- Giang Khương, có chút phiền phức rồi. Vị dược sư của Đồng Nhân Đường không có hình ảnh gốc, chỉ dựa vào trí nhớ mà vẽ ra. Sau khi cầm bức tranh mà ông ấy vẽ đến Đại Dung, một số người thường hay đi hái thuốc đều nói chưa từng nhìn thấy qua. Duy chỉ có một người hái thuốc lớn tuổi nói là đã từng gặp qua mấy chục năm trước. Nhưng người này đã lâu rồi không có lên núi.
Ngồi ăn cơm tối, Dương Vân Dương buông đũa, bất đắc dĩ nói với Giang Khương:
- Cậu còn biện pháp nào không? Cậu có thể vẽ cho tôi một bức để xem hình dáng của nó được không?
- Chưa từng thấy?
Giang Khương cũng cau mày, sau đó trong đầu nhớ đến hình dáng của Mộc Long Căn. Loại thảo dược này thoạt nhìn chẳng khác gì dây leo bình thường, trong lòng không khỏi thở dài.
Bây giờ đang trong thời điểm trời đông giá rét, Mộc Long Căn chỉ sợ cũng bắt đầu khô lại. Muốn tìm thấy nó lại càng thêm khó khăn. Đối với những người chỉ nhìn qua tranh, chưa từng gặp thực tế thì rất khó mà phân biệt được. Cho dù có gặp nó ngay trước mắt cũng chỉ xem là mấy loại dây leo bình thường.
- Như thế nào? Ngay cả cậu cũng chưa từng nhìn thấy qua?
Thấy Giang Khương cau mày, Dương Vân Dương hỏi.
Giang Khương mỉm cười, sau đó lại tiếp tục suy nghĩ một chút. Vốn hắn còn muốn ngày mai đi tỉnh Đông xác định tình huống nhà Nghiêm Tịch, nhưng bây giờ xem ra phải hoãn lại rồi. Nghĩ đến đây, hắn lắc đầu nói:
- Không, tôi đã nhìn thấy qua. Vậy thì ngày mai tôi sẽ đến Đại Dung một chuyến, đích thân tìm thử.
- Cậu đi?
Dương Vân Dương sửng sốt, nhìn Giang Khương không giống như giả bộ, có chút do dự, nói:
- Cậu cũng đã nhìn thấy qua, chi bằng cậu vẽ một bức tranh đi, tôi cho người đi tìm.
Giang Khương lắc đầu cười:
- Trưởng phòng, tôi có thể vẽ tranh nhưng trình độ vẽ của tôi lại không được tốt lắm. Tự mình đi một chuyến sẽ tốt hơn. Nhiều nhất là vài ngày mà thôi. Mấy ngày nay, nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Dương lão sẽ không thành vấn đề.
Nhìn biểu hiện kiên trì của Giang Khương, Dương Vân Dương không thể làm gì hơn là gật đầu. Ông vốn không định làm phiền Giang Khương, hơn nữa cũng muốn giữ Giang Khương ở lại Bắc Kinh, như vậy phía lão gia tử cũng yên tâm hơn nhiều. Nhưng bây giờ dường như không còn biện pháp xử lý nào khác. Nếu Giang Khương đã nói như vậy, hiển nhiên là ông không từ chối. Ít nhất Giang Khương tự mình đi thì sẽ có thêm vài phần hy vọng.
- Vậy cậu nhất định phải cẩn thận. Địa hình ở Đại Dung rất nguy hiểm. Tôi sẽ sắp xếp thêm hai người hái thuốc quen thuộc địa hình đi cùng với cậu. Nếu nguy hiểm quá thì cậu đừng đi nữa.
Sau khi đồng ý, Dương Vân Dương lại nhìn Giang Khương, nói:
- Về chuyện câu lạc bộ Long Sơn, cậu cũng không cần lo lắng. Lão gia tử đã nói chuyện qua điện thoại với Phó thủ tướng Vương. Hai lão nhân gia đều cho rằng câu lạc bộ Long Sơn đã lạm dụng quân giới, cần chỉnh đốn lại một chút.
- Sao?
Nghe được lời này, Giang Khương có chút sửng sốt, thật không ngờ Dương gia nhanh như vậy đã biết chuyện xảy ra hai ba tiếng trước. Hơn nữa Dương lão còn cố ý vì việc này mà nói chuyện với Phó thủ tướng Vương. Nhờ cuộc điện thoại của Dương lão, hắn một chút vấn đề cũng không có, còn câu lạc bộ Long Sơn chỉ là hứng chịu cơn giận của Phó thủ tướng Vương mà thôi.
