Binh Vương Thần Bí

Chương 60

Giang Khương sửng sốt, không ngờ chuyện hôm qua lại truyền đi rộng rãi như vậy. Lần này đã có người cố ý đến tìm mình châm cứu. Hắn liền cười gật đầu, nói:   

- Được... để cháu xem thử đã...   

Hồ lão y sư bên cạnh nghe thấy ông cụ nói vậy, cũng mỉm cười gật đầu. Ông không ngờ việc này lại truyền đi nhanh như vậy. Vốn bệnh nhân tìm đến gây chuyện, giờ đã đem lại lợi ích cho phòng khám, đem về cho phòng khám bệnh nhân mới.   

Mặc dù người ta đến tìm Giang Khương, nhưng dù sao cũng đem lại khách hàng mới cho phòng khám. Hơn nữa, Giang Khương là đồ đệ của mình, đồ đệ nổi tiếng khiến Hồ lão y sư cực kỳ vui vẻ.  

Giang Khương cẩn thận bắt mạch cho ông cụ này, nhìn ông cụ thỉnh thoảng đưa tay đấm lưng, động tác lộ vẻ đau đớn. Sau khi hắn kiểm tra xong, thoáng trầm tư. Trong lòng hắn đã có vài suy đoán. Chứng đau lưng của ông cụ này rất đơn giản, chỉ là do mệch mỏi cơ thắt lưng tích tụ nhiều năm, cũng không khó chữa trị, chỉ cần kết hợp xoa bóp và châm cứu, hơn nữa phải chữa trong một khoảng thời gian.   

Hắn liền cười nhạt nói:   

- Cụ ơi, cơ thắt lưng của cụ bị lao lực. Muốn nó không đau thì dễ, nhưng muốn sau này không tái phát nữa thì hơi khó.   

- Ồ... có thể khiến nó không đau à? Có thể đảm bảo bao lâu không tái phát?   

Nghe thấy những lời này, đồng chí già sáng ngời hai mắt, vội vàng hỏi.   

Giang Khương cười cười, sau đó nói:   

- Bệnh này của cụ phải uống thuốc trong năm ngày liên tục, sau đó phải liên tục xoa bóp châm cứu trong năm ngày, ít nhất có thể đảm bảo ba tháng không tái phát. Đương nhiên nếu như bảo vệ tốt, không để chịu gió lạnh, không làm việc gì phải dùng sức lưng quá độ, vậy thì một hai năm không tái phát cũng là bình thường!   

- Thật sao?   

Nghe Giang Khương nói vậy, đôi mắt lão đồng chí này sáng ngời, vui mừng nói:   

- Bác sĩ Giang, cậu chắc chắn chứ? Thắt lưng này của tôi trước giờ phải uống thuốc không ngừng mới đỡ. Hơn nữa, chỉ cần một ngày tôi không uống thuốc là không đươc. Nếu như theo cậu nói chữa trị trong năm ngày ít nhất có thể đảm bảo trong ba tháng sao? Thậm chí còn có thể một năm không tái phát à?   

Giang Khương mỉm cười, gật đầu nói:   

- Đương nhiên...Chỉ cần tự chú ý, bình thường giữ gìn thật tốt, muốn một hai năm không tái phát không khó!   

- Vậy thì tốt quá rồi...   

Đồng chí già hưng phấn nói:   

- Vậy thì phiền bác sĩ Giang rồi. Chỉ cần có thể đảm bảo lưng tôi không đau, đừng nói năm ngày, dù mười lăm ngày cũng được. Cái chứng đau lưng này của tôi, vốn chỉ cần một ngày uống thuốc một lần thuốc giảm đau là được. Giờ mỗi ngày tôi phải uống ba lần thuốc mới giảm. Hiệu quả thuốc càng lúc càng kém. Tôi thật sự sợ sau này thuốc giảm đau cũng không có tác dụng nữa!   

Nhìn thấy vẻ hưng phấn của đồng chí già, Giang Khương rất hiểu. Chứng bệnh cũ dây dưa nhiều năm khiến người ta đau khổ có hy vọng, ai cũng vui mừng cả.   

Nghĩ vậy, Giang Khương âm thầm hạ quyết tâm. Sau này nếu có thêm nhiều cơ hội học thêm nhiều thứ, chắc chắn mình sẽ nắm cho thật chắc. Chỉ người đủ năng lực mới có thể giúp đỡ cho nhiều người hơn, mới có thể có đủ năng lực làm chuyện mình muốn làm.   

Những bệnh nhân khác bên cạnh đang chờ khám nhìn thấy vẻ vui mừng của ông cụ, ai nấy đều vô cùng đồng cảm. Họ đều đến khám bệnh, dĩ nhiên đều hiểu những kiểu bệnh già tích tụ nhiều năm này, một khi có hy vọng sẽ khiến người ta vui mừng nhường nào.   

Lúc này mọi người cũng đều vui mừng. Bác sĩ Tiểu Giang này giỏi như vậy, Hồ lão y sư là thầy dĩ nhiên càng tài giỏi hơn nữa. Cho dù thầy trò họ ai giỏi hơn ai thì chung quy lại đến phòng khám Khánh Nguyên này không hề sai lầm.   

Có điều trong lòng họ còn chút nghi ngờ. Bác sĩ Tiểu Giang này nói tự tin như vậy, nhưng hiệu quả thật sự linh nghiệm như vậy sao?   

Giang Khương lập tức cầm bút kê đơn thuốc, đưa cho Hồ lão y sư, sau đó mới cười với ông cụ:   

- Ông qua bên kia để thầy cháu xem lại nhé!   

