Binh Vương Thần Bí

Chương 5

Lúc này cái gọi là nhiều người sức lớn thể hiện ra rất rõ. Nghe thấy lệnh của Giang Khương, mấy người đàn ông nhẹ nhàng khiêng sản phụ bắt đầu khôi phục ý thức vào trong phòng bệnh. Mấy người phụ nữ cạnh đó cũng rối rít chạy về nhà mang phích nước sôi tới.   

Tiểu Vũ đứng cạnh xem, lúc này cũng nghe cha nhắc, vội vã chạy vào nhà bếp, bắt đầu giúp đun nước.   

Trong phòng bệnh, bà đỡ vô cùng cẩn thận đặt dụng cụ hộ sinh lên bàn, quay đầu nhìn Trương Đại Pháo đang nhẹ nhàng an ủi vợ mình vừa tỉnh lại, cẩn thận hỏi Giang Khương đang đứng một bên:   

- Thầy thuốc Tiểu Giang... Cậu... Biết đỡ đẻ không?   

- Hả?   

Thấy bà đỡ rõ ràng đã bị dọa sợ, Giang Khương hừ một tiếng nói:   

- Bà nói xem?   

Thấy dáng vẻ Giang Khương như vậy, bà đỡ không khỏi sửng sốt... Thầy thuốc Tiểu Giang này mới bao nhiêu tuổi? Với người khác sợ còn chưa học xong đại học, hiện tại chẳng những hắn có y thuật rất cao rồi, nếu còn biết đỡ đẻ? Chỉ sợ là chỉ có thần tiên mới toàn tài như vậy thôi.   

Nói đúng ra thì Giang Khương cũng chẳng biết đỡ đẻ. Hai năm nay loại ngoại thương gì hắn cũng từng thấy, tuyệt đại đa số sách y đều xem qua nhưng nói tới đỡ đẻ thì đúng là mới gặp lần đầu. Chẳng qua còn may bà đỡ dù vừa bị dọa tới mất mật nhưng cuối cùng vẫn đầy kinh nghiệm.   

Sau khi bị Giang Khương bức bách, hơn nữa có thầy thuốc già họ Giang ngồi bên trấn định, châm thêm hai châm trợ sản, cuối cùng cũng khiến sản phụ tiếp tục sinh nở bình thường.   

Chỉ hơn nửa giờ sau, đứa bé rốt cục được sinh ra thuận lợi, nhưng đã không thấy hơi thở nữa. Trương Đại Pháo vừa nhận đứa bé, cầm chân vỗ chan chát mà cũng không có chút phản ứng nào, chẳng biết làm gì ngoài luống cuống tay chân, kin hãi kêu lên:   

- Đứa... Đứa bé... Có phải là không xong rồi không?   

Mọi người vẫn tụ tập chờ đợi bên ngoài ngóng tin, nghe thấy Trương Đại Pháo kêu to kinh hãi trong phòng, trái tim đều lạnh ngắt. Vừa rồi còn nghe rõ tiếng hô vui vẻ của bà đỡ là sinh xong rồi, nhưng lại chẳng nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Thầy thuốc Tiểu Giang cố gắng nhiều như vậy, cứu được vợ Trương Đại Pháo nhưng lại không cứu nổi đứa bé trong bụng sao?   

Giang Khương trong phòng thấy mặt Trương Đại Pháo đưa đám cùng ánh mắt nhìn cầu cứu của bà đỡ thì cũng choáng váng. Vừa rồi cứu được sản phụ là may mắn trước đó hắn đã gặp người bệnh tương tự, hơn nữa đọc nhiều sách ý học nên có chút ấn tượng. Nhưng đứa bé trước mắt này hắn còn chưa thấy cứu kiểu gì được.   

Thấy dường như Giang Khương cũng không có ý định đi ra cứu chữa, Trương Đại Pháo vốn đã coi hắn như thần tiên tái thế lại quỳ phịch xuống trước mặt hắn, ôm bắp đùi Giang Khương kêu khóc:   

- Thầy thuốc Tiểu Giang... Cậu là người tốt thì làm tới cùng, nhất định phải cứu cho con trai tôi đi... Ngài cũng đừng buông tay mặc kệ... Tôi thay mặt cả nhà vái lạy cậu....   

Giang Khương buồn bực nhìn Trương Đại Pháo ôm bắp đùi mình, không ngờ một người đàn ông như Trương Đại Pháo lại thích đi ôm bắp đùi người khác như vậy?   

Thấy khuôn mặt bà đỡ bên kia đang cầu cứu nhìn mình, lại thấy khuôn mặt tái nhợt đầy nước mắt của vợ Trương Đại Pháo đang nằm trên bàn đẻ, đột nhiên Giang Khương cảm thấy mình giống hệt Phật tổ cắt thịt nuôi chim ưng? Mặc kệ không quản tới hay nhúng tay vào đây?  

