Binh Vương Thần Bí

Chương 727

- Lão Vân, đây thật sự là Tế Thế Đỉnh sao?   

Một lão giả tóc muối tiêu, ánh mắt kích động vòng quanh đại đỉnh hai vòng, sau đó nhìn người đầu lĩnh bên cạnh, hỏi.   

- Tôi không dám chắc. Nhưng nhìn hoa văn trên đại đỉnh thì giống với tư liệu như đúc.   

Người được gọi là lão Vân hưng phấn dùng tay vuốt ve đại đỉnh:   

- Nhìn hình dáng thì không sai, hơn nữa…   

Nói đến đây, lão Vân dừng một chút rồi nhìn Giang Khương nằm trên mặt đất, ánh mắt hiện lên sự cảm thán, gật đầu nói:   

- Nếu Giang Khương không tính sai, nếu Bá tước Huyết tộc cũng đã xuất hiện, vậy thì không sai được.   

Theo ánh mắt của lão Vân, lão giả tóc bạc cũng nhìn Giang Khương nằm trên mặt đất, nhớ đến cảnh tượng Giang Khương ôm chặt đại đỉnh, cũng chậm rãi gật đầu, cảm thán nói:   

- Nếu quả thật là bá tước Huyết tộc, thật sự là làm khó đứa nhỏ rồi.   

- Đúng vậy, thật sự không đơn giản.   

Lúc này lão Vân cũng liên tục gật đầu. Từ tình huống trong sân xem ra, bên kia đã chết mất hai cao thủ Huyết tộc. Giang Khương một thân trọng thương, còn có thể kiên trì đến đây, thậm chí bảo vệ được đại đỉnh, có thể tượng tượng được tình huống lúc đó là như thế nào.   

Về phần Bá tước Huyết tộc, đối phương đã đào thoát trong đêm tối, lại không biết hướng đối phương rời đi, nếu đơn độc đuổi theo, tuyệt đối không cách nào đuổi kịp. Trước mắt bảo vệ cho đại đỉnh vẫn quan trọng hơn.   

- Là ai?   

Trong lúc hai người đang nói chuyện, đột nhiên cao thủ đang tìm kiếm bên ngoài phát ra tín hiệu cảnh báo. Rất nhanh năm sáu cao thủ Thiên Y Viện đang tản ra chung quanh liền lao về phía thanh âm truyền đến. Sắc mặt của Lão Vân và lão giả tóc bạc cũng có chút biến đổi, đang định lên tiếng, liền nhìn thấy thuộc hạ của mình co cụm thành một đoàn, chậm rãi lui về phía sau.   

Nhìn động tác của thuộc hạ, sắc mặt hai người khẽ biến, nhất tề tiến lên, hộ vệ trước đại đỉnh. Đám cao thủ của Thiên Y Viện cũng lui về phía sau hai người, bảo vệ phía trước đại đỉnh, ánh mắt nhìn đám người đang đến.   

Lão Vân nhìn đám người đi tới, gương mặt cứng đờ, cười lạnh quát:   

- Các người cả gan nhỉ?   

Đám người phía đối diện cũng bước ra một người nhìn lão Vân, rồi lại nhìn đại đỉnh phía sau, ánh mắt hiện lên sự kinh nghi:   

- Vân Lý, chúng ta dù sao cũng có giao tình nhiều năm. Chúng tôi cũng chỉ nghe nói có ngoại tộc xâm lấn, cho nên mới chạy đến xem, xem các người có cần giúp một tay hay không.   

- Giúp?   

Lão giả tóc bạc cười lạnh, bước lên, nhìn người đối diện:   

- Người Cổ môn từ khi nào lại có thiện tâm như vậy? Ngô Mặc Minh, ông đừng có mà giả bộ nữa.   

Việc đối kháng giặc ngoại xâm đều do một mình Thiên Y Viện chúng tôi chịu trách nhiệm, ông nói mà không biết ngượng à?  

- À, Trương Tử Phu ông nói sai rồi.   

Ngô Mặc Minh cười hắc hắc:   

- Lúc này thật sự là người của Cổ môn chúng tôi ra tay. Nếu không phải có Cổ môn chúng tôi hỗ trợ, vị này của Thiên Y Viện các người…   

Nói đến đây, Ngô Mặc Minh nhìn Giang Khương đang nằm trên mặt đất sinh tử chưa biết, thở dài nói:   

- Làm sao vị Tiểu Giang huynh đệ lại biết được việc này? Rồi lại có thể đuổi kịp đến đây?   

- Đừng nói chỉ có người của Thiên Y Viện các người ở đây, ngoại trừ tiểu huynh đệ này, còn có những người khác đang nhìn chăm chú vào.   

