Binh Vương Thần Bí

Chương 438

Sau khi mọi người đồng thanh đọc xong hết đoạn “Đại y tinh thành”, âm thanh vẫn còn vang vọng mãi không tan.   

Dường như mọi người đều chìm trong sự kích động này, mãi mà vẫn chưa thoát ra được.   

Bởi vì, đoạn Đại y tinh thành này từ nhỏ họ đã đọc thuộc làu, nhưng hình như nó đã trở thành thứ bị lãng quên từ lâu lắm rồi.   

Thiên y sư Từ Khải Liễu đứng trên bục, hai mắt híp lại, sau khi nhẹ nhàng hít vào một hơi, lúc này mới dần thoát khỏi sự chấn động, nhìn những đồng liêu vẻ mặt đang say mê kia, trong mắt lóe lên tia vui mừng và cảm khái.   

Lúc này, bà bắt đầu tự vấn lại, mình làm Viện trưởng bao nhiêu năm như vậy, có lẽ, thật sự đã quên đi một vài thứ.   

Đúng lúc bà định lên tiếng nói vài câu thì bà đột nhiên cứng lại, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn về phía bục giảng.   

Sau đó, vẻ mặt của bà bắt đầu trở nên cổ quái, thậm chí là lộ ra vẻ kinh hãi...   

Lúc này mấy vị Thiên y sư cũng dần dần hồi thần. Họ vừa nhìn thấy vẻ mặt của Thiên y sư Từ Khải Liễu thì cũng hơi sửng sốt, sau đó như đều cảm nhận được gì đó, đều nhìn về phía bục giảng.   

Sau một hai giây, mọi người đều lộ ra vẻ kinh hãi, sau đó thì trên mặt họ bắt đầu xuất hiện những cảm xúc khác nhau, có vui mừng, có phấn chấn, có ngưỡng mộ, thậm chí còn có cả đố kỵ.   

Lúc này những người bên dưới đều lần lượt tỉnh lại, bất giác nhìn lên bục, nhưng họ lại bị bộ dạng của Giang Khương hấp dẫn.   

Giang Khương hình như vẫn chưa hồi thần, tóc mái hơi dài đang nhẹ nhàng tung bay, còn đôi mắt của hắn lúc này đang lẳng lặng nhắm lại, giống như vẫn chưa tỉnh lại khỏi bài đọc vừa rồi, nhưng bộ đồng phục màu trắng trên người hắn không gió tự bay, vạt áo phía dưới đang chậm rãi tung bay ra sau.   

Một cỗ khí tức tương đối khổng lồ từ trên người hắn chậm rãi bay đi.   

- Sịt...   

Mười mấy vị y sư ngồi gần bục giảng lúc này đều đồng loạt hít một hơi lạnh.   

Lúc này mấy vị Thiên y sư tôi nhìn anh, anh nhìn tôi nhẹ nhàng gật đầu.   

- Ngôn tùy pháp hành.   

Thiên y sư Từ Khải Liễu chậm rãi gật đầu nói.   

- Ừm.   

Mấy vị thiên y sư một lần nữa gật đầu.   

- Người nối nghiệp của Nguyên Bân huynh.   

Thiên y sư Từ Khải Liễu lại nhìn thoáng qua, dường như Giang Khương đang chậm rãi mở mắt, trong mắt bà tràn đầy vui mừng, chậm rãi nói:   

- Tôi cảm thấy rất được an ủi.   

- Chào Giang Y sĩ!   

- Chào Giang Y sĩ!   

Giang Khương lặng lẽ đi trên hành lang bước về phía trước, có vài Y sĩ thực tập và Y sĩ kiến tập đi từ phía ngược lại nhìn thấy Giang Khương đều lần lượt khách khí và cung kính chào hỏi.   

- Xin chào, xin chào.   

Giang Khương vừa cười gật đầu, vừa tiếp tục chậm rãi đi về phía trước.   

Kể ra, giờ Giang Khương vẫn còn cảm thấy mơ hồ về ngày hôm qua. Nhớ lại những gì xảy ra tối qua, hắn cũng còn hơi mơ màng.   

Giờ hắn vẫn nhớ mang máng, khi hắn đọc đến hai đoạn cuối của Đại y tinh thành, tinh thần cả người dường như rơi vào một cảnh giới kỳ diện không vui không buồn không lo không khổ.   

Chỉ có một trái tim từ bi thương xót.   

Trong đầu hắn, khi tất cả mọi người cùng đọc Đại y tinh thành, dường như có một thứ gì đó ẩn sâu trong trí óc bị kích động.   

