Binh Vương Thần Bí

Chương 724

Sắc mặt Bá tước Phoenix lại càng tái nhợt hai phần. Vốn ông ta tưởng rằng có thể thoải mái bắt được tên tiểu tử trước mắt, nhưng ông ta phát hiện đối phương còn kinh khủng hơn ông ta đã tưởng tượng nhiều.  

Không nói đến thực lực của đối phương như thế nào, chỉ nhìn một thân bị thương của đối phương thì biết. Nhưng ông ta có chút không rõ tại sao tiểu tử này lại có thể chống đỡ lâu như vậy. Đối phương cũng không có năng lực bất tử kinh khủng như Huyết tộc. Bị thương nhiều như thế mà còn có thể trụ vững.   

Vẻ mặt Bá tước Phoenix kinh ngạc lẫn phẫn nộ. Mắt thấy đồ vật đã tìm được rồi, đã có thể mang đi, nhưng đột nhiên lại toát ra một tên quái nhân như thế.   

Hơn nữa, bây giờ ông ta còn chưa biết đối phương rốt cuộc thuộc cấp bậc nào. Rõ ràng không có khí tức của cao thủ Thiên Giai, nhưng thực lực lại không thua kém cao thủ Thiên giai. Thậm chí tốc độ còn muốn lợi hại hơn, ngay cả ông ta cũng có khi không theo kịp.   

- Bá tước đại nhân, thời gian cũng không còn nhiều. Chúng ta chỉ còn vài phút nữa thôi, không đi không được.   

Mắt thấy Bá tước Phoenix đối kháng với Giang Khương lâu như vậy, Trương Nguyên càng lúc càng sợ. Vừa rồi Giang Khương đã gọi trợ giúp, với thực lực của Thiên Y Viện ở Bắc Kinh, nhiều nhất là mười phút đã có thể chạy đến. Nếu như bị mấy người đó bắt lại, cho dù đã an bài hết thảy cũng chưa chắc đã chạy thoát.   

Nghe Trương Nguyên kêu, hai mắt Bá tước Phoenix đỏ lên, gương mặt tái nhợt lại càng trắng thêm hai phần. Móng tay dài nửa tấc lại dài thêm nửa tấc nữa. Sau khi kêu to một tiếng liền đâm tới Giang Khương.   

- Nhiên huyết?   

Nhìn thấy sự khác thường trên người Bá tước Phoenix, đồng tử Giang Khương co rụt lại, hai tay căng ra, nắm chặt trường đao, bổ mạnh thân ảnh đang lao đến.   

Nhiên huyết là một loại kỹ năng đặc biệt của Huyết tộc, có thể thông qua việc thiêu đốt máu trong cơ thể để nâng cao thực lực bản thân. Nhưng sau khi sử dụng, di chứng để lại sẽ tương đối lớn, lâm vào suy yếu hơn mười tiếng. Khi xem qua tư liệu về Huyết tộc, Giang Khương đặc biệt chú ý đến kỹ năng này. Thật không ngờ lúc này Phoenix lại sử dụng đến.   

Nhưng đây cũng không phải không nằm trong dự liệu. Đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ liều mạng thôi.   

Keng. Trường đao và móng tay của Bá tước Phoenix chạm vào nhau, phát ra tiếng kêu của kim loại va chạm. Giang Khương chỉ cảm thấy hai tay của mình tê rần, mà Bá tước Phoenix cũng bị đánh lui. Sau một kích toàn lực này, vết thương vừa mới được cầm máu một lần nữa rách ra. Một mùi máu tươi nồng nặc xông ra ngoài.   

Cảm giác đau đớn kịch liệt khiến cho Giang Khương rời khỏi trạng thái Không Minh. Nhìn Bá tước Phoenix đang đánh tới, ánh mắt Giang Khương hiện lên sự bất đắc dĩ.   

Giang Khương biết rõ, nếu không còn ở trong trạng thái Không Minh, hắn tuyệt đối là hữu tử vô sanh. Hơn nữa, bản thân hắn đang bị trọng thương, thực lực giảm xuống ba phần. Bây giờ chỉ có thể tiến vào trạng thái Không Minh lần nữa mới có khả năng trì hoãn.   

