Binh Vương Thần Bí

Chương 501

Tuyên Tử Nguyệt ngồi ở bên kia không xa nhìn Giang Khương đứng trước cửa sổ chọn món ăn, lúc này trên mặt đang nở nụ cười ngọt ngào cảm động. Mặc dù cô không biết Giang Khương đang chọn món gì, nhưng cô biết, mấy ngày nay Giang Khương luôn ở trong phòng vùi đầu học tập, trên căn bản mỗi ngày ngoài sáu tiếng ngủ cùng với một tiếng tập thể dục buổi sáng, những thời gian còn lại hắn đều không bước ra khỏi phòng.   

Ngay cả ăn cơm, ngày nào cũng ăn cơm hộp tiết kiệm thời gian nhất, và hai ba miếng cho xong chuyện rồi lại quay về phòng.   

Nhưng giờ hắn vì cô đã bớt chút thời gian đến nhà ăn chọn món ăn cơm, điều này dĩ nhiên khiến cô cảm thấy trong lòng ngọt lịm.   

- Giang y sĩ, hôm nay cậu may mắn đấy... Nấm đông cô thủy tinh hôm nay chúng ta chỉ còn nhiều hơn một chút, nhưng cũng miễn cưỡng đủ một phần, cậu xem...   

Đầu bếp kia cười ha hả nhìn Giang Khương nói.   

- Lấy... đương nhiên lấy, cảm ơn anh...   

Giang Khương nghe nói thật sự chỉ đủ một phần dĩ nhiên là không từ chối, đây là một niềm vui bất ngờ rồi.   

- Vậy được... Phần này dành cho cậu vậy, còn cá kho cay tôi thực sự hết cách... Hôm nay chỉ còn lại bốn phần đều đã được đặt trước, không còn cách nào khác.   

Đầu bếp xin lỗi cười nói.   

- Không sao, không sao... Có nấm đông cô thủy tinh là được rồi, còn cá kho cay hôm khác tôi đặt trước...   

Giang Khương cười cười cảm ơn, dĩ nhiên hắn biết đầu bếp này đã nể mặt lắm rồi, sau đó nói:   

- Để tôi chọn thêm vài món khác...   

- Ừm... Chọn một canh gà nhân sâm... Thêm một...   

Giang Khương trầm ngâm một chút, mới vừa nói hai câu, lúc này phía sau có người ngắt lời cười nói:   

- Giang Khương... Cậu định chọn cá kho cay à?   

Giang Khương nghe thấy câu này thì hơi sửng sốt. Sau đó quay đầu lại nhìn thì thấy có một người đàn ông trung niên xa lạ đang mỉm cười nhìn mình. Hắn thoáng nhìn lướt qua huân chương hồ lô trước ngực đối phương thì thấy là Y sĩ nhị phẩm cao hơn mình. Hắn thật sự không hiểu ý đối phương lắm, lập tức cười nói:   

- Đúng vậy... Nhưng tôi quên đặt trước, không còn cách nào khác...   

- Ừm... vậy không sao, tôi có đặt một phần... Nếu cậu muốn thì tặng cậu vậy...   

Y sĩ trung niên cười nói.   

- A... Như vậy sao được... Quân tử không cướp đồ tốt của người khác... Thế này không được, không được, để hôm khác tôi đặt đi!   

Sau khi Giang Khương hơi sửng sốt thì vội vàng lắc đầu cười, từ chối nói.   

Người đàn ông trung niên thấy Giang Khương từ chối liền cười, nói:   

- Chỉ là một phần cá kho cay nho nhỏ thôi, chúng ta là đồng nghiệp, Giang Khương cậu không cần khách sáo...   

- Vậy được... Vậy cảm ơn huynh đài nhiều...   

Giang Khương thấy đối phương đã nói vậy mà mình còn từ chối thì hơi quá đáng. Hơn nữa đối phương khách sáo như vậy hình như là muốn kết giao với mình. Hắn lập tức đưa tay ra cười nói:   

- Đúng rồi, tôi còn chưa biết tên huynh đài!   

- À... Tôi là Vương Quế Lâm...   

Y sĩ trung niên thấy Giang Khương đưa tay ra thì cũng đưa tay bắt tay Giang Khương, nói:   

- Không dám gọi huynh đài, cậu cứ gọi tôi là Vương Quế Lâm là được rồi...   

Giang Khương cười gật đầu. Lúc này hắn thấy hai người mình đang đứng chắn chỗ cửa sổ chọn món, đằng sau đã có hai người đứng đợi, liền cười gật đầu nói:   

- Anh Vương... Vậy hôm nay tôi xin cảm ơn nhé...   

- Đừng khách sáo... Nói nữa là xa cách quá rồi... Cậu mau chọn món đi, đừng để người đẹp phải chờ!   

Vương Quế Lâm này là người thẳng thắn, còn cười trêu chọc Giang Khương hai câu.   