- Cảm ơn Dương lão, cảm ơn Trưởng phòng. Lúc nào cũng gây phiền phức cho mọi người.
Giang Khương ôm quyền nói.
- Có gì đâu chứ? Nếu tuổi trẻ mà không có chút khí thịnh, thế thì còn gọi là tuổi trẻ gì nữa? Giang Khương, cậu làm việc rất có chừng mực. Lão gia tử cũng rất thích cậu. Ông nói, nếu đổi lại là ông năm đó, thế nào cũng phải chặt đứt cánh tay của tên tiểu tử đó rồi. Hahah…
Đại Dung tỉnh Nam bất quá cũng chỉ cách Vân Giang mấy trăm km, được xem là thành phố du lịch có tiếng của Hoa Hạ. Bên trong thành phố cũng có một phi trường nhỏ, nhưng từ Bắc Kinh đến đó cũng chỉ có ba chuyến mỗi tuần. Mà chuyến bay gần nhất chính là sáng mai. Vì không để chậm trễ thời gian, Giang Khương chỉ có thể suốt đêm bay trở về Vân Giang, sau đó sáng ngày hôm sau ngồi máy bay từ Vân Giang bay đến Đại Dung.
Lưng đeo balo, Giang Khương vội vã quay lại Vân Giang. Nhưng khi đáp xuống phi trường Vân Giang đã là 11h30 đêm. Giang Khương hiển nhiên là không quay về thành phố, trực tiếp thuê một phòng tại khách sạn gần sân bay, sau khi nghỉ ngơi một đêm thì ngồi máy bay bay đến Đại Dung.
Giang Khương cũng chưa đến Đại Dung lần nào, trước kia hắn chỉ nhìn thấy trên tivi, biết được một số phong cảnh của Đại Dung. Nhìn những ngọn núi có hình thù kỳ lạ, trong lòng cũng vô cùng cảm thán:
- Đại Dung quả thật rất xinh đẹp.
Khi bước ra khỏi sân bay, đã có người giơ cao bảng hiệu có ba chữ “Bác sĩ Giang” lên để tìm hắn. Giang Khương bước đến. Người đàn ông trung niên cầm bảng đánh giá Giang Khương từ trên xuống dưới, sau khi xác nhận là cùng một người liền mỉm cười bắt tay Giang Khương:
- Bác sĩ Giang, đi đường vất vả rồi.
- Đừng khách sáo. Chúng ta nên tranh thủ thời gian.
Giang Khương mỉm cười, vội vàng nói.
Chiếc xe rất nhanh rời khỏi phi trường nhưng cũng không chạy về nội thành mà theo quốc lộ hướng đến một thị trấn tương đối hẻo lánh.
- Bác sĩ Giang, chúng tôi đã liên lạc với một số người chuyên đi hái thuốc, chủ yếu tập trung tại thị trấn Võ Nguyên. Bọn họ nói tiết trời đang rét lạnh, lại là núi cấm, muốn tìm loại thuốc này cực kỳ không dễ dàng.
Người đàn ông vừa lái xe vừa nhìn Giang Khương nói, gương mặt tràn đầy lo lắng lẫn phức tạp.
Người đàn ông trung niên tên lão Cố, quả thật trong lòng cảm thấy rất lo lắng. Ông đi theo Dương lão gia tử rất lâu, rất được lão gia tử tín nhiệm. Mặc dù không rõ ràng lắm tình huống của lão gia tử, nhưng đột nhiên được phái đến Đại Dung, khẩn trương tìm kiếm một loại thuốc, thật đoán không ra là đã xuất hiện vấn đề gì. Nếu không, với địa vị của lão gia tử, không cần phải làm việc kín tiếng như thế.
Ở Đại Dung hai ngày, nhưng một chút đầu mối về loại thuốc này lại không có. Ông nhận được thông báo từ Bắc Kinh, bảo sẽ có một vị bác sĩ đến Đại Dung hiệp trợ tìm kiếm. Điều này khiến cho tinh thần của ông rung lên, hy vọng bác sĩ Giang có thể giúp được một chút.
Chỉ là khi ông nhìn thấy vị bác sĩ này còn quá trẻ, trong lòng cũng có chút hồi hộp. Vị bác sĩ này bất quá cũng chỉ mới hơn hai mươi. Người hái thuốc bốn năm chục tuổi còn chưa gặp qua, chẳng lẽ hắn có thể gặp qua sao?
Mặc dù lo lắng, nhưng lão Cố một chút cũng không dám chậm trễ. Trong nhà đã công đạo như vậy, vị bác sĩ trẻ này tất sẽ có chỗ hơn người. Bây giờ ông chỉ hy vọng Giang Khương có thể hỗ trợ tìm được loại thuốc đó.
