Binh Vương Thần Bí

Chương 671

Khoa Khi của bệnh viện số 1 đã được giải trừ phong tỏa. Hơn nữa, nhờ những người khác toàn lực ra tay, không ít người tận mắt nhìn thấy khoa Nhi đã được tự do xuất nhập. Vốn một số lời đồn còn sót lại cũng tiêu tán vô tung.   

Nhìn thấy hết thảy, Giang Khương cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm. Hành động khác đến từ Cổ môn cũng không thấy xuất hiện, lại càng khiến hắn thở phào nhẹ nhõm. Điều này nói rõ nữ ma đầu kia kiêu ngạo biết bao nhiêu. Nếu không, với tính cách của Cổ môn, bất luận là ai cũng dễ dàng đâm cho hắn mấy cái lỗ thủng.   

Nhưng chuyện này là sự thật, khiến cho tảng đá treo trong lòng Giang Khương cũng rớt xuống. Điều hắn lo lắng nhất là nữ ma đầu nói mà không giữ lời. Nhưng trước mắt xem ra, nữ ma đầu này cũng quá kiêu ngạo. Thân là Sơn Trường của Cổ môn, cũng không có suy nghĩ dùng mấy thủ đoạn cỏn con với một tiểu bối của Thiên Y Viện.   

Theo đánh giá của hắn, hẳn nữ ma đầu sẽ không đến mức dưới tình huống như vậy mà dùng mánh lới.   

Ngày thứ năm sau khi khoa Nhi mở cửa lại, bản xét nghiệm máu của bệnh nhân cuối cùng đã không còn sót lại bất cứ một con virus nào. Phòng bệnh vốn đang được cách ly cẩn thận rốt cuộc cũng đã được giải trừ.   

Tất cả bệnh nhân và người nhà của bệnh nhân đều ký kết hiệp nghị giữ bí mật. Toàn bộ phòng được dọn sạch, tiến hành khử trùng toàn diện.   

- Cảm ơn, vất vả cho mọi người rồi.   

Giang Khương bắt tay với tất cả bác sĩ và y tá, tỏ vẻ cảm ơn.   

- Không sao, tổ trưởng Giang mới là người vất vả nhất.   

Tất cả mọi người đều biết, ai là người đã xuất lực nhiều nhất, khổ cực nhất.   

Sau khi cảm ơn đơn giản đến mọi người, tiểu tổ khống chế dịch bệnh cũng bắt đầu rời khỏi bệnh viện số 1.   

Tất cả các bác sĩ, y tá vốn bị cách ly trong khoa Nhi một thời gian, rốt cuộc cũng đã được bước ra ngoài, hưởng thụ ánh nắng mặt trời ấm áp, hít thở không khí đã lâu không gặp, tất cả đều có cảm giác giống như được tái sinh.   

Đúng vậy, trải qua một giai đoạn sống chết như thế, tùy thời có thể bị lây nhiễm, cuối cùng hôm nay cũng đã kết thúc, mọi người đều cảm thấy vô cùng may mắn.   

Giang Khương thì không có cảm giác này. Suốt gần mười ngày không rời khỏi khoa Nhi, sau khi thở phào một hơi, hắn ngồi xe đi thẳng đến chính quyền tỉnh.   

Sự kiện dịch bệnh lần này có thể thuận lợi được giải quyết, còn hắn thì bảo vệ được cái mạng nhỏ của mình, lực ủng hộ của Tỉnh trưởng Bạch là rất mạnh.   

Không có sự ủng hộ của ông, Giang Khương không thể làm được đến bước này, lặng yên không một tiếng động mà giải quyết hết tất cả.   

Hắn biết, bởi vì không báo cáo lên cấp trên, khiến cho Tỉnh trưởng Bạch phải gánh chịu phong hiểm rất lớn. Thậm chí nó sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ chính trị của ông. Cho nên, mặc kệ là nguyên nhân gì, Giang Khương cảm thấy mình cũng nên đến gặp Tỉnh trưởng Bạch để nói lời cảm ơn.  

- Giang Khương, lần này thật sự vất vả cho cậu rồi. Nếu không có cậu, dịch bệnh nguy hiểm như vậy sẽ không có khả năng được giải quyết dễ dàng. Tôi đại diện cho chính quyền tỉnh gửi lời cảm ơn đến cậu.   

Tỉnh trưởng Bạch mỉm cười nói với Giang Khương:   

- Lần này cậu đã giúp cho tỉnh Nam một đại ân. Nếu tình huống không thể khống chế nhanh như vậy, một khi lan tràn, hoặc bị tiết lộ ra ngoài, chắc chắn sẽ tạo thành khủng hoảng rất lớn, gây nên tổn thất không nhỏ cho nền kinh tế và chính trị của chúng ta.   

- Nào có, nào có.   

Nhìn nụ cười cảm kích của Tỉnh trưởng Bạch, trán Giang Khương hiện lên vô số hắc tuyến, trong lòng đổ mồ hôi hột:   

- Nếu mình nói chuyện này là do mình tạo nên, không biết có bị Tỉnh trưởng Bạch dùng cây đánh chết hay không.   