Giang Khương lại chọn thêm một món rau, gật đầu cảm ơn Vương Quế Lâm xong mới cười trở về bàn.   

- Anh đấy... bận rộn thế này còn chạy ra ăn cơm cái gì... nếu làm nhỡ việc của anh thì phiền phức đấy...   

Tuyên Tử Nguyệt thấy Giang Khương bước đến không khỏi oán trách nói.   

- Không sao... Ngày nào anh cũng ru rú mãi trong phòng cũng không được, đi ra ngoài ăn bữa cơm coi như thả lỏng một chút...   

Giang Khương mỉm cười nói:   

- Em biết anh chọn món gì không?  

- Món gì cũng được... Em rất thích đồ ăn đầu bếp chỗ anh nấu!   

Tuyên Tử Nguyệt cười ngọt ngào nói.   

- Anh chọn khoai lang hấp, cá kho cay, còn cả nấm đông cô thủy tinh... ngoài ra còn cả rau xanh và canh gà nấm đông cô...   

Giang Khương cười ha ha nói.   

Tuyên Tử Nguyệt nghe Giang Khương nói vậy thì hơi sửng sốt, sau đó ngạc nhiên nói:   

- Hai món này không phải phải đặt trước à? Anh đặt từ khi nào? Không phải anh chưa từng bước ra khỏi phòng sao?   

Giang Khương cười nói:   

- Ban nãy đầu bếp rất tốt bụng để cho anh một phần nấm đông cô thủy tinh, sau đó một đồng nghiệp lại nhường phần cá kho cay cho chúng ta...   

- A... Thế à... hai món này đắt lắm... chúng ta không nên lãng phí như vậy...   

Tuyên Tử Nguyệt nghe Giang Khương nói vậy đầu tiên là hơi vui mừng, sau đó như nhớ ra gì đó bèn lo lắng nói.   

Giang Khương thấy Tuyên Tử Nguyệt như vậy liền biết cô muốn tiết kiệm tiền cho mình. Hắn nghĩ lại trước đây Tuyên Tử Nguyệt tiêu tiền chưa từng biết tiết kiệm, nhưng giờ cô lại biết tiết kiệm tiền cho mình bèn cười nói:   

- Đừng lo... chúng ta cũng đâu có thiếu chút tiền này, khó khăn lắm mới đến ăn một bữa mà... Hơn nữa lâu lắm rồi chúng ta chưa ăn mấy món này...   

- Ừm... vậy cũng được...   

Tuyên Tử Nguyệt thấy Giang Khương nói vậy thì cũng không kìm được nuốt nước miếng. Hai món ăn này đắt thì đắt thật nhưng mùi vị, rất đáng với cái giá đó!   

Có điều lúc này Giang Khương nhìn xung quanh, hơi tò mò, nói:   

- Gần đây anh cảm thấy rất kỳ lạ. Hình như người ở trong viện, còn cả vài đồng nghiệp hình như khách sáo với anh hơn trước... Ngay cả đầu bếp kia hình như cũng dễ nói chuyện hơn xưa!   

Tuyên Tử Nguyệt nghe Giang Khương nói vậy sau khi sửng ra liền mỉm cười, sau đó nói:   

- Anh không biết nguyên nhân à?   

- Ừ? Cái gì?   

Giang Khương hơi sửng sờ nói.   

Tuyên Tử Nguyệt thấy Giang Khương thật sự không biết liền không kìm được che miệng khẽ cười, sau đó nói:   

- Anh không biết giờ anh nổi tiếng ở viện thế nào à?   

- A? Thật sao?   

Giang Khương có chút sửng sốt, sau đó cũng hiểu ra, hắn nở nụ cười. “Đúng rồi, xem ra sau chuyện Phòng sám hối lần này, mình thật sự nổi tiếng rồi. Chả trách ban nãy Vương y sĩ cao hơn mình hai cấp lại khách sáo với mình như vậy, còn có ý định muốn kết giao nữa.”   

Tuyên Tử Nguyệt gật đầu cười nói:   

- Đúng vậy... Em có nghe Vương Mịch và Mã Tiểu Duệ nói, anh đã được mấy vị Thiên y sư coi là kỳ tài trăm năm khó gặp của Thiên Y viện... Họ nói chuyện anh tấn cấp Thiên y sư trong tương lai, chỉ là vấn đề thời gian thôi...   

- Có cần khoa trương như vậy không?   

Giang Khương nghe vậy không kìm được bật cười thất thanh. Có điều hắn ngẫm lại, chuyện này cũng tương đối có khả năng. Dù sa ở một nơi chế độ cấp bậc sâm nghiêm như Thiên Y viện, Vương y sĩ cao hơn mình hai cấp mà còn có ý định kết giao với mình, xem ra thật sự nói không chừng như vậy.   

Nghĩ tới điều này, Giang Khương không khỏi lắc đầu cười khổ. Đây chính là cây có mọc thành rừng, vẫn bị gió thổi bật rễ... Đây không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa.   