Nếu hắn rời khỏi đại đỉnh, Bá tước Phoenix sẽ tiến hành ngăn cản hắn, những công nhân còn lại sẽ dễ dàng nâng đại đỉnh đi. Đám người Trương Nguyên đã an bài tốt đường lui. Với năng lực của Trương Nguyên, chỉ cần đem đồ vật rời khỏi hiện trường, muốn đem nó ra nước ngoài, hoàn toàn là một chuyện hết sức dễ dàng. Đến lúc đó mọi chuyện không còn gì để bàn nữa.   

Ưu điểm của Huyết tộc cho đến bây giờ không phải là thực lực cứng đối cứng hay là sức mạnh. Cái mà bọn họ am hiểu nhất chính là tốc độ. Bá tước Phoenix hoàn toàn không để trường đao Giang Khương vào mắt, hơn nữa còn ngạnh kháng, rõ ràng là còn dư lực.   

Giang Khương còn chưa thu hồi một đao, trước mắt liền hoa lên, trường đao trong tay không chú do dự mà chém xuống. Nhưng lần này còn chưa kịp ngăn cản một kích của Bá tước Phoenix, ngực phải đã truyền đến cơn đau, bị một trảo của Bá tước Phoenix xẹt qua, vết thương in năm ngón tay liền toác ra.   

Khụ khụ. Nhìn Bá tước Phoenix cách đó mấy thước, Giang Khương ho khan mãnh liệt, chỉ cảm thấy phổi bên phải hoàn toàn mất đi công năng. Hắn có thể phán đoán chuẩn xác, một kích vừa rồi ít nhất đã đánh gẫy ba cái xương sườn của hắn. Ngay cả màng ngực cũng bị cắt. Nếu không sẽ không xuất hiện cảm giác buốt đến cực điểm như vậy, giống như bị người ta bóp cổ, không thể thở được.   

- Phiền phức lớn rồi.   

Sau một kích này, Giang Khương rốt cuộc cười khổ, phát hiện hắn dường như đoán không ra kỹ năng Nhiên huyết của Huyết tộc lại cường đại như vậy. Mà người dùng kỹ năng đó là Bá tước Phoenix lại càng vượt xa sự tưởng tượng của hắn.   

Bây giờ hắn đã bị trọng thương, hoàn toàn không thể chống lại Bá tước Phoenix, chỉ sợ sẽ chết ở chỗ này mất.   

Nhưng với tính cách gặp phải tuyệt cảnh cũng không lùi bước của Giang Khương, nhìn Bá tước Phoenix đang nhe răng cười, hắn liền cố gắng ức chế cảm giác đau đớn, một lần nữa thuận lợi tiến vào trạng thái Không Minh.   

Nhìn ngực phải của Giang Khương đầy máu, ánh mắt tàn nhẫn của Bá tước Phoenix hiện lên sự đắc ý, một lần nữa kêu to, đánh tới Giang Khương. Ông ta đã vô tình lãng phí thời gian. Trong vòng mấy giây, ông ta sẽ giải quyết tên tiểu tử trước mắt này.   

Dạ Ảnh chạy trong bóng tối, đánh nhau tóe lửa với mấy cao thủ Huyết tộc, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía Giang Khương. Nhìn bộ dạng của Giang Khương lúc này, sắc mặt Dạ Ảnh liền thay đổi. Mặc dù bội phục việc Giang Khương đã khiến cho Bá tước Phoenix phải xuất ra Nhiên huyết, nhưng rõ ràng, Giang Khương đã không còn chống đỡ được bao nhiêu. Tính toán đội cứu viện đến đây cũng phải mất sáu bảy phút nữa, Dạ Ảnh lúc này đã bắt đầu chuẩn bị chạy trốn.   