Cười khan hai tiếng, cho rằng không nói ra thì tốt hơn, vì thế Giang Khương chỉ nói lời cảm ơn:   

- Lần này cũng vất vả cho Tỉnh trưởng Bạch quá. Nếu không có ngài dốc hết sức ủng hộ và giữ gìn, chuyện này cũng không có khả năng thuận lợi giải quyết. Hơn nữa, ngài vì việc này mà gánh chịu phong hiểm quá lớn, tôi cảm thấy áy náy quá. Cho nên, tôi thật sự muốn cảm ơn ngài.   

- Này, các cậu ở bệnh viện cũng đã phải mạo hiểm với tính mạng của mình, tiến hành nghiên cứu dịch bệnh, tôi chịu chút phong hiểm có là gì đâu chứ.   

Nói xong, vẻ mặt Tỉnh trưởng Bạch có chút cảm thán:   

- Qua nửa năm nửa, tôi cũng sẽ lui về. Lực nắm trong tay ở tỉnh Nam cũng càng lúc càng yếu, có thể giúp được cho các người cũng không nhiều. Tôi chỉ muốn thay dân chúng tỉnh Nam giữ vững sự yên ổn, không phụ lòng tin tưởng và ủng hộ của bọn họ đối với tôi.   

Nhìn vẻ mặt cảm khái và sự bất đắc dĩ lẫn không cam lòng trong lời nói của ông, hai mắt Giang Khương nheo lại, nhớ đến tình huống liên quan đến Tỉnh trưởng Bạch mà hắn đã nghe.   

Sau đó suy nghĩ lại, thấy giọng điệu của vị Thị trưởng Lâm đó dường như không quá tôn trọng đối với Tỉnh trưởng Bạch. Xem ra, tình cảnh của Tỉnh trưởng Bạch cũng không phải rất tốt.   

- Tỉnh trưởng, dường như tuổi của ngài còn chưa đến lúc lui về mà?   

- Haha, cũng chỉ còn một hai năm nửa thôi.   

Trước mặt Giang Khương, Tỉnh trưởng Bạch cũng không giấu diếm gì, tự giễu:   

- Nếu đã không còn hy vọng đi lên, hiển nhiên cũng chỉ có thể lui xuống mà thôi.   

Nhìn ánh mắt không cam lòng của ông, Giang Khương mỉm cười nói:   

- Không phải còn những nửa năm nữa sao? Không ai có thể nói trước được chuyện gì.   

Nghe Giang Khương nói, Tỉnh trưởng Bạch phá lên cười, sau đó lắc đầu nói:   

- Có một số chuyện cậu không biết đâu.   

Giang Khương cũng không ở lại chính quyền tỉnh bao lâu, bởi vì hắn nhận được điện thoại của Tôn Diệu Nguyệt.   

Đối mặt với yêu cầu của Tôn Diệu Nguyệt, Giang Khương không dám có chút trì hoãn, vội vàng đón xe chạy đến chỗ Tôn Diệu Nguyệt đã hẹn.   

Lần này không phải là Vân Thanh trà lâu như trước, mà là một hội sở trên núi phía sau trường Đông Nguyên.   

- Kỳ Sơn Dưỡng Sinh Đường.   

Nhìn tấm bảng, Giang Khương không nhịn được cảm thán một phen. Kỳ Sơn Dưỡng Sinh Đường là nơi mà hắn ngưỡng mộ đã lâu. Đi dạy một thời gian ở trường Đông Nguyên, hắn đã nghe người ta nhắc đến chỗ này không biết bao nhiêu lần. Nghe nói đây là hội sở tiêu phí cao cấp nhất ở Vân Giang. Trước kia hắn chỉ nghe nói, chưa từng bước vào lần nào. Không ngờ lần này nhờ phúc của nữ ma đầu Tôn Diệu Nguyệt mà hắn có cơ hội đến đây nhìn một cái.   

Nhưng nhìn kỹ tấm bảng, Giang Khương không khỏi hoài nghi. Hội sở này không phải cũng là một trong những sản nghiệp của Cổ môn chứ?   

Chậm rãi bước vào, lập tức có người mặc sườn xám màu đỏ bước ra, khom người nói với Giang Khương:   

- Giang tiên sinh, chào anh, xin mời theo tôi.   

Nhìn hành động của người nhân viên, Giang Khương thở dài trong lòng. Xem ra đây đúng là sản nghiệp của Cổ môn. Nếu không, tại sao một người khách cũng không thấy, chỉ có một người phục vụ đặc biệt chờ hắn.   

Mặc dù trong lòng có chút không vui, nhưng Giang Khương vẫn cố ổn định tinh thần, đi theo người phục vụ bước vào bên trong.   

Một đường đi vào, chỉ thấy phong cảnh hoa lệ đến cực điểm, trong lòng Giang Khương lại cảm thán không thôi. Không hổ là nơi tiêu phí cao nhất ở Vân Giang.   

Hai người xuyên qua hai đình viện u tĩnh, vừa nhìn là biết do danh sư xây dựng, khiến cho Giang Khương không khỏi gật đầu liên tiếp.   

Xuyên qua hai đình viện, trước mặt Giang Khương xuất hiện một đình viện còn rộng hơn.   

Thoạt nhìn còn tinh xảo hơn vài phần so với hai đình viện trước. Nhưng sau khi Giang Khương bước vào, nhìn ba người ngồi trong đó, trong nháy mắt liền ngẩn ra.   

- Hai người...tại sao hai người lại ở đây?   

Giang Khương nhìn Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ đang mỉm cười nhìn mình, ngạc nhiên hỏi.
Bình Luận (0)
Comment