Cả sân đấu võ yên lặng, tuy rất nhiều người đều cho rằng chưa chắc Giang Khương đã thua, nhưng không ai lại nghĩ lại xuất hiện tình huống như thế này.
Rất nhiều người đều trợn mắt nhìn. Giang Khương chỉ tung ra một chiêu vậy mà Hồ Minh Vũ vốn ra sân tự tin như đi dạo lại bị đánh bay ra ngoài, rồi còn phun ra một ngụm máu giữa không trung, cứ thể nửa ngày trời không thể bò dậy nổi.
- Miễu sát, miễu sát tuyệt vời...
Mấy thành viên của Hội đồng viện ngồi ở hàng ghế trước lúc này cũng trợn mắt hốc mồm. Có lẽ lúc đầu bọn họ còn có người nghi ngờ, không biết có phải Giang Khương đã thực sự trực tiếp đối kháng với Bá tước Huyết Tộc kia không. Nhưng bây giờ đã không còn ai nghi ngờ nữa rồi. Có lẽ ban nãy Giang Khương cũng dùng chút
mưu mẹo, dùng lời lẽ chọc tức Hồ Minh Vũ, khiến Hồ Minh Vũ tức giận không kịp đỡ được một đòn này.
Nhưng một đòn này của Giang Khương hoàn toàn có thể nói là hòan mỹ cực độ, tấn công không hề báo trước, giống như linh dương treo sừng không chút dấu vết, giống như một tác phậm tuyệt vời lao đến trước người Hồ Minh Vũ.
Tất cả thành viên của Hội đồng viện lúc này đều đang ầm ước lượng, một cước này của Giang Khương nếu đổi lại là mình, trong tình huống không đề phòng có thể đỡ được hoặc né đi được không? Sau khi họ nghĩ xong thì hầu hết đều trong lòng căng thẳng. Nếu mình cũng ở trong tình huống như Hồ Minh Vũ thì chắc cũng không khác biệt gì mấy.
Có điều mọi người cũng thầm kinh hãi. Tu vi nội khí của Giang Khương chắc chắn chưa đến Thiên vị, đó là điều chắc chắn. Nhưng một kích như linh dương treo sừng ban nãy, làm sao Giang Khương có thể đánh ra được? Tốc độ đó, nếu không phải Thiên vị trở lên, làm sao có thể đạt được?
So với sự nghi hoặc của những thành viên Hội đồng viện và vài cao thủ ngoại viện vây xem bên cạnh, Hồ Minh Vũ bị té xuống đất lúc này vẫn chưa thể hồi thần từ sự chấn động bởi mình bị một tên kiến hôi giết tuyệt bằng một chiêu như một nhân vật lớn. Trong lòng gã vô cùng kinh hãi. Gã thật sự cho rằng mình đang nằm mơ.
Hồ Minh Vũ vất vả lắm mới tỉnh hòn lại. Vốn vì nội phủ của gã bị chấn thương hộc máu nên sắc mặt hơi ảm đạm giờ đột nhiên đỏ hồng.
Hồ Minh Vũ khuôn mặt đỏ bừng nhảy bắn dậy từ mặt đất, trợn mắt nhìn Giang Khương đang dửng dưng mỉm cười cách đó không xa, lại nhìn những con dế nhũi xung quanh đang trợn mắt há mồm im lặng nhìn mình chằm chằm, mặt gã càng đỏ hơn, lạc giọng hét lên:
- Mày... đánh lén...
- Đánh lén? Là mày bảo tao đánh đấy chứ... Những người ở đây đều thấy, tao đường đường chính chính đá bay mày từ chính diện, hơn nữa khi nãy mày còn ngồi lì trên mặt đất tao vẫn chờ mày đứng dậy, không hề truy kích mày, lẽ nào như thế còn chưa đủ sao?
Giang Khương đứng đấy vẻ mặt vô cùng chính nghĩa, nói cho Hồ Minh Vũ kia lại đỏ hồng hai mắt nhưng lại không có lời gì để phản bác. Gã chỉ tay về phía Giang Khương, dường như nghe thấy tiếng cười vang của đám dế nhũi bên cạnh. Gã nghiến răng nghiến lợi không mạch lạc nói:
- Mày... mày chết chắc rồi... chết chắc rồi...
- Chẳng lẽ mày chỉ biết nói thôi sao? Tới đi... tới đi... Dù ông nội mày có tới tao cũng sẽ nhường mày một chiêu, đỡ cho mày nói tao bắt nạt mày...
Giang Khương rất là bình tĩnh nhún vai một cái, trông rất dễ bị ăn đòn, nhưng lại khiến cho những người vây xem cảm thấy cực kỳ đẹp trai.
- Tao giết mày...
Hồ Minh Vũ nghe thấy tiếng cười khúc khích của đám dế nhũi kia thì không nhị được nữa, giận dữ hét lên một tiếng rồi nhào về phía Giang Khương.