Lại nói, hai năm nay mình đọc đủ loại sách y, đều là do đám người đội trưởng chuẩn bị cho hắn, nhồi nhét cho mình đọc như nhồi vịt, nhưng ngoài việc đi theo đội tham chiến ra, xử lý đủ loại ngoại thương do chiến đấu là thành thạo nhất, hắn lại rất ít khi tiếp xúc với các bệnh nội khoa, càng khó gặp chuyện cứu mạng trẻ sơ sinh thế này.   

Sách y học lâm sàng nhi khoa năm ấy chỉ đọc cơ bản... cũng chỉ đọc lướt qua, hơn nữa dường như có đọc lại từ một năm rưỡi trước. Đọc sách trong thời gian truy kích tác chiến, làm sao nhớ rõ...   

- Chà?!   

Nghĩ tới đây, đột nhiên Giang Khương sửng sốt. Bởi... Hắn vừa nhớ tới mấy chữ, cấp cứu hô hấp cho trẻ sơ sinh, đột nhiên sâu trong não, một loạt hình ảnh liền xuất hiện.   

Hình ảnh này rất chi tiết, đúng là chương sách cấp cứu hô hấp cho trẻ sơ sinh mà hắn xem sách y học lâm sàng lần trước. Câu chữ và hình vẽ hiện lên vô cùng rõ ràng trong đầu hắn, giống như hắn vừa chăm chú ghi nhớ những chương sách này ngày hôm qua vậy, giờ nhớ cái ra ngay.   

Giang Khương đứng ngẩn ra, không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Không có khả năng nhớ rõ được tới mức này, hơn nữa dù ấn tượng với năm đó có sâu sắc nhưng khi ấy hắn cũng chỉ đọc qua hai lần mà thôi, làm sao vừa nhớ là hiện ra mồn một như vậy, kể cả dùng thuốc gì cũng nhớ rõ ràng?   

Giang Khương ngơ ngác sơ đầu mình, đột nhiên nghĩ tới lần này tự nổ, đột nhiên được đưa về nhà một cách kỳ quặc. Trong khi về tới nhà, sợ rằng trên người mình đã xảy ra chuyện gì đó rất kỳ diệu rồi, nếu không làm sao lại quỷ dị như vậy được?   

- Tiểu Khương... Cháu nghĩ thử biện pháp xem có cách nào cứu được không?   

Lúc này ông lão họ Giang nhìn cảnh này cũng không đành lòng nói. Đột nhiên ông lão họ Giang cảm thấy không hiểu thấu đứa cháu trai mình, chỉ cảm thấy cháu mình hiện giờ không gì làm khó được vậy.   

Lời này của ông lão họ Giang vừa thốt lên, lập tức khiến Giang Khương tỉnh táo lại.   

Nhìn đứa trẻ sơ sinh im lìm trong tay bà đỡ, trái tim Giang Khương mềm nhũn ra, không do dự nữa, đưa tay đón lấy đứa bé, sau đó đặt lên tấm chăn đã chuẩn bị từ trước đó, cầm ống nghe nghe một hồi, trái tim hơi lo lắng. Quả nhiên... Đứa bé ở trong bụng mẹ quá lâu, đã hoàn toàn hít thở không thông rồi, cơ bản không có trống ngực nữa.   

Giang Khương không dám chậm trễ chút nào, trong óc nhanh chóng hiện lên hình ảnh sơ cứu, vươn một ngón tay đưa vào miệng đứa bé, rửa sạch nước ối trong miệng, lại áp hai bàn tay vào ngực bé, ngón cái đặt lên vị trí trái tim, sau đó bắt đầm chậm rãi xoa bóp tim, đồng thời quay đầu nói với bà đỡ:   

- Mau... 0.1 mạch mg Adrenaline...   

Vốn cấp cứu trẻ sơ sinh trong sách còn yêu cầu các loại thuốc như naloxone, dopamine, nhưng Giang Khương hiểu rõ là không thể đi mua ngoài những thuốc này được. Hơn nữa khu vực mình và bà đỡ này ở cũng không có khả năng có loại thuốc kia. Tất nhiên bà đỡ ở đây chỉ có loại thuốc cấp cứu thường thấy là Adrenaline.   

Quả nhiên nghe thấy lời Giang Khương, bà đỡ vội vàng lấy một hộp hóc môn thượng thận từ trong hộp thuốc ra, mở ra bơm 0.1 mg đưa cho Giang Khương.   

Giang Khương cũng không khách sáo, đưa tay nhận lấy, dùng rượu sát trùng rồi tiêm lên cánh tay đứa bé, sau đó tiếp tục xoa bóp tim cho bé...   

Giang Khương vừa xoa bóp tim, thỉnh thoảng lại đưa ống nghe nghe một lần, đang ấn ấn đột nhiên cảm thấy đầu ngón tay hơn rung động một cái.   

- Ồ...  

