Binh Vương Thần Bí

Chương 56

- Một ngày?   

Nhìn vẻ bình tĩnh của Giang Khương, mọi người ngẩn người, liền nhìn về phía con của lão Trương, thầm nghĩ: “Bác sĩ Tiểu Giang này nói một ngày, chắc chắn cậu ta sẽ đồng ý. Một ngày thì có thể làm được gì chứ!”   

Con trai ông Trương nghe vậy cũng sửng sốt. Sau đó hắn ngạc nhiên nhìn Giang Khương, muốn nhìn thấy được gì đó từ trên mặt hắn.   

Chiếc tiếc con trai lão Trương nhìn Giang Khương mấy lần, thấy Giang Khương vẫn vô cùng bình tĩnh. Trong long gã tính toán, lạnh lung nói:   

- Không được. Tôi không tin các người. Ba tôi giờ đã thành thế này, nếu lại rơi vào tay các người, ai biết sẽ như thế nào!   

Nhìn thấy đối phương đã quyết tâm bịp tiền của phòng khám, Hồ lão y sư đỏ mắt, tức giận nói:   

- Tôi lấy danh tiếng mấy chục năm nay của Hồ Khánh Nguyên tôi ra bảo đảm, nếu trong một ngày này lão Trương xảy ra bất cứ vấn đề gì ở chỗ chúng tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm!   

Con trai lão Trương lúc này cắn chặt không buông, hừ giọng nói.   

- Hừ... Không được. Ông đây không tin các người. Nếu các người có thể chữa khỏi thì giờ chữa khỏi ngay đi. Nếu không thì ngoan ngoãn đền tiền... Bằng không tôi sẽ phá nát danh tiếng của các người. Xem sau này còn ai dám đến phòng khám của các người nữa không!   

Thấy bộ dạng này, mọi người xung quanh đều nhận ra, rõ ràng con trai ông Trương quyết tâm muốn bịp tiền. Lúc này ông Trương không kìm được, run rẩy nói:   

- Tôi... tôi ở đây chữa thêm một ngày...   

- Không được... Ba, chúng ta không thể chữa ở đây. Tuyệt đối không thể tin tưởng bọn họ...   

Lúc này con trai ông Trương quyết cắn chặt. Gã nhìn Hồ lão y sư cười lạnh, nói:   

- Nói cho các người biết, hoặc là bây giờ các người chữa khỏi cho ba tôi, ông đây sẽ không làm phiền các người nữa. Nếu không thì các người ngoan ngoãn đền tiền đi!   

- Cậu...   

Thấy người này ngoan cố như vậy, Hồ lão y sư tức đến mức lông mày dựng đứng, nhưng lại chẳng còn cách nào khác.   

Đúng lúc Hồ lão y sư bất lực thở dài, âm thầm tự trách mình xui xẻo, nghĩ hay là cứ bỏ tiền ra đuổi thằng nhãu này đi, đừng tiếp tục làm hỏng danh tiếng phòng khám nữa thì Giang Khương đã tức giận lên tiếng:   

- Khốn... giờ tao trị khỏi thì sao?   

- A... Tiểu đồ đệ này của nhà mình chắc hôm nay tức đến mức ấm đầu rồi. Ngày thường thì nho nhã lịch sự, vậy mà hôm nay cũng chửi bậy như vậy...   

Con trai ông Trương bị Giang Khương quát vừa xấu hổ vừa giận, nghênh cổ lên quát:   

- Nếu giờ mày chữa khỏi, chắc chắn ông đây sẽ không gây phiền phức cho bọn mày nữa!   

- Nếu chữa khỏi rồi, mày còn mặt mũi gây phiền phức nữa sao?   

Giang Khương cười lạnh một tiếng, nói:   

- Nếu giờ tao chữa khỏi, mẹ mày, mày phải quỳ xuống xin lỗi thầy tao!   

Nhìn thấy vẻ mặt hung dữ của Giang Khương, đáy lòng tên này âm thầm cười lạnh. Bệnh viện đã nói rồi, ít nhất cũng phải nằm viện quan sát một tuần lễ. Hơn nữa miệng của ba mình cũng đã lệch thế này. Giờ thằng này nói trị khỏi ngay, vậy chẳng phải hắn là thần tiên sao. Người chứ có phải nắm bùn, muốn nặn sao thì nặn chứ.   

Thế là gã nở nụ cười lạnh, nói:   

- Được... Trước mặt đông hàng xóm láng giềng như vậy, nếu giờ bọn mày chữa khỏi mặt cho ba tao, chẳng những tao không gây phiền phức cho bọn mày mà còn dập đầu nhận lỗi với bọn mày!   

Nói đến đây, gã ngoảnh đầu lại, hừ giọng nói:   

- Nhưng... nếu bọn mày không chữa được, phải đưa tiền ngay...   

- Được!   

Giang Khương cười lạnh một tiếng, gật đầu. Lúc nãy hắn giả vờ kích động nổi giận, là muốn khích cho tên này đồng ý.   

Thấy Giang Khương gật đầu, những người xung quanh đều sửng sốt. Họ đang đánh cược cái gì thế này? Ngay cả Hồ lão y sư cũng choáng váng, nhìn Giang Khương vẻ mặt cổ quái.   