Giang Khương nhìn Hồ Minh Vũ đang nhào đến, trong mắt mắt lóe lên một nụ cười châm biếm. Hắn muốn chọc giận Hồ Minh Vũ. Ban nãy Thiên y sư Từ Khải Liễu đã ngầm nhắc nhở hắn, phải cẩn thận với Hồ Minh Vũ này. Như vậy chứng tỏ thực lực của Hồ Minh Vũ này không phải chỉ vừa mới tấn cấp Thiên vị, nếu không sẽ không thể tự tin như vậy.
Tuy nói hắn không úy kỵ gì, nhưng hắn không muốn sử dụng các kỹ năng phụ trợ. Dẫu sao đây cũng là Thiên Y viện, có vô số cao thủ tồn tại, nếu thệ hiện thực lực quá mức vượt xa bình thường, như vậy rất dễ gây sự chú ý. Đến lúc đó nếu bị người nào để ý phát hiện ra vài điều khác thường thì cũng không phải là chuyện tốt.
Hơn nữa nếu sử dụng quá nhiều các loại kỹ năng cũng không tốt cho sự thăng tiến thực lực bản thân, cho nên dùng thực lực thật sự miễn cưỡng duy trì tình thế cân bằng với cao thủ Thiên vị mới là lựa chọn tốt nhất. Để bảo tồn thực lực, đảm bảo không thất bại, chọc giận Hồ Minh Vũ là lựa chọn tốt nhất.
Chỉ cần đối phương hơi phân tâm, như vậy thì hoàn toàn có cơ hội chiến thắng. Kiểu chiến thắng không cần dùng hết sức này chính là cách tốt nhất.
Hồ Minh Vũ bổ nhào đến như cọp. Giang Khương ngưng thần ứng đối. Có điều sau khi so với Hồ Minh Vũ vài chiêu, cảm nhận được tu vi nội khí hùng hậu trong đòn tấn công của đối phương khiến hắn nhiều lúc không thể không tạm thời né tránh, hơn nữa không có Tốc độ chống đỡ, hắn muốn né tránh cũng cực kỳ khó khăn chứ đừng nói đến phản đòn. Trên căn bản cục diện đã trở thành bị Hồ Minh Vũ điên cuồng ép đánh.
Sau khi đánh một lúc trong lòng Giang Khương than thầm. Thực lực Hồ Minh Vũ này đúng là mạnh thật. Thân là Thiên vị quả nhiên có chỗ hơn người, cho dù trong trạng thái bị trọng thương nhưng vẫn tấn công mạnh mẽ đến như vậy, lực công kích thật kinh người.
Trước tình huống như vậy, Giang Khương vẫn bình tĩnh, hắn rất ít khi ngang ngạnh đón chiêu với Hồ Minh Vũ như hổ báo. Hai người tiếp chiến vài phút, trán Giang Khương cũng bắt đầu toát mồ hôi. Tuy thực lực thật sự của hắn là Địa giai đỉnh phong, nhưng so với Thiên vị chân chính vẫn có một chênh lệch cực lớn.
Có điều cũng may, sau khi Hồ Minh Vũ tấn công mạnh mẽ một trận, tuy hung mãnh như dù sao cơ thể cũng bị thương. Sau khi gã tấn công Giang Khương một đợt mạnh mẽ thì cuối cùng cũng cảm thấy không chịu nổi, thở hổn hển nhanh chóng lui về phía sau. Sau đó gã nhìn Giang Khương phía đối diện mặc dù trên trán có chút mồ hôi nhưng hơi thở vẫn rất dài, hận ý trong mắt càng thêm dày đặc.
- Khụ khụ...
Sau khi Hồ Minh Vũ đột nhiên che miệng ho khan hai tiếng, rồi lại ho ra chút máu thì gã liền mò trong túi lấy ra một bình ngọc nhỏ, sau đó gã đổ một viên thuốc màu đỏ ra, do dự một chút rồi ném thằng vào trong miệng.
Giang Khương đứng cách đó không xa nhìn thấy viên thuốc màu đỏ kia, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng truyền đến, lại nhìn khuôn mặt tiếc nuối của Hồ Minh Vũ thì sắc mặt không khỏi biến đổi. Tuy hắn không biết loại thuốc này rốt cuộc là thứ gì, nhưng xem tình hình này là biết chắc chắn là thuốc tốt. Nếu không với bối cảnh của tên này, làm sao có thể lộ ra vẻ đau lòng đến như vậy.
Đúng như dự đoán, sau khi Hồ Minh Vũ uống xong viên thuốc này, chỉ sau mấy giây ngắn ngủi, sắc mặt vốn tái nhợt đã nhanh chóng hồng nhuận, ngay cả hơi thở hổn hển cũng rất nhanh chóng thong thả trở lại, tnh thần cũng nhanh chóng trở về như lúc ban đầu.
- Mẹ kiếp...
Giang Khương nhìn thấy chiến quả mình phải phí sức mới giành được vì một viên thuốc mà lập tức uổng phí, hắn không kìm được thầm mắng một tiếng.