Binh Vương Thần Bí

Chương 457

Trong sân hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều ngừng hô hấp, nhìn chằm chằm bảy người trong Trường Đao trận. Với tốc độ tấn công như vừa rồi của Giang Khương, chỉ cần nửa phút, thậm chí hơn mười giây sẽ có thể xuất ra kết quả.   

Nhưng trong Trường Đao trận, bốn Địa giai tầng một, hai Địa giai tầng hai, mặc dù vừa rồi động tác của Giang Khương kinh người, nhưng người đủ tin tưởng Giang Khương lại không nhiều.   

Keng, keng. Giang Khương vẫn không chút động dung, huy đao liều mạng với hai cao thủ Địa giai tầng một. Ba người cùng lui về phía sau.   

Cảm nhận được cảm giác tê rần truyền đến từ cổ tay, hai cao thủ Địa giai tầng một đều kinh hãi, không ngờ Giang Khương đã sớm vận sức chờ phát động, liều mạng với hai người, không hề thua kém.   

Cao thủ hàng thứ sáu phía sau Giang Khương khó khăn lắm mới hồi phục lại tinh thần, nhìn nửa thân đao lộ ra bên cạnh Giang Khương, cánh tay phải như nhũn ra, không dám tiếp tục bổ thêm một đao nữa.   

Đương nhiên, không phải là hai người không dám, nhưng gia chủ đã có chỉ thị, không được hạ tử thủ với Giang Khương. Nếu hai người này ra tay, kế tiếp không ai có thể chuẩn xác khống chế được cục diện. Một khi thất thủ, kết quả không ai muốn thừa nhận.   

Lập tức mọi người liếc nhìn nhau một cái, hết sức ăn ý mà dừng lại, tự điều chỉnh trạng thái và trận thế, chuẩn bị phát ra một kích cuối cùng, đánh bị thương Giang Khương, khống chế hắn bên trong trận pháp.   

Giang Khương lẳng lặng đứng im tại chỗ, quanh thân tản ra hàn ý, không một tiếng động, chỉ có hô hấp và lồng ngực phập phồng. Còn đám cao thủ Tề gia thì thở phào nhẹ nhõm, cảm giác Giang Khương không phải như bọn họ đã nghĩ.   

Bọn họ cũng nhìn thấy vết thương không nhẹ trên người Giang Khương, không ngừng chảy máu. Ai nấy đều nguyện ý để Giang Khương chảy thêm nhiều máu nữa. Đến lúc đó, bọn họ lại càng thêm vài phần nắm chắc.   

Cho nên, mọi người chậm rãi điều chỉnh trạng thái của mình đến mức tốt nhất, cũng không thèm quan tâm Giang Khương có cơ hội thở dốc hay không, bởi vì thương thế đó nhất thời không cách nào hồi phục ngay được.   

Nhưng bọn họ không biết, mức độ khôi phục sức khỏe của Giang Khương kinh khủng đến bao nhiêu. Bọn họ vẫn tưởng rằng vết thương trên người Giang Khương đang chảy máu mà không biết rằng, chúng chẳng những không chảy máu nữa mà còn đang kết vảy.   

Bàn tay vốn đang run rẩy cũng dần dần ngừng lại. Nhờ khí tức ấm áp toát ra từ khí hải chữa trị, rất nhanh tiêu tán.   

Những người đang xem cuộc chiến đều cảm thấy căng thẳng, nhìn không chớp mắt, sợ bỏ lỡ cái gì đó. Bọn họ biết rõ ý định của những người bên trong Trường Đao trận. Một khi ra tay, nhất định sẽ xuất ra kết quả chính thức.   

Mọi người đều lo lắng cho Giang Khương. Thực lực vừa mới biểu hiệu của hắn đã khiến cho cái nhìn của mọi người đối với Giang Khương tăng thêm một phần, thậm chí là hai ba phần.   