Dứt lời, Ngô Mặc Minh liền nhìn hai người trước mặt, chờ hai người lên tiếng. Lại nói bọn họ chém chém giết giết nhau cũng rất nhiều năm rồi, khó có lúc đứng nói chuyện đạo lý như vậy.   

- Ông…   

Trương Tử Phu biến sắc, đang định lên tiếng phản bác, nhưng đột nhiên phát hiện, ông thân là một trong những tiên sinh đồn trú tại Bắc Kinh, nhưng lại không nghe nói cao thủ ngoại viện có bất cứ điều động và an bài nào bất thường. Hơn nữa cũng không thu được bất cứ yêu cầu cảnh giới cao nào.   

Vân Lý tiên sinh bên cạnh cũng kinh nghi, sau đó nhìn một thuộc hạ, nói:   

- Lưu Cường.   

Người đàn ông trung niên được gọi là Lưu Cường cúi đầu xác nhận.   

Thấy Lưu Cường gật đầu, sắc mặt hai vị tiên sinh đều tối sầm, nhất tề quay sang nhìn Giang Khương đang bất tỉnh trên mặt đất rồi lại nhìn Ngô Mặc Minh phía đối diện, có chút không biết tình huống như thế nào. Nhưng mặc kệ tình huống ra sao, việc này chỉ sợ không giả được. Giang Khương chỉ là một y sĩ thực tập, tuy nói có chút mặt mũi ở phòng làm việc đồn trú, nhưng lại không có quyền điều động nhân thủ. Không điều động nhân thủ, ông làm sao mà biết được?   

Thân là y sĩ thực tập của Thiên Y Viện, nhưng lại có quan hệ với Cổ môn. Đây chính là tối kỵ. Tuy lập được công lớn, nhưng sau này về phân biệt đúng sai, chỉ sợ sẽ gây ra một trận ầm ĩ. Điều hai người nghi hoặc nhất chính là, tại sao Giang Khương lại cấu kết với Cổ môn. Nếu thật sự có được tin tức, vì sao không thông báo cho phòng làm việc?   

- Sao rồi?   

Thấy vẻ mặt kinh nghi của hai người đối diện, Ngô Mặc Minh nở nụ cười đắc ý:   

- Hơn nữa, việc này cũng không phải một mình Giang Khương các người làm. Nếu không có Dạ Ảnh bên phía chúng tôi dụ một đám cao thủ Huyết tộc đi, ông cho rằng tiểu tử này có thể chống đỡ được đến hiện tại?   

Nghe đến đó, hai người không khỏi ngượng ngùng. Giang Khương có thể đối phó được với Bá tước Phoenix, duy trì đến bây giờ đã là kỳ tích rồi. Nếu không có ai hỗ trợ dụ đám cao thủ Huyết tộc rời đi, chỉ sợ Giang Khương đã…   

Trong lúc hai vị tiên sinh đang rối rắm, một thanh âm phía sau liền vang lên:   

- Dụ cái rắm? Dụ địch nhân mà còn ném đạn sương mù?   

- Khụ khụ.   

Giang Khương cố sức chống tay ngồi dậy, vừa ho khan vừa thở hổn hển nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Ngô Mặc Minh:   

- Lão tiểu tử, về nói cho Dạ Ảnh biết, nể mặt anh ta giúp tôi dụ được mấy cao thủ Huyết tộc, tôi sẽ không so đo với anh ta, cũng không cáo trạng anh ta với Tôn Diệu Nguyệt. Bảo anh ta lần sau mời tôi uống rượu.   

- Tôn Diệu Nguyệt?   

Nghe cái tên này, Vân Lý và Trương Tử Phu tiên sinh đều biến sắc. Bọn họ đương nhiên biết Tôn Diệu Nguyệt là ai, nhưng tại sao Giang Khương lại biết Sơn Trường Đại Nhân nổi danh của Cổ môn? Mà dường như còn rất quen thuộc?   

Thấy Giang Khương tỉnh lại, Ngô Mặc Minh thở phào nhẹ nhõm. Ông tất nhiên biết Sơn Trường Đại Nhân có chút chiếu cố tên tiểu tử này. Nếu không cũng không làm ra chuyện hoang đường, cho người đi hiệp trợ tiểu tử này. Nếu hắn thật sự xảy ra chuyện, tuy nói quan hệ với bọn họ không lớn, nhưng cũng không dễ dàng ăn nói lại với Sơn Trường Đại Nhân.   

- Haha, Lâm Chí Minh cũng đã cố hết sức, cũng đừng làm khó y. Hôm sau sẽ bắt y bồi rượu.   

