Xoạy xoạt!
Trong phòng làm việc của phòng điều tra, thanh âm lật giấy không nhanh không chậm vang lên.
Chu Thế Dương ngồi ở vị trí chính giữa, dùng ghế của Tổ trưởng Hầu, sắc mặt lạnh nhạt lật xem từng tờ khẩu cung.
Vốn là chủ nhân của phòng điều tra, nhưng tổ trưởng Hầu lại cẩn thận đứng một bên, tùy thời để cho Chu Thế Dương có thể hỏi. Không khí trong phòng làm việc lúc này cũng rất yên tĩnh và căng thẳng. Tất cả thành viên của phòng điều tra thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn về phía phòng làm việc của tổ trưởng.
Sau đó yên lặng làm chuyện của mình, không dám phát ra thanh âm quá lớn, sợ quấy nhiễu vị kia.
Sắc mặt Chu Thế Dương lạnh nhạt, bình tĩnh lật quyển khẩu cung, nhưng trong lòng lại rất khẩn trương. Căn cứ theo quyển khẩu cung thuật lại, việc này quả nhiên là có thật. Ông xem đã lâu nhưng không tìm được một chút sơ sót trong đó cũng không có. Xem ra phòng điều tra làm việc cực kỳ chắc chắn.
Nhưng Chu Thế Dương cũng không vì thế mà xem quá nhanh. Ông không tin cả quyển khẩu cung cũng không có được sơ hở trong đó.
Lúc này, Hầu Nguyên Cường vẫn cẩn thận đứng bên cạnh, gương mặt không có gì khẩn trương. Bởi vì khi y đến phòng của Chủ nhiệm, nhân viên trong phòng đã hoàn tất một phần ghi chép cho bản khẩu cung này. Có nó, biên bản khẩu cung đã trở nên hoàn mỹ. Cho nên trong lòng y vẫn rất bình tĩnh.
Sau khi xem đến phần ghi chép thêm, sắc mặt Chu Thế Dương rốt cuộc đã thay đổi, bởi vì ông nhìn thấy phần ghi chép có một cái tên: Liêu Dương.
Đừng nói người khác viết gì, ông có thể không để ý. Nhưng việc này vốn là do Liêu Dương và Tôn Nghị làm ra. Liêu Dương là cháu của Liêu Long Căn, phần ghi chép này đại diện cho việc Liêu Long Căn đã tiếp nhận ý kiến xử lý Lưu Mộc Dương.
Hơn nữa, Liêu Dương đã khai ra như vậy, Tôn Nghị muốn nói khác hoặc không thừa nhận cũng khó.
Xem đến đây, gương mặt Chu Thế Dương tái xanh. Ông thật không ngờ Liêu Long Căn lại dễ dàng tiếp nhận kết quả như vậy. Mặc dù hậu quả mà Liêu Dương phải nhận nhẹ hơn Tôn Nghị rất nhiều, nhưng nào có chuyện tiếp nhận đơn giản như thế? Bởi vì nó sẽ để lại một vết nhơ cho người đó sau này.
Đối mặt với sự thật đó, Chu Thế Dương đột nhiên có cảm giác vô lực. Ông vốn cho rằng Liêu Long Căn sẽ không mềm yếu. Như vậy, ông ít nhất vẫn còn có cái để vịn vào. Nhưng bây giờ thì không thể rồi.
Xem đến đây, Chu Thế Dương không còn muốn xem nữa. Bởi vì có xem cũng không còn ý nghĩa.
Nhìn gương mặt của Chu Thế Dương, Hầu Nguyên Cường âm thầm cười lạnh, nhưng ngoài mặt vẫn rất nghiêm túc.
- Mang ta đi gặp Tôn Nghị.
Chu Thế Dương thở ra hai hơi, sau đó đứng dậy.