Bất luận là tốc độ, độ chính xác và năng lực phản ứng của Giang Khương, cái nào cũng đủ khiến cho người khác phải ngậm ngùi. Nên biết rằng, loại tốc độ mà thậm chí có thể sinh ra tàn ảnh, mặc dù chỉ là ngẫu nhiên nhưng ít nhất phải ngoài Thiên giai mới có khả năng đạt đến tốc độ này.   

- Thiên Y Viện lần này thật sự đã xuất ra một kỳ tài. Sau này Tề gia phiền phức lớn rồi.   

Một lão giả có bối phận cực cao cau mày, thấp giọng thở dài một tiếng.   

Lão giả bên cạnh cũng nhẹ nhàng gật đầu:   

- Chỉ cần cho hắn một chút thời gian nữa, nếu phương diện y thuật của hắn cũng là trời cho như thế, Tề gia cuối cùng sẽ…   

Nói đến đây, lão giả nhìn sắc mặt âm hàn của Tề Lãng đứng cách đó không xa, cũng không nói nữa.   

Nhưng lại có một vài lão giả bên cạnh nghe được lời của ông, nhẹ nhàng gật đầu, không nhịn được mà quay sang nhìn Tề Lãng.   

Nhưng lão giả đầu tiên, sau khi liếc mắt nhìn Tề Lãng, đột nhiên thấp giọng nói:   

- Trừ phi Tề Lãng có thể đủ nhẫn tâm.   

Nghe ông nói, những người còn lại liếc mắt nhìn nhau, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.   

Lão giả thứ hai khẽ hừ một tiếng, hạ thấp âm thanh, nói:   

- Tề Lãng cũng không phải là người dễ dàng chịu thiệt. Tôi thấy….hắc.   

Mọi người có chút sững sờ, lại không nhịn được liếc mắt nhìn Tề Lãng một cái.   

Hai người một nam một nữ đứng bên cạnh nghe các vị lão giả bàn luận, thần sắc lại có sự khác biệt. Cô gái nhìn Giang Khương vẫn không nhúc nhích, ánh mắt tràn đầy sự lo lắng và khẩn trương.   

Là con gái, họ dễ dàng cảm động với những câu chuyện đậm chất ngôn tình, đặc biệt chàng thanh niên đang ở trong Trường Đao trận lại rất đẹp trai. Không hề nghi ngờ, hắn chính là người mà các cô đã chọn.  

Về phần chàng thanh niên thì ánh mắt tràn đầy hưng phấn, vẻ mặt như chờ xem kịch vui, nhìn chằm chằm phía bên kia. Vốn ánh mắt lúc trước chỉ có sự đố kỵ, bây giờ lại có chút hả hê.   

Trường Đao trận yên tĩnh vài giây. Bên kia, một cao thủ đứng hàng cuối vừa mới điều chỉnh được hô hấp một chút, dường như lơ đãng nhìn thoáng qua Tề Lãng phía đối diện.   

Hai mắt Tề Lãng bắn ra một đạo quang mang.   

Nhìn thấy động tác của Tề Lãng, vị cao thủ kia sửng sốt một chút, sau đó nhìn chằm chằm vào hai mắt Tề Lãng, miệng Tề Lãng có chút giật giật, sắc mặt liền ngưng trọng lại.   

Một cao thủ khác sớm đã chú ý đến biến hóa của đối phương, ánh mắt cũng hiện lên sự kinh ngạc. Đợi đến khi đối phương nhẹ nhàng gật đầu, rất nhanh sắc mặt cũng ngưng trọng lại vài phần.   

Hai người nhẹ nhàng liếc mắt nhìn hai cao thủ ở hàng thứ tám. Những người này bình thường phối hợp cực kỳ ăn ý. Nhìn thấy ánh mắt của hai người, hai cao thủ hàng thứ tám cũng có chút sửng sốt, rồi không một tiếng động làm ra động tác với hai cao thủ hàng thứ bảy.   

