Thoáng một cái, mấy ngày đã trôi qua. Dưới ý định bồi dưỡng của Hồ lão, Giang Khương đối với việc phân biệt các chứng bệnh ngày càng thuần thục. Chỉ là mạch tượng vẫn còn chưa được chắc chắn do còn thiếu kinh nghiệm.
Đối mặt với tình huống như vậy, Giang Khương cũng có chút sốt ruột, nhưng hắn biết rõ, chuyện này không thể nôn nóng. Phải tiếp xúc một thời gian rất dài với rất nhiều người bệnh, hắn mới có thể phân biệt được mạch tượng một cách chính xác.
Hôm đó, sau khi ăn cơm trưa xong, một chiếc xe Audi dừng lại trước cửa phòng khám. Một người đàn ông trung niên khí độ thần nhàn mỉm cười bước xuống xe.
~ Chủ nhiệm Lý.
~ Xin chào Chủ nhiệm Lý.
Trên đường bước vào, anh Hoàng của phòng dược, chị Lưu y tá đều nhiệt tình chào hỏi, thậm chí còn có chút lấy lòng người này.
Chủ nhiệm Lý mỉm cười gật đầu với đám người anh Hoàng, chị Lưu, sau đó trực tiếp đi thẳng vào phòng khám bệnh của Hồ lão.
- Hồ lão...
Sau khi bước vào phòng khám bệnh, Chủ nhiệm Lý nhìn thấy Hồ lão, liền cung kính chào một tiếng.
Nghe tiếng chào Hồ lão, Trương Nhạc phía đối diện ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sắc mặt có chút cả kinh, vội vàng đứng dậy, mỉm cười khách khí gật đầu chào:
- Chủ nhiệm Lý đã đến.
- À, chào bác sĩ Trương.
Nghe câu chào hỏi ân cần của Trương Nhạc, Chủ nhiệm Lý liền gật đầu.
Nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, Giang Khương chỉ mỉm cười, cũng không lên tiếng.
- Chủ nhiệm đến rồi à? Ngồi đi, để tôi khám hết số bệnh nhân này đã.
Hồ lão ngẩng đầu nhìn Chủ nhiệm Lý, khách khí nói. - Không sai, ngài bận việc mà.
Chủ nhiệm Lý vội vàng läc đầu, sau đó ngồi xuống một bên, tâm mắt lơ đãng nhìn thoáng qua Giang Khương ở bên cạnh Hồ lão, ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc, nhưng sau đó lại cầm tờ báo lên xem.
Hồ lão vừa kê thuốc cho người bệnh vừa nói:
- Giang Khương, chuẩn bị hòm thuốc để khám bệnh tại nhà.
Nghe xong, Giang Khương biết vị Chủ nhiệm Lý này đến đây chính là mời Hồ lão đến khám bệnh tại nhà.
Sau khi lên tiếng đáp lại, Giang Khương vội vàng đứng dậy, bước sang một bên chuẩn bị hòm thuốc.
Là một lão trung y cực kỳ nổi tiếng của tỉnh, Hồ lão thường không ra ngoài khám bệnh. Giang Khương ở đây vài ngày, duy nhất nhìn thấy có một người bệnh mấy chục năm đi không được, Hồ lão mới đến tận nhà để khám. Còn người bình thường muốn mời Hồ lão thì không có khả năng.
Nhưng vị Chủ nhiệm Lý này rõ ràng vẫn hay thường xuyên đến đây. Ngay cả Trương Nhạc cũng quen thuộc như vậy, hơn nữa Hồ lão có vẻ cũng khách khí. Xem ra, người đứng đẳng sau ông ta mặt mũi không nhỏ.
Kiểm tra bên trong hòm thuốc xem còn bỏ quên cái gì không, Giang Khương nhớ rất rõ, lần trước sau khi Hồ lão trở về, hẳn đã thay Hồ lão dọn dẹp một lần, căn bản không còn thiếu cái gì.
Nhưng Hồ lão yêu cầu, Giang Khương tất nhiên phải kiểm tra cẩn thận lại một lần.
Hồ lão rất nhanh đã khám xong cho người bệnh, sau đó đứng dậy cởi áo blouse ra, nhìn Giang Khương bên cạnh, đột nhiên nói:
~ Giang Khương, cậu mang cái rương theo tôi đi khám bệnh.
- Vâng.
Nghe xong những lời này, Giang Khương sửng sốt một chút, sau đó liền gật đầu, cởi áo khoác ra rồi đeo cái rương lên.