Ai ngờ Hồ lão y sư bên cạnh liền tiện tay ký tên lên rồi đưa trở lại, cười nói:   

- Không cần, Giang Khương... Con đưa ông ấy sang phòng chữa bệnh bên cạnh châm cứu đi...   

- A...   

Giang Khương thấy Hồ lão y sư không thèm nhìn đã ký tên không khỏi sửng sốt. Hắn thấy khuôn mặt mỉm cười của Hồ lão y sư, trong lòng tuôn ra tia ấm áp. Hắn biết giờ Hồ lão y sư đã coi hắn là một bác sĩ thật sự có tư ách khám chữa bệnh độc lập chứ không còn là học trò nữa. Hắn lập tức chậm rãi gật đầu nói:   

- Vâng...   

Giang Khương nhận đơn thuốc rồi cười đưa cho ông cụ, sau đó cười nói:   

- Cụ đi theo cháu ạ...   

- Ai... được..   

Vẻ mặt đồng chí già đầy mong chờ, tay chống thắt lưng đứng dậy. Sau khi ông trò chuyện với Hồ lão y sư vài câu thì liền đi theo sau Giang Khương, hai tay đỡ thắt lưng, còng người xuống, chậm rãi đi về phía phòng trị liệu.   

Dĩ nhiên là Giang Khương rành xoa bóp nhất. Tuy hiện tại mỗi đêm Tổ sư gia đều dạy về châm cứu các huyệt vị kinh mạch trong đầu, căn bản vẫn chưa tiếp xúc tới xoa bóp, nhưng đối với Giang Khương mà nói, việc này giống như bản lĩnh ăn cơm của hắn, không cần phải dạy hắn cũng đã đủ dùng.   

Giang Khương bảo đồng chí già này nằm trên giường trị liệu, hắn bảo y tá cầm một chai dầu đến. Giang Khương nhìn nhãn hiệu của chai dầu, gật đầu hài lòng. Chai dầu nhãn hiệu này của HongKong sản xuất mấy năm nay hắn dùng nhiều nhất, hiệu quả rất tốt.   

Hắn xoa hai tay vào nhau cho nóng trước, sau đó đổ dầu vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng chà xát một lát rồi đặt hai tay lên phần eo của đồng chí già, bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp thuận theo cơ thắt lưng.   

Đồng chí già này liền kêu lên “Ai ui, ối...”. Trong tiếng kêu này, Giang Khương xoa bóp hai ba phút rồi thì nhẹ tay bớt. Với những đồng chí già tuổi tác đã cao như thế này, Giang Khương không dám mạnh tay như với Tỉnh trưởng La kia. Hơn nữa, chứng bệnh của họ cũng không giống, cứ xoa bóp chầm chậm vẫn hơn.   

Sau đó, hắn cầm ngân châm bên cạnh lên khử trùng rồi đâm xuống bốn huyệt vị thận du, ủy trung, khí hải du, đại tràng du. Tốc độ châm kim của hắn vô cùng nhanh chóng. Sau đó, hắn lại dùng ngải cứu hơ nóng đặt lên.   

Sau khi châm ngân châm, Giang Khương mỉm cười, gật đầu nói:   

- Ông đừng nhúc nhích nhé, mười phút nữa là được rồi ạ!   

Dứt lời, Giang Khương đứng bên quan sát một lát, thấy đồng chí già này không có gì bất thường, chỉ có khuôn mặt rất thoải mái, hắn mới thở phào. Dù sao người già cũng không thể so được với thanh niên, kiểu kích thích hơi mạnh một chút thế này rất dễ dẫn đến những phản ứng khác thường.   

Sau khi mười phút kết thúc, hắn bèn đưa tay nhổ từng cây ngân châm ra, đỡ đồng chí già dậy, sau đó cười nói:   

- Giờ cảm thấy thế nào ạ?   

Đồng chí già này cẩn thận đứng dậy, trên mặt dần lộ vẻ vui mừng, đợi sau khi ông chậm rãi xoay lưng một chút, cuối cùng trên mặt đã lộ tia mừng rỡ, vui sướng nói:   

- Hình như không đau nữa!   

Dứt lời, ông lại xoay thêm lần nữa, cảm thấy phần lưng không hề có cảm giác đau đớn gì. Thế là ông vừa xoay lưng vừa hưng phấn nhìn Giang Khương nói:  

- Đúng là không đau một chút nào!   

- Ôi ôi... ông ơi, ông ơi, từ từ từ từ...   

Giang Khương nhìn thấy đồng chí già này càng xoay càng hưng phấn, hưng phấn đến mức suýt chút nữa xoay điệu ương ca liền cười khổ. Đồng chí già này lưng vừa đỡ đã thật sự coi mình như thanh niên mất rồi, hắn vội vã ngăn lại:   

- Ông ơi đừng xoay nữa, đừng xoay nữa... ông mà xoay nữa là lưng lại trở về như cũ đấy...   

- A... đúng, đúng, quên mất quên mất...   

Ông cụ nhìn thấy vẻ căng thẳng của Giang Khương mới cả kinh, vội vàng ngừng lại, xác định lưng mình không sao mới mặt mày hối lỗi nói với Giang Khương:   

- À à... vui quá nên suýt quên mất!   

Những bệnh nhân đang chờ khám nhìn thấy đồng chí già này lúc ra khỏi cửa còn phải đỡ lưng, giờ quay lại thì mặt mày nhẹ nhõm bước từng bước thoải mái, mắt ai nấy đều trợn tròn!   

Giang Khương vừa mới khách sáo tiễn ông cụ này ra khỏi cửa phòng khám, ngoài cửa có hai cảnh sát tiến vào...
Bình Luận (0)
Comment