Y biết rõ, nếu không chạy, Giang Khương xong đời thì y chính là đối tượng bị diệt sát. Y không thể đối kháng như Giang Khương. Đối mặt với Bá tước Phoenix đang sử dụng kỹ năng Nhiên huyết, nhiều nhất nửa phút thôi là y sẽ về với ông bà ngay. Cho nên, y thỉnh thoảng nhìn Giang Khương một cái. Khi Giang Khương ngã xuống là bật người bỏ chạy ngay.   

Tình huống của Giang Khương lúc này quả thật không ổn. Tuy nói đang trong trạng thái Không Minh, cộng thêm năng lực tự khỏi cường hãn, nhưng vẫn không có cách nào so sánh được với Bá tước Phoenix. Mất máu và bị thương nghiêm trọng, khiến cho toàn thân Giang Khương run lên.   

Dưới tình huống như vậy, Giang Khương biết rất rõ nguy cơ mà mình đối mặt. Bây giờ có muốn chạy cũng chạy không được. Biện pháp duy nhất là kiên trì, hy vọng có thể kéo dài thời gian chờ đội cứu viện đến. Nhưng dường như hy vọng này cũng không phải rất lớn.   

Lúc này, Giang Khương không nhịn được mà có chút hối hận. Nếu biết Bá tước Phoenix khi sử dụng Nhiên huyết lại cường hãn như vậy, hắn cũng sẽ không tử thủ. Nhưng bây giờ có muốn lui lại cũng không được nữa rồi.   

Thân hình to lớn của Bá tước Phoenix lóe lên rồi biến mất.   

Ánh mắt Giang Khương co rụt lại, trường đao trong tay chém ra.   

Mặc dù thuận lợi bức lui Bá tước Phoenix, nhưng Giang Khương chỉ cảm thấy hai tay tê rần, trường đao trong tay muốn rớt xuống. Lúc này, Giang Khương vẫn còn trong trạng thái Không Minh, cho dù hai tay run rẩy, nhưng vẫn nắm chặt trường đao, nhìn chằm chằm Bá tước Phoenix cách đó mấy thước, chuẩn bị nghênh đón kích tiếp theo.   

Nhìn thân hình bắt đầu run rẩy của Giang Khương, Bá tước Phoenix âm thầm cười to, huyết quang trong mắt càng nhiều, thúc giục Nhiên huyết đến cực hạn, giống như mị ảnh biến mất không thấy.   

Giang Khương chém ra một đao, chuẩn xác bổ trúng móng tay của Bá tước Phoenix, nhưng lúc này đã không còn bức lui được Bá tước Phoenix, chỉ cản được thân hình của ông ta một chút rồi mắt lại hoa lên.   

Trong lòng căng thẳng, Giang Khương lại chém tiếp một đao. Đột nhiên hắn cảm thấy trong tay nhẹ hẫng, hai mắt liền phát lạnh, sau đó một cơn đau từ bên trái bụng truyền đến, rồi trước mắt liền tối sầm.   

Một tay nắm chặt trường đao, một tay ôm đại đỉnh, nhìn Bá tước Phoenix bả vai đã chảy máu đứng cách đó không xa, Giang Khương một lần nữa rời khỏi trạng thái Không Minh ghé vào đại đỉnh thở hổn hển, gương mặt nở nụ cười ảm đạm.   

- Khụ khụ. Xin lỗi, tôi không nên tham lam như vậy.   

Hai mắt Giang Khương dần mất đi tiêu cự, nhìn thân ảnh càng lúc càng mơ hồ, thì thào cười khổ.   

Nhìn Giang Khương không ngừng hộc máu, hơn nữa còn bị trọng thương nghiêm trọng, cách đó không xa, ánh mắt Dạ Ảnh hiện lên chút bội phục lẫn không đánh lòng,  

nhưng chỉ lóe lên một chút rồi biến mất. Sau khi huy đao bức lui một cao thủ Huyết tộc, liền quăng ra một quả lựu đạn sương mù, cả người như con chim biến mất trong màn đêm.   

- Xin lỗi, Giang Khương, tôi cũng không còn cách nào khác. Tôi sẽ đi tìm người đến, không cho bọn chúng mang thứ này đi, thuận tiện báo thù cho cậu luôn.
Bình Luận (0)
Comment