- Người hái thuốc đã từng nhìn thấy Mộc Long Căn có ở đó không?
Nhìn những ngọn núi điêu tàn hai bên đường, Giang Khương như thế nào không biết chuyện hái thuốc vô cùng khó khăn, lập tức cau mày hỏi.
Nghe được lời này, lão Cố liếc mắt nhìn Giang Khương, vội vàng gật đầu:
- Có. Ông ấy là người hái thuốc lâu đời nhất trong thôn. Con của ông bây giờ cũng là một trong những người hái thuốc giỏi nhất của Đại Dung. Bây giờ do con của ông ấy phụ trách cung cấp nhân thủ cho chúng ta. Cho nên chúng ta đang đến nhà của ông ấy.
- Được.
Giang Khương gật đầu. Nếu người hái thuốc đó có mặt là tốt rồi. Ít nhiều hắn có thể khoanh vùng phạm vi tìm kiếm. Nếu không, với tư liệu hắn thu thập được từ tổ sư gia đều từ năm sáu trăm năm trước, muốn tìm thảo dược tại vùng Đại Dung rộng lớn này, chỉ sợ không phải là chuyện ngày một ngày hai có thể làm được.
Thị trấn Võ Nguyên cũng không phải là một thị trấn quá lớn. Cả thôn dựa vào núi vào sông để sinh tồn. Mặc dù đang là mùa đông, nhưng vẫn nhìn ra được cả thôn tràn ngập linh khí. Giang Khương nhẹ nhàng gật đầu. Người hái thuốc giỏi nhất Đại Dung ở đây cũng không phải là nói dối.
Lão Cố lái xe di chuyển trong thị trấn, rất nhanh đậu trước một tiểu viện nhìn rất sạch sẽ.
- Đến rồi, bác sĩ Giang.
Lão Cố bước xuống xe, cười nói với Giang Khương.
Giang Khương lưng đeo balo bước xuống xe. Lúc này một con chó đen từ trong sân nhảy ra, phe phẩy đuôi mừng lão Cố, sau đó chạy hai vòng quanh ông, nhìn qua rất thân thiết, rồi mới chuyển hướng sang Giang Khương. Nhưng khi hít mũi ngửi ngửi hắn vài cái, nó đột nhiên giật mình, mạnh mẽ lui về sau hai bước, cái đuôi vốn đang ngoe nguẩy cũng buông xuống, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, đề phòng nhìn hắn, thậm chí miệng cũng bắt đầu phát ra tiếng gừ gừ.
Nhìn bộ dạng đề phòng của con chó đối với Giang Khương, lão Cố vội vàng nói:
- Đại Hắc, đây là khách.
Giang Khương hiển nhiên cũng cảm nhận được con chó có địch ý với mình, có chút kinh ngạc nhìn vào mắt của con chó. Ánh mắt của nó vẫn rất sợ hãi nhưng không hề lui về phía sau, thậm chí còn nhe răng uy hiếp hắn.
- Đúng là con chó có linh khí.
Giang Khương thầm khen một tiếng, sau đó ý cười dần tắt đi, ánh mắt nhìn con chó cũng có sự biến hóa.
Nhưng lúc này, một ông cụ bước ra từ trong viện. Nhìn con chó đề phòng Giang Khương như vậy, liền kinh ngạc nhìn hắn, sau đó phất tay gọi con chó:
- Đại Hắc, đi vào, không được làm phiền khách.
Con Đại Hắc nghe được những lời này, nhìn Giang Khương một chút, sau đó chạy vội vào trong nhà.
Thấy Đại Hắc đã chạy vào trong, ông cụ mới khách sáo nói với Giang Khương:
- Xin lỗi, chó hay dùng để săn thú nên có chút hung ác.
Giang Khương cười nói:
- Lão nhân gia khách sáo rồi.
- Kim sư phụ, vị này chính là bác sĩ Giang, mới từ Bắc Kinh đến.
Lão Cố vội vàng giới thiệu.
- Ồ, xin chào bác sĩ Giang. Nào, mời cậu vào nhà.
Nghe lão Cố giới thiệu, ông cụ lúc này mới nhiệt tình mời Giang Khương vào nhà.
Giang Khương thật ra cũng không khách khí, mỉm cười nói lời cảm ơn rồi theo ông cụ vào nhà. Chỉ là trong lòng hắn biết rõ, mặc dù Kim sư phụ rất nhiệt tình với hắn, nhưng trong mắt vẫn có chút đề phòng và nghi ngờ. Trước mặt độ nhạy cảm của hắn, ông vẫn không che giấu được điều này.