Đối mặt với Giang Khương, Ngô Mặc Minh thật ra rất khách sáo. Thấy vậy, vẻ mặt của hai vị tiên sinh Lý Vân đều cổ quái. Từ lúc nào Ngô Mặc Minh lại khách khí với Thiên Y Viện như vậy?   

- Khụ khụ.   

Giang Khương ho đến sắc mặt ửng đỏ, cố sức ngồi dậy. Thấy vậy, hai thuộc hạ Thiên Y Viện vội đỡ Giang Khương đứng lên.   

- Ngô tiên sinh đúng không?   

Có hai người dìu đỡ, Giang Khương ho thêm hai tiếng. Ngực bị thương quá nặng, hô hấp thật sự khó khăn. Hắn chắp tay với Ngô Mặc Minh:   

- Tiểu tử vừa rồi thất lễ, nhưng mặc kệ thế nào, lần này phải cảm ơn quý môn đã hiệp trợ, xin gửi lời cảm ơn của tôi đến Sơn Trường Đại Nhân.   

- Haha, Giang tiểu hữu khách sáo quá rồi.   

Thấy Giang Khương vốn gọi mình là lão tiểu tử này, lão tiểu tử nọ đột nhiên lễ phép lên, trong lòng Ngô Mặc Minh không khỏi sung sướng vài phần.   

Giang Khương gật đầu:   

- Phiền các vị đêm khuya đến đây, thật sự là không yên tâm. Giang Khương xin ghi tạc trong lòng. Nhưng đêm đã quá khuya rồi, cứ làm phiền các vị mãi, thật sự cảm thấy rất xấu hổ. Xin các vị về sớm cho. Hôm khác rảnh rỗi sẽ đến thăm viếng, nói lời cảm ơn.   

Giang Khương nói xong, sắc mặt Ngô Mặc Minh liền cứng đỡ. Ông đang tự hỏi tại sao tiểu tử này lại khách sáo như vậy, không nghĩ đến là muốn đuổi khách.   

Nhìn đại đỉnh đằng sau đám người Thiên Y Viện, Ngô Mặc Minh cười một tiếng, chắp tay nói:   

- Giang tiểu hữu, không vội, không vội. Việc hôm nay Cổ môn chúng tôi cũng có một phần lực. Lại nói người gặp có phần…   

- Người gặp có phần?   

Nghe được lời này, sắc mặt Vân tiên sinh liền biến đổi, cả giận hừ một tiếng;   

- Đây là vật mà Giang Khương liều chết bảo vệ, có quan hệ gì với Cổ môn các người?   

Trương Tử Phu tiên sinh cũng tiến lên một bước, căm tức nhìn đối phương.   

Người của Cổ môn cũng không yếu thế. Một người đàn ông trung niên bước lên ngang hàng với Ngô Mặc Minh, hình thành trận thế giằng co. Đám người phía sau bày ra xu thế công kích. Cổ môn và Thiên Y Viện cũng không phải lần đầu tiên chém giết lẫn nhau. Mọi người đều rất thuần thục. Chỉ cần một lời không hợp là nhào vào ngay.   

Nhìn thấy người đàn ông trung niên, sắc mặt của hai vị tiên sinh khẽ biến, trầm giọng nói:   

- Được, không nghĩ đến Cố Nhị Hùng ông cũng đến. Xem ra, chúng ta hôm nay không quyết một trận là không được.   

- Hắc hắc, cũng không còn cách nào khác.   

Cố Nhị Hùng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng như cũ, nhưng Ngô Mặc Minh lại cười hắc hắc;  

- Tuy nói chúng ta bị khắc chế ở đây, ngày thường đối mặt còn chưa tính, nhưng lần này muốn bảo chúng tôi đi, sợ là không dễ đâu.   

- Được rồi, đừng nhiều lời nữa. Mau đánh đi.   

Nghe được lời này, Trương Tử Phu tiên sinh tức giận hừ một tiếng, bày ra điệu bộ muốn ra tay.   

Trong lúc hai bên đang định lao vào nhau, đột nhiên một thanh âm vang lên:   

- Khụ khụ, Sơn Trường Đại Nhân, chào cô.   

- Sơn Trường Đại Nhân?   

Nghe được bốn chữ này, động tác của hai bên đều cứng đờ, nhất tề nhìn theo hướng giọng nói phát ra, nhìn thấy Giang Khương đang dựa vào đại đỉnh, ánh mắt bình tĩnh, dường như không thèm để ý đến tình thế trước mặt, chỉ nhàn nhã cầm điện thoại tán dóc.
Bình Luận (0)
Comment