Rất nhanh, bên trong đã đem đồ ăn của hai người tới, nhìn cá kho cay cùng với ớt đỏ tươi ngon, còn cả những lát nấm đông cô làm thành giống như thủy tinh thơm ngát, Giang Khương cũng không nhịn được nuốt nuốt nước miếng, sau đó giơ đũa lên nói:   

- Nào... mau ăn thôi...   

Sau khi hai người ăn no nê một bữa mới quay về. Giang Khương lại nhìn Tuyên Tử Nguyệt, sau đó cười nói:   

- Em rảnh rỗi thì hẹn với Vương Mịch hoặc Mã Tiểu Duệ đi chơi... đừng có ngày nào cũng ở trong nhà!   

- Vâng... Em biết rồi, sáng em đã hẹn với Mã Tiểu Duệ, cô ấy nói chiều nay chúng em sẽ đi dạo phố...   

Tuyên Tử Nguyệt cười nói.   

- Được... Vậy em đi chơi đi... Thích mua gì thì mua, không cần tiết kiệm..   

Giang Khương yên tâm gật đầu, sau đó liền quay trở lại phòng.   

Giang Khương sau khi ăn một bữa no nê thì tâm tình vô cùng thoải mái. Hắn trở về phòng ngồi trước máy tính bắt đầu tiếp tục học “Phụ san ngoại khoa hiện đại”...   

- Phẫu thuật nào còn có thể dùng kim móc...   

Giang Khương vừa nhìn thấy tư liệu bên trên thì tinh thần chấn động. Thứ này trước nay hắn chưa từng tiếp xúc, nếu như theo cách miêu tả này, vậy thì rất nhiều ca phẫu thuật khó của khoa não đều được giải quyết dễ dàng.   

Rất nhanh, Giang Khương tập trung toàn bộ tinh lực vào việc học tập. Tuy trước kia hắn theo Tổ sư gia học được rất nhiều thủ pháp ngoại khoa đặc biệt, nhưng dù sao cũng là kỹ thuật rất lâu trước đây, tuy có nhiều chỗ đặc biệt nhưng cũng không thể coi thường khoa học hiện đại.   

Đặc biệt là những kỹ thuật siêu việt của Thiên Y viện vượt qua những bệnh viện ngoại khoa khác. Có không ít kỹ thuật ngay cả nghe Giang Khương cũng chưa từng nghe đến.   

Trong này Giang Khương toàn tâm cố gắng học tập, lúc này cách đây vài ngàn mét, Trường phòng Hồ toàn thân mặc quân phục đại tá thẳng tắp đang ngồi trong văn phòng, tay cầm điện thoại báo cáo cho vị lãnh đạo nào đó.   

- Người của chúng ta đã điều tra đến Kim Lăng... nhưng phát hiện đã mất tung tích của Giang Khương... Chúng ta đã cử đi không ít người, nhưng vẫn chưa có bất kỳ manh mối gì...   

Trưởng phòng Hồ vẻ mặt bất đắc dĩ cẩn thận báo cáo qua điện thoại.   

- Ừm? Sao lại không tìm được? Chẳng lẽ người mà có thể bay được à? Tiếp tục cử người đi, nhất định phải tìm cho được hắn, mau chóng giải quyết... Điều tra rõ tất cả, xem xem rốt cuộc đồ có trên người hắn không... Rõ chưa?   

Bên kia truyền ra một giọng nói uy nghiêm, khiến ánh mắt Trưởng phòng Hồ một lần nữa nghiêm túc, vội vàng trầm giọng đáp:   

- Vâng!   

- Còn nữa...Bên phía Bắc Kinh cũng đường buông lỏng... Cố gắng nghĩ cách, chỗ Bắc Kinh cũng điều tra thử xem, xem có thể tìm được thêm nhiều manh mối không... Chuyện này không thể kéo dài thêm... càng kéo dài, càng có hậu hoạn vô cùng...  

Chủ nhân của giọng nói uy nghiêm dường như nghĩ ra điều gì, giọng nói càng nghiêm khắc hơn:   

- Anh nên biết, nếu chuyện này thật sự lộ ra, đến lúc đó muốn che giấu chuyện này rất khó. Hơn nữa thằng nhãi đó có rất nhiều mối quan hệ ở phía Bắc Kinh, chắc chắn không thể để xảy ra sơ sót! Nếu như trên người hắn không tìm được thứ kia, vậy thì coi như không cần thứ kia nữa cũng phải giải quyết gọn hắn!   

Trưởng phòng Hồ dĩ nhiên cũng biết những lời này là thật. Ông là người phụ trách trực tiếp cả chuyện này nên ông hiểu rất rõ tính nghiêm trọng của sự việc. Ông vội lập tức nghiêm túc nói:   

- Vâng... Xin ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ cử thêm người, cố gắng giải quyết nhanh chóng chuyện này... Tuyệt đối sẽ không để xảy ra sơ sót!
Bình Luận (0)
Comment