Lại nói, hai năm nay mình đọc đủ loại sách y, đều là do đám người đội trưởng chuẩn bị cho hắn, nhồi nhét cho mình đọc như nhồi vịt, nhưng ngoài việc đi theo đội tham chiến ra, xử lý đủ loại ngoại thương do chiến đấu là thành thạo nhất, hắn lại rất ít khi tiếp xúc với các bệnh nội khoa, càng khó gặp chuyện cứu mạng trẻ sơ sinh thế này.   

Sách y học lâm sàng nhi khoa năm ấy chỉ đọc cơ bản... cũng chỉ đọc lướt qua, hơn nữa dường như có đọc lại từ một năm rưỡi trước. Đọc sách trong thời gian truy kích tác chiến, làm sao nhớ rõ...   

- Chà?!   

Nghĩ tới đây, đột nhiên Giang Khương sửng sốt. Bởi... Hắn vừa nhớ tới mấy chữ, cấp cứu hô hấp cho trẻ sơ sinh, đột nhiên sâu trong não, một loạt hình ảnh liền xuất hiện.   

Hình ảnh này rất chi tiết, đúng là chương sách cấp cứu hô hấp cho trẻ sơ sinh mà hắn xem sách y học lâm sàng lần trước. Câu chữ và hình vẽ hiện lên vô cùng rõ ràng trong đầu hắn, giống như hắn vừa chăm chú ghi nhớ những chương sách này ngày hôm qua vậy, giờ nhớ cái ra ngay.   

Giang Khương đứng ngẩn ra, không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Không có khả năng nhớ rõ được tới mức này, hơn nữa dù ấn tượng với năm đó có sâu sắc nhưng khi ấy hắn cũng chỉ đọc qua hai lần mà thôi, làm sao vừa nhớ là hiện ra mồn một như vậy, kể cả dùng thuốc gì cũng nhớ rõ ràng?   

Giang Khương ngơ ngác sơ đầu mình, đột nhiên nghĩ tới lần này tự nổ, đột nhiên được đưa về nhà một cách kỳ quặc. Trong khi về tới nhà, sợ rằng trên người mình đã xảy ra chuyện gì đó rất kỳ diệu rồi, nếu không làm sao lại quỷ dị như vậy được?   

- Tiểu Khương... Cháu nghĩ thử biện pháp xem có cách nào cứu được không?   

Lúc này ông lão họ Giang nhìn cảnh này cũng không đành lòng nói. Đột nhiên ông lão họ Giang cảm thấy không hiểu thấu đứa cháu trai mình, chỉ cảm thấy cháu mình hiện giờ không gì làm khó được vậy.   

Lời này của ông lão họ Giang vừa thốt lên, lập tức khiến Giang Khương tỉnh táo lại.   

Nhìn đứa trẻ sơ sinh im lìm trong tay bà đỡ, trái tim Giang Khương mềm nhũn ra, không do dự nữa, đưa tay đón lấy đứa bé, sau đó đặt lên tấm chăn đã chuẩn bị từ trước đó, cầm ống nghe nghe một hồi, trái tim hơi lo lắng. Quả nhiên... Đứa bé ở trong bụng mẹ quá lâu, đã hoàn toàn hít thở không thông rồi, cơ bản không có trống ngực nữa.   

Giang Khương không dám chậm trễ chút nào, trong óc nhanh chóng hiện lên hình ảnh sơ cứu, vươn một ngón tay đưa vào miệng đứa bé, rửa sạch nước ối trong miệng, lại áp hai bàn tay vào ngực bé, ngón cái đặt lên vị trí trái tim, sau đó bắt đầm chậm rãi xoa bóp tim, đồng thời quay đầu nói với bà đỡ:   

- Mau... 0.1 mạch mg Adrenaline...   

Vốn cấp cứu trẻ sơ sinh trong sách còn yêu cầu các loại thuốc như naloxone, dopamine, nhưng Giang Khương hiểu rõ là không thể đi mua ngoài những thuốc này được. Hơn nữa khu vực mình và bà đỡ này ở cũng không có khả năng có loại thuốc kia. Tất nhiên bà đỡ ở đây chỉ có loại thuốc cấp cứu thường thấy là Adrenaline.   

Quả nhiên nghe thấy lời Giang Khương, bà đỡ vội vàng lấy một hộp hóc môn thượng thận từ trong hộp thuốc ra, mở ra bơm 0.1 mg đưa cho Giang Khương.   

Giang Khương cũng không khách sáo, đưa tay nhận lấy, dùng rượu sát trùng rồi tiêm lên cánh tay đứa bé, sau đó tiếp tục xoa bóp tim cho bé...   

Giang Khương vừa xoa bóp tim, thỉnh thoảng lại đưa ống nghe nghe một lần, đang ấn ấn đột nhiên cảm thấy đầu ngón tay hơn rung động một cái.   

- Ồ...  
Bình Luận (0)
Comment