Một vài hình ảnh trong ký ức của Tổ sư gia bay lượn trong đầu hắn, sau đó lóe lên. Vô số những hình ảnh về chứng bệnh hiện lên trong đầu hắn, sau đó lại nhanh chóng lấp đầy những tế bào não chưa được mở ra, lấp đầy từng tế bào đó.   

Những mảnh ký ức vốn nấp sâu trong đầu hắn này thật sự đã trở thành của hắn, sau đó dung nhập và hòa lẫn nhau.   

Trong thời gian ngắn ngủi đọc hai đoạn cuối của Đại y tinh thành, hắn không biết có bao nhiêu đoạn ký ức đã bị mình dung hợp, nhưng hắn biết, ý thức của hắn lúc đó đã bị những ký ức này tấn công nên trở nên hơi mơ hồ.   

Có điều miệng hắn vẫn đọc không dừng lại, mãi cho đến khi đọc xong cả đoạn Đại y tinh thành mới dường như thoát khỏi trạng thái kỳ diện này, dần dần tỉnh táo lại.   

Chỉ có điều khi hắn tỉnh táo lại hắn đã phát hiện, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm hắn. Có vài người nhìn hắn giống như nhìn thấy một quái thú hung mãnh. Có vài người nhìn hắn như nhìn thấy bảo khố chứa đầy bảo vật, còn có vài người nhìn hắn như một đóa hoa tuyệt đẹp.   

Hắn không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng hắn có thể cảm nhận khí tức năng lượng đang dần tiêu tán quanh người mình nhưng vẫn còn rất khổng lồ. Cánh tay trái của hắn nóng rực như bị phỏng, còn cảm giác đầu đang căng lên, cảm giác thấy quanh cơ thể vô cùng ấm áp.   

Đương nhiên, quan trọng nhất là dòng tin tức lóe lên trong đầu hắn: “Tích lũy năng lượng Cửu Vĩ đuôi thứ tư 93%.”   

Tất cả những điều này, tất cả những cảm giác này sau khi hắn hít sâu một hơi mới nhanh chóng tan đi.   

Giờ hắn vẫn hơi không hiểu rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, rốt cuộc nguyên nhân gì khiến tích lũy năng lượng của mình đột nhiên tăng nhanh đến mức này. Hơn nữa trong đầu mình đột nhiên mọc ra những kinh nghiệm của Tổ sư gia và hấp thụ chúng. Rốt cuộc vì sao lại đột nhiên bộc phát như vậy...   

Có điều tất thảy những gì hôm qua, hắn vẫn rành rành trước mắt.   

Ánh mắt mấy vị Thiên y sư nhìn mình giống như nhìn thấy một phác ngọc thần kỳ, một cái hộp chứa đầy bí mật, còn ánh mắt Thiên y sư Chu Thế Dương kia nhìn mình như nhìn hộp Pandora.   

Hắn không biết mình đã để lộ ra thứ gì, nhưng hắn hiểu rất rõ, hình như đã có gì đó mình không thể nào nắm giữ được nữa.   

Có điều, cho dù thế nào, dù thái độ của mấy vị thiên y sư đối với mình có quái dị, nhưng hôm qua mình đã thu hoạch được lớn.   

Tất cả những thứ này đều đến từ lúc tiếng chuông gõ lên, mình bắt đầu đọc bài “Đại y tinh thành” này.   

“Đại y tinh thành” là một đoạn văn trong quyển thứ nhất “Bị cấp thiên kim yếu phương” của Tôn Tư Mạc đời Đường, chính là một văn hiến cực kỳ quan trọng thảo luận y đức trong số những điển tịch y học Trung Quốc, là đoạn văn tất cả người học y đều phải độc. Nó đại diện cho nguyên tắc và tiêu chuẩn cơ bản của người làm nghề y, có điều hiện nay đã rất ít bác sĩ có thể đọc thuộc được đoạn văn này.   

Giang Khương ghi nhớ rất rõ đoạn văn này, vì trong tổ huấn Giang gia có một điều, tất cả con cháu Giang gia đều phải đọc thuộc và thực hiện tất cả những gì đoạn văn này nói, và mấy năm nay hắn cũng luôn làm theo đúng huấn giới này.  

Trùng hợp là, vốn chỉ định nói những lời lấy lệ, nhưng Giang Khương đột nhiên mất tự chủ, tâm linh kích động, đưa tay gõ một tiếng chuông tĩnh tâm, đọc đoạn văn này để bước vào cửa Thiên Y viện...   

Cuối cùng việc này đã dẫn đến kết quả hắn không hề dự đoán trước được.
Bình Luận (0)
Comment