lớn bên trong, còn có không khí huyên náo, ánh mắt Giang Khương hiện lên sự tiếc nuối.   

Kỳ thật hắn rất thích không khí như vậy. Nó có thể giúp cho hắn bình tĩnh, mọi chuyện phiền muộn cũng có thể tạm gác qua. Mà sự thật, tuổi tác của hắn cũng ngang tầm với những sinh viên ở đây.  

- Muốn ăn gì? Nơi này có rất nhiều món ăn vặt rất ngon.   

Nhìn Giang Khương đột nhiên dừng bước, Từ Thanh Linh dường như cũng cảm nhận được sự lạ thường của Giang Khương, liền mỉm cười hỏi.   

- Ăn cơm đi.   

Hai mắt Giang Khương rất lợi hại. Mặc dù cách rất xa, nhưng nhìn thấy tấm bảng bán cơm, hắn liền cười nói:   

- Tôi muốn một phần cơm khoai tây thịt bò.   

- Được.   

Từ Thanh Linh nhìn xung quanh, sau đó chỉ về phía cửa sổ, nói:   

- Anh sang đó ngồi đi, em đi mang cơm lại.   

- Được.   

Giang Khương gật đầu, sau đó bước đến chiếc bàn bên cạnh cửa sổ ngồi xuống, nhìn Từ Thanh Linh đi lấy cơm, sau đó tùy ý nhìn quanh.   

Cuộc sống như vậy, sau khi hắn tốt nghiệp trung học đã không còn cảm nhận qua được nữa. Nhìn mọi người nhộn nhịp ra vào, còn có mùi thức ăn tràn ngập cả phòng, Giang Khương đột nhiên cảm thấy mình rất là đói bụng.   

- Như thế nào? Đang đợi người sao?   

Trong lúc Giang Khương đang thất thần, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Giang Khương.   

- Sao?   

Giang Khương quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy một ống quần màu trắng xuất hiện ngay trước mắt của mình.   

- Đúng là trùng hợp. Lần đầu tiên tôi đến đây liền gặp được cô.   

Ngẩng đầu nhìn người đến, Giang Khương cười nói.   

- Đúng vậy, tôi cũng nghĩ là trùng hợp, không nghĩ đến lại gặp được anh ở đây.   

Mấy ngày không gặp, Tuyên Tử Nguyệt vẫn rất xinh đẹp, chỉ là ánh mắt mang hàm ý khác nhìn Giang Khương:   

- Đang đợi người nào sao? Lý Tiểu Vũ à?   

- Không, không phải.   

Giang Khương lắc đầu:   

- Người khác.   

- Người khác?   

Tuyên Tử Nguyệt cau mày, ánh mắt nhìn Giang Khương có chút ngoài ý muốn:   

- Đúng là nhìn không ra anh là loại người háo sắc, lại lừa thêm được một cô gái nữa.   

- Tầm bậy! Cô có thể không nói bậy được không?   

Nghe Tuyên Tử Nguyệt nói xong, Giang Khương không nhịn được bật cười.   

Lúc này, Từ Thanh Linh mang cơm đến, nhìn thấy một thân ảnh cao gầy đang đứng trước bàn của mình, có chút sửng sốt, sau đó bước đến, cẩn thận đặt hai đĩa cơm lên bàn, cười nói:   

- Xin chào Hội trưởng Tuyên.   

Tuyên Tử Nguyệt nhìn Từ Thanh Linh, có chút ngoài ý muốn:   

- Là cô à, Chủ tịch Từ?   

Lúc này, không ít người chung quanh bị thu hút nhìn về phía hai mỹ nữ đang đứng cùng, đặc biệt là trong đó có Tuyên Tử Nguyệt. Trong mắt mọi người, Tuyên Tử Nguyệt là người rất khó thân cận, không dễ dàng nói chuyện được với cô.   

Tất cả đều tập trung nhìn chằm chằm Giang Khương vẫn không nhúc nhích.   

- Ăn cơm chưa? Có muốn ăn cùng không?   

Từ Thanh Linh mỉm cười, gật đầu nói với Tuyên Tử Nguyệt.   

- Không cần đâu. Tôi thấy Giang Khương nên đến chào hỏi thôi.   

Tuyên Tử Nguyệt tất nhiên là không muốn làm bóng đèn, sau khi gật đầu chào Từ Thanh Linh, liền quay sang nói với Giang Khương:   

- Tôi xin phép đi trước.   

Dứt lời, liền xoay người rời đi.   

Nhìn theo bóng lưng của Tuyên Tử Nguyệt, lúc này Từ Thanh Linh mới đẩy đĩa cơm đến trước mắt Giang Khương, lại thêm một lon nước, nói:   

- Nào, ăn thôi.   

Nhìn lon Pepsi được đưa tới, ánh mắt Giang Khương hiện lên chút bất đắc dĩ, nhưng rất nhanh liền nở nụ cười. Cô ấy vẫn cho rằng hắn vẫn còn thích loại nước uống này.
Bình Luận (0)
Comment