Bọn họ vẫn quan sát Giang Khương đang lẳng lặng đứng cúi đầu, xác nhận đối phương không hề chú ý đến động tác cực kỳ khó phát hiện của bọn họ, liếc mắt nhìn nhau một cái rồi cùng kêu lên:   

- Trảm long.   

Hét lớn một tiếng, hai người tiến lên một bước, Đồ đao trong tay nhất tề bổ tới Giang Khương.   

Bốn người đã sớm có chuẩn bị, nghe được tiếng hét này, nhất tề quát theo, trường đao trong tay bổ tới Giang Khương đang ở chính giữa.   

Nghe được tiếng hét lớn, mọi người đều mở to mắt, nhìn chằm chằm giữa sân. Rõ ràng đây chính là một kích cuối cùng.   

- Trảm long.   

Tuyên Tử Nguyệt cắn chặt môi dưới, nắm chặt nắm tay, hai mắt mở to nhìn Giang Khương không chớp, còn có sáu thanh đao đang vung lên.   

Là đại tiểu thư Tuyên gia, cô hiểu rất rõ ý nghĩa của trảm long, một kích sắc bén nhất trong Trường Đao trận, cũng là một kích quyết định cuối cùng. Nếu Giang Khương đỡ được một kích này, như vậy không ai còn có thể ngăn cản hắn được nữa.   

Nhưng Giang Khương có thể chống đỡ được một kích này sao?   

Cũng không riêng gì Tuyên Tử Nguyệt, hai vợ chồng Tuyên Năng cũng đang căng thẳng trong lòng.   

Vợ chồng Tuyên gia đều là cao thủ Thiên giai. Nếu bọn họ xông vào Trường Đao trận, đương nhiên sẽ có nắm chắc. Nhưng người xông trận là con rể tương lai, bọn họ làm sao mà không khẩn trương được.   

Hai vợ chồng vẫn một mực chú ý đến động tác của Tề Lãng. Vừa rồi Tề Lãng ra hiệu bằng mắt với các cao thủ Tề gia, mặc dù bọn họ không nhìn thấy, nhưng nhìn những động tác nhỏ của các cao thủ rồi tiếng hét “trảm long” vang lên, bọn họ đã ý thức được Tề Lãng đã nổi sát khí, không còn là vấn đề vãn hồi mặt mũi đơn thuần nữa mà là nhìn thấy được tiềm lực lẫn thực lực của Giang Khương, cùng với mối uy hiếp trong tương lai, cho nên đã quyết định giết chết Giang Khương trong Trường Đao trận, vĩnh viễn đoạn tuyệt hậu hoạn.   

Nhưng lúc này, hai người cũng không còn biện pháp, chỉ có thể hy vọng vận khí của con rể tương lai tốt một chút, có thể thoát khỏi trận.   

Mọi người có mặt cũng căng thẳng trong lòng, chợt trong Trường Đao trận vang lên tiếng khóc.   

Từ lúc tiếng khóc này vang lên, đã thấy thân hình Giang Khương chợt lóe, sau đó cả người bay lên trời, rồi như một đạo vòi rồng vọt thẳng đến bốn đạo Đồ đao đang bổ tới.   

Keng keng keng keng. Liên tiếp tiếng đao va chạm vào nhau. Máu và tiếng kêu thảm đồng thời vang lên.   

Thân hình Giang Khương mang theo mấy vết máu rốt cuộc xông ra khỏi trận.   

Lảo đảo vài bước mới miễn cưỡng dùng đao mà đứng vững. Nước mắt cố nén của Tuyên Tử Nguyệt rốt cuộc đã rơi xuống.   

Tất cả mọi người đều tập trung vào thân ảnh đầy máu nhưng vẫn ngang nhiên đứng thẳng của Giang Khương, ai nấy đều khẩn trương. Mặc dù Giang Khương đã xông ra khỏi trận, thậm chí còn đả thương được hai trong sáu cao thủ cuối cùng, nhưng thương thế này của hắn chỉ sợ đủ để trí mạng.
Bình Luận (0)
Comment