Tôn Nghị đang ở trong phòng thẩm vấn, trong lòng vô cùng bất an. Nếu ông ngoại của y không đến đây, như vậy hẳn là đã đạt thành nhất trí trước đó với Thiên y sư Lưu Mộc Dương. Vì thế không có ai đến để tiến hành hỏi hoặc thẩm vấn y. Nhưng nhìn tình huống trước mắt, ngay cả ông ngoại cũng đã đích thân đến, xem ra Lưu Mộc Dương khẳng định là không cùng ý kiến với ông ngoại rồi.
Tôn Nghị vẫn cho rằng, sau này y nhất định sẽ trở thành Thiên y sư giống ông ngoại.
Cho nên, mặc dù y có thể sẽ bị xử phạt, nhưng y không quan tâm. Nhưng một khi bị một vết nhơ trên người, mười năm sau, nó sẽ trở thành một trở ngại rất lớn nếu y muốn trở thành Thiên y sư.
Nhìn cánh cửa lặng yên mở ra, còn có ông ngoại xuất hiện ngoài cửa, Tôn Nghị mừng như điên, nhưng chỉ lóe lên rồi biến mất, bởi vì y nhìn thấy gương mặt âm trầm của ông ngoại lúc này.
Từ viện Giám sát đi ra, sắc mặt Chu Thế Dương vô cùng khó coi. Trên đoạn đường đi, không khí lạnh lẽo vô cùng, khiến cho một số người đi ngang lên tiếng chào hỏi một câu rồi né sang nhanh, sợ chọc đến vị Thiên y sư này.
Tâm trạng đang không vui, bình thường vốn sẽ gật đầu chào lại những ai chào hỏi mình, nhưng bây giờ lại mặc kệ hết.
Lúc này, điện thoại trong túi ông vang lên.
- Chuyện gì thế?
Chu Thế Dương không kiên nhẫn nói.
- Chu lão sư, vừa nhận được tin tức, Giang Khương đã tỉnh, hình như không có vấn đề gì lớn.
Người bên kia cảm nhận được Chu Thế Dương có chút không kiên nhẫn, vội vàng trả lời.
- Tỉnh rồi?
Chu Thế Dương sửng sốt, vội vàng hỏi:
- Không có vấn đề gì?
- Vâng, đệ tử vừa mới nhận được tin tức như vậy.
Bên kia trả lời.
- Được rồi, ta biết rồi,
Sau khi cúp điện thoại, bước chân Chu Thế Dương dừng lại, thoáng chần chừ một chút, sau đó xoay người bước sang một hướng khác.
Trong phòng cấp cứu, Giang Khương đang sầu mi khổ kiếm nhìn La y sư đang lấy máu của hắn:
- Sư phụ, con mới tỉnh lại mà, thầy bỏ qua cho con đi.
- Bỏ qua cho con?
La y sư cũng không ngẩng đầu lên, chỉ lo lấy máu:
- Tiểu tử con, rốt cuộc là đang che giấu cái gì? Tại sao lại thành như vậy? Nếu con đưa ra một lý do khiến ta tin, ta sẽ bỏ qua cho con.
- Ặc?
Nghe được giọng điệu có chút cường đạo này, Giang Khương cứng lưỡi, sau đó lắc đầu cười khổ:
- Sư phụ, đến ngay cả con cũng không biết mà.
- Không biết?
La y sư không dừng tay rút máu, nghiến răng nói:
- Không thừa lúc này lấy máu của con, vậy thì chờ lúc nào nữa?
- Chẳng lẽ con không biết chỉ có lúc này mới có thể từ máu của con tìm ra chút mánh khóe trong đó sao?
Giang Khương nghe xong, đầu đổ đầy mồ hôi. La y sư là người cuồng nghiên cứu. Nếu đổi lại là hắn, chỉ sợ cũng sẽ giống như vậy. Khi La y sư rút được 80ml máu, ông lại duỗi tay lấy tiếp một ống Vương Mịch đưa tới.
- Sư phụ, không phải người sẽ lấy nữa chứ?
