Binh Vương Thần Bí

Chương 329

Lúc này ba cỗ quan tài vẫn được đặt dưới cây đại thụ râm mát, trên chiếc ghế nhỏ ở bên cạnh có đặt một thẻ hương và một xấp tiền giấy. Giang Khương khẽ thở dài, cầm một nén nhang lên châm rồi nhẹ nhàng cắm vào phía trước quan tài, chắp tay vái mấy cái, sau đó quỳ xuống, khấu đầu mấy cái.   

Tiểu Bảo còn ít tuổi, tỉnh tỉnh mê mê, không biết người ngủ bên trong ba chiếc hộp đen đó chính là ông nội, bà nội và mẹ mình, chỉ nghe lời Giang Khương, Giang Khương bảo cậu bé khấu đầu, cậu bé liền khấu.   

Đợi khi Tiểu Bảo khấu đầu ba lần xong, Giang Khương lại dẫn Tiểu Bảo đi về. Có điều khi hai người đi đến nửa đường, khi đi qua một đống đổ nát, dường như bên tai Giang Khương mơ hồ nghe thấy trong đống đổ nát có truyền đến tiếng kêu như có như không.   

Nghe thấy thanh âm này, Giang Khương không khỏi sửng sốt, sau đó thuận mắt nhìn qua. Hắn phát hiện đống đổ nát đó không có gì bất thường, nhíu mày tưởng là ảo giác, đang định tiếp tục quay về Viện y tế thì dường như tiếng kêu cứu ở bên tai lại vang lên. Lúc này Giang Khương nhướng mày, mặc dù thanh âm này cực kỳ yếu ớt, thậm chí là có chút mơ hồ nhưng bây giờ hắn có thể xác nhận đó không phải ảo giác.   

Nhưng cách xa như vậy, làm sao hắn nghe thấy được? Trong lòng Giang Khương có chút giật mình kinh hãi, bỗng nhớ ra nhĩ thức của mình hôm qua đã được cường hóa, chẳng lẽ…   

Lập tức trong lòng Giang Khương cả kinh, chẳng lẽ trong đống đổ nát còn có người còn sống? Hắn kéo Tiểu Bảo đứng lại, tỏ ý bảo Tiểu Bảo yên lặng rồi cẩn thận lắng nghe.   

Cùng với việc Giang Khương bắt đầu dụng tâm nghe, thanh âm bên kia càng ngày càng lớn, càng ngày càng rõ.   

- Cứu mạng… Mặc dù thanh âm này tương đối yếu ớt nhưng dưới sự chú ý lắng nghe của Giang Khương nó càng ngày càng trở nên rõ ràng, thậm chí Giang Khương đại khái cũng đoán được thanh âm truyền đến từ vị trí nào.   

Sắc mặt Giang Khương lập tức khẽ biến, hắn không dám chần chờ, dặn Tiểu Bảo ở đây chờ xong liền vội chạy về phía đống đổ nát truyền đến thanh âm. Bây giờ hắn dần dần hiểu ra chắc là tác dụng sau khi nhĩ thức của hắn được cường hóa, nếu không với thanh âm yếu ớt lúc đầu thì chắc chắn hắn không thể nghe được.   

Sau khi chạy đến đống đổ nát, Giang Khương lại cẩn thận nghe nghe, mặc dù thanh âm đó cực kỳ yếu ớt nhưng cũng càng ngày càng rõ ràng. Hắn không dám chậm trễ, lập tức giơ tay ra bắt đầu đào.   

Hai ngày này, hắn tương đối có kinh nghiệm trong việc dọn dẹp đống đổ nát như thế này. Hắn bê từng miếng gạch ngói vỡ ném ra bên ngoài.   

Giang Khương ở đây dọn dẹp, lúc này có hai người trung niên đang kéo mấy cây gỗ từ con phố cũ hướng về phía Viện y tế. Bệnh nhân ở phía Viện y tế càng ngày càng nhiều nên một số người dân đang nghĩ mọi cách để dựng thêm mấy cái lều cho Viện y tế.   

Thấy Tiểu Bảo đứng ven đường, một người trung niên tò mò hỏi:   

- Tiểu Bảo? Sao cháu lại ở đây một mình?   

Tiểu Bảo chỉ vào đống đổ nát, nói:   

- Cha cháu ở đó…   

- Cha?   

Hai người vừa nghe, liền biết là Giang Khương, sau đó thuận theo hướng Tiểu Bảo chỉ nhìn qua, thấy Giang Khương đang ngồi xổm đào gì đó trong đống đổ nát.   