Miệng lão Trương đã lệch ra như vậy, chẳng lẽ con có thể dùng tay trực tiếp nắn thẳng lại sao? Đây đâu phải xây tường, chỗ này xây lệch một chút thì cứ dùng bay gõ vài cái là được chứ.   

Con trai của lão Trương thấy Giang Khương đã gật đầu đồng ý cũng ngẩn người ra. Một lúc sau gã mới lạnh giọng cười nói:   

- Được, tất cả mọi người thấy rồi đấy. Chính thằng nhãi này nói nhé... Tao cho mày nửa tiếng, nếu mày chữa khỏi cho ba tao, chúng tao sẽ lập tức quay đầu rời đi, không đòi một đồng nào!   

Hồ lão y sư ngạc nhiên nhìn Giang Khương. Ông không lo lắng chuyện đền tiền. Vấn đề là Giang Khương cược với thằng nhãi này là có ý gì? Thế này chẳng phải rõ ràng nhận thua rồi sao? Bệnh nhân liệt mặt này, không mất ba bốn, bảy tám ngày làm sao khỏi được? Nhưng tiểu đồ đệ nhà mình là người có tính tình cực kỳ trầm ổn, đáng lẽ không thể làm ra những chuyện vô bổ như vậy mới đúng.   

Những người bệnh khác đang đứng vây xem lúc này cũng vô cùng kinh ngạc nhìn Giang Khương. Họ không biết rốt cuộc bác sĩ tiểu Giang này muốn làm gì. Nửa tiếng... dù muốn chữa cảm cúm cũng không thể chữa khỏi...   

- Giang Khương... Thế này...   

Hồ lão y sư đi tới bên cạnh Giang Khương, thấp giọng hỏi.   

- Thầy... để con thử... nếu thật sự không được, vậy thì không còn cách nào khác...   

Giang Khương bất đắc dĩ cười cười, nói.   

- Thử...   

Nghe thấy câu này, nếu như là trước đây, e là Hồ lão y sư đa lập tức nổi bão rồi. Chuyện của bệnh nhân, sao có thể thử xem được chứ?   

Nhưng lần này, hai mắt ông lại sáng ngời. Tiểu đồ đệ nhà mình luôn trầm ổn, nói chuyện chắc chắn sẽ chừa lại ba phân đường lùi. Thử xem này chắc chắn cũng... nắm chắc được năm sáu mươi phần trăm rồi...   

- Phải làm như thế nào?   

Hồ lão y sư trước nay chỉ có dạy người ta, đã ít nhất hơn mấy chục năm chưa từng hỏi người khác phải cứu chữa người bệnh như thế nào, lần này vô cùng hưng phấn hỏi.   

Giang Khương hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói:   

- Đem ngân châm đến đây...   

Trương Nhạc đã không còn để ý đến chuyện Giang Khương vừa mắng anh ta một trận đang đứng bên cạnh vểnh tai mắt đầy mong chờ lập tức đáp lời. Sau đó anh ta chạy nhanh như trốn vào trong phòng khám, lấy một hộp ngân châm trị liệu cùng với rượu cồn khử độc đến.   

Trương Nhạc tự biết gần đây mình rất xui xẻo, gặp đủ mọi vấn đề. Đặc biệt là lần này, lại do anh ta khám bệnh, không những liên lụy Hồ lão y sư chịu một cái tát, mà nói không chừng còn ảnh hưởng đến danh dự phòng khám, rồi còn phải đền tiền. Lòng anh ta sớm đã chết như tro tàn, âm thầm nghĩ về tiền đồ đen tối của mình. Anh ta nghĩ có lẽ lần này Hồ lão y sư sẽ đuổi việc mình rồi.   

Giờ anh ta thấy Giang Khương ra tay, giống như lại nhìn thấy hi vọng, cho nên dĩ nhiên anh ta phải vội vàng làm chân chạy việc, thở hồng hộc đem đồ tới.   

Giang Khương nhận ngân châm, lại nhìn bình rượu cồn, sau đó suy nghĩ một chút, liền nói:   

- Lấy thêm một cảnh ngải...   

Nghe vậy, Trương Nhạc vội vàng chạy đi lần nữa.   

Mọi người thấy Trương Nhạc làm thật, ai nấy mặt đầy hưng phấn mong chờ. Chẳng lẽ bác sĩ Tiểu Giang thật sự có bản lĩnh này? Trong vòng nửa giờ có thể chữa khỏi bệnh liệt mặt của lão Trương?  

Chỉ có con trai ông Trương đứng bên đang vô cùng lo lắng...   

Lúc này, Hồ lão y sư nhìn ngân châm trong tay Giang Khương, lòng hơi thấp thỏm. Châm cứu ông cũng biết, cách châm để chữa liệt mặt ông cũng biết, nhưng ông chưa từng nghe nói trong vòng nửa tiếng có thể chữa khỏi một khuôn mặt bị liệt. Chứng này buộc phải kết hợp giữa châm cứu và uống thuốc, ít nhất phải ba bốn ngày mới được...
Bình Luận (0)
Comment