Mặc dù người bình thường khi hiến máu có thể hiến đến ba bốn trăm đơn vị máu, nhưng Giang Khương là người luyện võ, máu là thứ rất quan trọng, không dễ dàng mất đi được. Một khi mất máu quá nhiều, sẽ ảnh hưởng đến việc luyện khí. Mà máu của hắn lại khác người khác. Nếu bị lấy đi mấy trăm đơn vị máu, ít nhất phải mất cả
nửa cây Sơn Tham mới có thể bổ sung lại được. Nhớ đến điều này, Giang Khương nhịn không được mà cảm thấy đau lòng.
- Mới có 80ml, phải rút hai ống nữa mới được.
La y sư nói, nhưng tay một khắc cũng không ngừng lại, thậm chí còn dùng sức thêm vài phần.
- Hai ống?
Giang Khương cả kinh. Lần trước hắn bị thương thành như vậy, sau đó không biết lãng phí bao nhiêu Sơn Tham mới có thể bổ sung lại được. Lần này lại bị lấy đến 200ml, vậy thì lỗ lớn rồi.
Lập tức lắc đầu:
- Không được, nhiều nhất cũng chỉ ống này thôi.
Nghe giọng điệu keo kiệt của Giang Khương, La y sư nào không hiểu ý của hắn chứ, lập tức hừ lạnh:
- Cũng biết lòng dạ con keo kiệt. Thôi, tặng lại cho con một Hồng Vân quả. Con cho ta lấy ba ống nhé?
- Hồng Vân Quả? Ba ống?
Giang Khương chớp mắt, trong lòng tính toán. Máu thì có thể từ từ bổ sung, nhưng Hồng Vân Quả thì không dễ có. Hơn nữa nó còn đáng giá mấy trăm vạn bên ngoài.
Tính toán như vậy, dường như hắn cũng có lời, cười hắc hắc gật đầu:
- Thành giao. Ba ống thì ba ống, cộng lại là 320ml. Nhiều hơn là không được đâu nhé.
- Đồ tham tiền,
Nhìn Giang Khương đáp ứng một cách nhanh gọn như vậy, La y sư khinh thường liếc mắt nói một câu.
Tuyên Tử Nguyệt ở bên cạnh thấy hai thầy trò mặc cả, rồi lại nhìn Giang Khương bị rút máu, không khỏi ôm chặt cánh tay Giang Khương. Lại nói tiếp cô đang đau lòng Giang Khương.
Nhưng không sao, một Hồng Vân Quả cũng đáng giá. Bình thường, nếu trong nhà muốn có một quả cũng chưa chắc có được. Nhưng bây giờ, chỉ cần bỏ ra 320ml máu là có thể đổi được, dường như vụ mua bán này rất có lời.
Nghĩ đến đây, Tuyên Tử Nguyệt lại nắm thật chặt cánh tay của Giang Khương, ánh mắt nhìn vị La y sư càng thêm vài phần kính trọng. Nhà cô muốn có một quả như vậy cũng không dễ dàng gì, nhưng La y sư của Thiên Y Viện tiện tay đã ném ra được một quả, người này quả thật không thể so sánh với.
Thiên Y Viện uy danh hiển hách, quả nhiên không phải nơi bình thường có thể so sánh được.
Vương Mịch bên cạnh nhìn Giang Khương nhe răng nhếch miệng, trong lòng cười thầm. Người này hai lần trước bị thương, lần nào cũng bị mất hai ngàn ml máu. Lần này mới rút có một trăm đã thành bộ dạng như vậy, giống như bị người ta cắt thịt.
Nhưng đổi lại được một quả Hồng Vân, quả thật rất đáng giá.
Vương Mịch ở trong Thiên Y Viện, mặc dù quan hệ cũng không tệ, nhưng muốn có được một quả, ít nhất phải tốn đến bốn năm trăm vạn, thậm chí còn phải thế thêm một số đồ vật khác nữa.
Còn Giang Khương chỉ bị rút có hơn ba trăm ml máu, lại được một quả Hồng Vân, trên cơ bản là 1ml máu trị giá hai vạn, đúng là một vụ mua bán rất có lời.