Hai người trung niên liếc nhìn nhau, ném gỗ trong tay đi, chạy về phía Giang Khương. Bọn họ biết rõ thầy thuốc Giang này không có việc gì đột nhiên chạy đến đống đổ nát đào bới nhất định là phát hiện vẫn còn có người… Nếu không anh ta sẽ không để một mình Tiểu Bảo ở đây.   

Sau khi chạy vào, hai người liền hỏi Giang Khương:  

- Thầy thuốc Giang, bên trong có người sao?   

- Có người… Mau tới hỗ trợ…   

Giang Khương vội đáp.   

- Được…   

Sau khi nghe thấy lời xác nhận của Giang Khương, hai người vội vây quanh, giúp Giang Khương đào bới, một người trung niên trong số đó vừa đào vừa tò mò nói:   

- Thật kỳ lạ, hôm nay tôi đi qua chỗ này hai lần rồi mà sao không phát hiện vẫn còn có người… Thầy thuốc Giang, làm sao anh phát hiện ra thế?   

Lúc này Giang Khương đành cười nói:   

- Khi đi qua đây tôi cũng mơ hồ nghe thấy thanh âm, vừa nãy mới chắc chắn!   

- Nhưng sao bây giờ lại không có thanh âm rồi…   

Một người khác lúc này vừa đào vừa nghi hoặc nói, y đang nghĩ liệu Giang Khương có nghe lầm không.   

Thanh âm của người nọ gần như là hừ hừ ở bên miệng, sao các anh có thể nghe thấy được? Trong lòng Giang Khương nghĩ vậy nhưng lại không tiện giải thích, đành lại cười nói:   

- Tai tôi tương đối thính, đúng lúc nghe thấy gọi mấy tiếng…   

- Oh…   

Người nọ gật đầu, sau đó lại bắt đầu cảm thán:   

- Cũng không biết là ai, hình như đây là nhà Trương Vũ Ngân, cả nhà đều bị chôn vùi nên cũng không có ai kịp thời đến đào…Haiz…   

Động tác của Giang Khương vốn đã nhanh, sức cũng lớn hơn nhiều hai người trung niên này. Hai người trung niên nhìn Giang Khương tiện tay liền ném một miếng gạch bê tông và gạch hơn chục cân ra ngoài, trong lòng cũng thầm kinh ngạc, thầm nghĩ: “Thầy thuốc Giang này y thuật lợi hại như vậy, sức lực cũng dọa người thế kia, chỉ sợ thật sự là người đi ra từ bộ đội đặc chủng!”   

Đương nhiên người này không ngờ mặc dù điều y đoán không hoàn toàn chính xác nhưng cũng không lệch bao nhiêu.   

Rất nhanh, cùng với việc mọi người cùng đào bới, đào sâu vào trong liền đào được một tấm xi măng. Hai người trung niên nhìn tấm xi măng nặng nề này có chút khó xử, một phần khác của tấm xi măng còn bị đè trong đống đổ nát, muốn nâng nó lên không dễ chút nào.   

Ngay cả Giang Khương lúc này cũng hơi cau mày, đối với hắn mà nói mất chút sức có thể lôi ra được nhưng có người khác ở đây nên hắn cũng có chút khó xử.   

- Ôi… Thật sự có người!   

Lúc này một người trong số đó đột nhiên kinh hô:   

- Nghe mà xem, bên trong có thanh âm…   

Người kia cũng vội cẩn thận lắng nghe, cũng thấy vui mừng lẫn sợ hãi.   

- Nghe thấy rồi, hình như là giọng của Đào Vũ Ngân…   

Bọn họ nghe được thanh âm nhưng Giang Khương lại cảm thấy hình như thanh âm này yếu ớt hơn lúc đầu mấy phần, xem ra người bên dưới này sắp không chống đỡ nổi rồi. Hắn lập tức không nghĩ nhiều như vậy nữa, trầm giọng nói:   

- Nào… Mọi người cùng hợp sức nâng lên thử xem!   

- Được…   

Xác nhận được bên trong có người nên tinh thần của hai người cũng lên cao, mặc kệ rốt cuộc có thể nâng được hay không, ba người liền đặt tay xuống dưới tấm xi măng, Giang Khương trầm giọng quát:   

- Một hai ba… Nâng…   

Cùng với tiếng “nâng” này, tấm xi măng cũng được nhấc mạnh lên, ba người cùng hợp lực đã nâng được tấm xi măng nhìn có vẻ khó mà dịch chuyển được này sang một bên.   