Nghe thấy Hồ lão gọi Giang Khương đi khám bệnh chung, Trương Nhạc liền biến sắc, ánh mắt hiện lên sự ghen ghét.
Chủ nhiệm Lý cũng cảm thấy ngạc nhiên. Trước nay, khi Hồ lão đến khám bệnh đều đi một mình. Tại sao lần này lại mang theo một đệ tử?
Về phần Trương Nhạc, hẳn là rất ghen ghét. Hồ lão rất ít khi ra ngoài khám bệnh. Hơn nữa khi đi khám, hầu như chưa. từng mang y theo. Không mang y theo cũng không sao, nhưng lần này đến chỗ đó, Hồ lão lại mang theo Giang Khương, thật sự làm cho Trương Nhạc đố ky không thôi.
Phải biết rằng, vị cần khám bệnh kia là một nhân vật lớn. Hơn nữa còn là chủ quản hệ thống Y tế. Trương Nhạc năm mơ. cũng muốn nịnh nọt một chút. Nhưng khi Hồ lão đi khám bệnh, đều bắt y phải ở nhà, chưa từng có cơ hội được đi theo ông. Giang Khương đến đây chưa được bao lâu, lại có thể đi theo Hồ lão đến nơi đó khám bệnh, như thế nào làm cho Trương Nhạc không ghen ghét chứ?
Giang Khương thật ra không chú ý nhiều như vậy. Nếu Hồ lão gọi hắn đi theo khám bệnh thì hẳn đi theo thôi. Dù sao. cũng cần phải có một người mang rương.
Chủ nhiệm Lý tùy ý liếc mắt nhìn Giang Khương, sau đó khách khí lui qua một bên, cùng Hồ lão đi ra cửa.
Nhìn chiếc Audi đậu ngoài cửa, mặc dù Giang Khương không nhìn thấy biển số, nhưng trong lòng cũng có chút giật mình, biết được lai lịch của Chủ nhiệm Lý bất phàm.
Sau khi Hồ lão lên xe, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. Chủ nhiệm Lý ngồi đãng trước cũng không lên tiếng, Giang Khương đành ôm cái rương ngồi bên cạnh Hồ lão, cúi đầu yên lặng, chỉ là trong lòng thầm nói, rốt cuộc lần này Hồ lão ra ngoài khám bệnh cho ai vậy.
Đương nhiên, Giang Khương lần này suy nghĩ tốn công rồi. Vân Giang là thành phố trực thuộc tỉnh, đại nhân vật rất nhiều. Hắn có thể đoán được là ai, đó mới là có vấn đề. Cho nên, sau khi suy nghĩ một chút, cũng không uổng phí khí lực suy nghĩ nữa, bắt đầu học theo Hồ lão nhắm mắt dưỡng thần.
Chiếc xe Audi chạy trên con đường bằng phẳng. Nhưng đường sá ở Vân Giang cũng không phải lúc nào cũng thông suốt. Chiếc xe đi mất nửa tiếng mới xuất hiện trước cổng một viện tử cực kỳ u tĩnh.
Giang Khương nhìn thoáng qua ngoài cửa, nhìn thấy trước. cổng còn có cảnh vệ đứng gác, mày hơi cau lại. Xem ra lai lịch của vị Chủ nhiệm Lý này vượt qua sự tưởng tượng của hẳn.
Chiếc Audi đi sâu vào viện tử, dừng lại trước cổng một biệt thự xây theo kiểu phương Tây. Chủ nhiệm Lý bước xuống xe,
sau khi mời Hồ lão xuống xe, liền khách khí nói:
- Hồ lão, mời vào. Tỉnh trưởng La đang chờ ngài ở thư phòng.
~ Tỉnh trưởng La. Hai mắt Giang Khương khẽ chớp, cũng không biết vị Tỉnh trưởng La là ai. Dù sao hắn cũng mới trở về không lâu, cũng
không xem tin tức thời sự của tỉnh nên cũng không rõ lắm.
Cho nên, Giang Khương chỉ mang theo cái rương, hạ thấp tư thái theo sát Hồ lão và Chủ nhiệm Lý đi vào trong.
Chủ nhiệm Lý rất nhanh dẫn hai người đến trước cửa thư phòng, nhẹ nhàng gõ một cái, cung kính nói:
~ Tỉnh trưởng La, Hồ lão đến rồi. - Lão Hồ đến rồi à? Hahah, mời vào.
Lúc này, trong phòng truyền ra tiếng cười sang sảng, mơ hồ có chút uy nghiêm.