- Đào Vũ Ngân… Là Đào Vũ Ngân…   

Tấm xi măng được lật ra, ba người liền nhìn thấy bên dưới có một người đang khẽ nhắm mắt lại nằm đó, y như đã chết rồi vậy, chỉ có lồng ngực vẫn đang có chút phập phồng chứng tỏ anh ta còn sống.   

- Chân anh ta bị ván giường đè lên rồi…   

- Nào dùng sức… nâng lên…   

Mặc dù mất chút sức nhưng ba người vẫn rất nhanh liền cứu được Đào Vũ Ngân ra. Giang Khương phán đoán sơ qua liền biết người tên Đào Vũ Ngân này không bị thương tổn quá lớn, chỉ là quá mức yếu ớt mà thôi. Hắn lập tức nói với hai người:   

- Hai người mau nâng anh ta đến Viện y tế, bảo thầy thuốc Đào truyền dịch cho anh ta…   

Nghe thấy Giang Khương nói vậy, hai người này vội cõng Đào Vũ Ngân, gỗ cũng bỏ mặc, vội chạy về phía Viện y tế.   

Còn Giang Khương lại bước ra khỏi đống đổ nát, sau đó nhìn xung qianh, bước đến bên đường cõng Tiểu Bảo, bắt đầu quay đầu đi, thuận theo đống đổ nát mà đi.   

- Cha… Chúng ta đi đâu vậy?   

Tiểu Bảo tò mò hỏi.   

- Suỵt… Tiểu Bảo đừng nói gì, cha đang cứu người, con ngoan nhé…   

- Dạ… Tiểu Bảo biết rồi ạ…   

Tiểu Bảo ngoan ngoãn bò trên lưng Giang Khương, giọng nói trẻ con đáp lại.   

Cõng Tiểu Bảo, cả đường Giang Khương hơi cúi đầu chậm rãi bước đi nhưng sự chú ý vẫn đặt hết bên tai, lẳng lặng đi về phía trước. Giang Khương đặt hết sự chú ý vào bên tai, bắt đầu cẩn thận nghe thanh âm xung quanh, hắn đi mãi đi mãi, dường như cả người đã tiến vào cảnh giới kỳ diệu vậy.   

“Cơ thể tiến vào trạng thái không minh… Khởi động huyết mạch thiên phú thông mẫn chi tâm; thiên phú cấp một: Khởi động mê hoặc, thanh chướng, tốc độ, năng lượng tiêu hao hạ xuống 90%...” Hình xăm màu đỏ nhạt trên cánh tay trái của Giang Khương lúc này đang nhanh chóng mà lặng yên không một tiếng động lóe lên, một tin tức hiện lên trong đầu Giang Khương nhưng Giang Khương lại không hề phát hiện ra…   

Đầu tiên trong tai Giang Khương chỉ có tiếng hít thở của hắn và Tiểu Bảo, còn cả tiếng bước chân. Sau đó dần dần tiếng hít thở và tiếng bước chân của hắn cũng biến mất… chỉ còn lại tiếng gió lờ mờ vốn dĩ khó mà nghe thấy được ngẫu nhiên vây quanh bên tai…   

Ngay sau đó tiếng gió lờ mờ này dường như cũng biến mất, chỉ có tiếng bùn xung quanh chảy xuống…   

Đây là cái gì? Ừm… Đây là tiếng hít thở, rất yếu ớt… Nhịp tim thì sao? Ừm… Cũng coi là ổn định, nhưng cũng hơi yếu ớt, còn có thể chống đỡ một thời gian… Ở vị trí khoảng tám mét bên phải.   

Lúc này Giang Khương cũng không rõ rốt cuộc bản thân đang xảy ra biến hóa gì, tinh thần của hắn đang tập trung cao độ, ngay cả đôi mắt cũng như không có tiêu cự. Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, lạnh nhạt liếc nhìn chỗ đó, tất cả cảnh vật trong tầm mắt như biến thành một mảnh đen trắng, chỉ có vị trí được phán đoán bằng thanh âm truyền đến vừa nãy là vô cùng rõ ràng.   

Sau khi nhẹ nhàng liếc mắt nhìn chỗ đó, Giang Khương không hề chần chừ bước nhanh về phía trước, hắn biết lúc này mình cần làm gì, nên làm gì.   

- Có… người không…   

- Mười hai bước ở bên phải phía trước… Hơi thở hơi gấp, nhịp tim bình ổn, trạng thái vẫn có thể…   

Giang Khương nhẹ nhàng ngẩng đầu liếc nhìn vị trí kia một cái, vị trí nào đó trong tầm mắt đen trắng dường như trở nên vô cùng rõ ràng.   
Bình Luận (0)
Comment