- Quyết chiến sinh tử?
Trong nhà ăn đột nhiên rơi vào yên tĩnh. Giang Khương nháy mắt, nhìn Hồ Minh Vũ hai mắt tràn đầy tức giận cùng ngọn lửa báo thù trước mặt, sau đó cúi đầu, “sì sụp” bắt đầu ăn từng miếng mì lớn.
Hồ Minh Vũ đứng đó không được để ý liền nhìn Giang Khương đang cúi đầu ăn mì, sắc mặt bỗng đỏ như máu. Tên này cho dù từ chối cũng được, nhưng không thèm để ý đến người ta thế này là sao? Đồng chí Hồ Minh Vũ ngay lập tức đỏ luôn cả mắt. Thế này đã không còn đơn giản là làm nhục người ta nữa.
Những người khác ngồi cách đó không xa cũng hơi rụt cổ. Hồ Minh Vũ có cái danh cao thủ Thiên vị trên người, đó không phải chuyện đùa, một hơi thở lạnh lẽo từ trên người gã lập tức bùng phát ra xung quanh. Ngay cả Mã Tiểu Duệ ngồi bên cũng cảm thấy trong lòng căng thẳng.
Trong lúc hai mắt Hồ Minh Vũ sắp ứa máu, định lật bàn thi đột nhiên nghe thấy tiếng hút mì kia “sì sụp” hai tiếng rồi dừng lại. Sau đó, Giang Khương đặt đũa trong tay xuống, đưa tay lấy một tờ khăn giấy lau vết dầu nơi khóe miệng, sau đó đứng dậy, kêu lên:
- Đi thôi... Ăn no uống đủ rồi, đi đánh nhau thoai...
Hồ Minh Vũ cánh tay đang giơ ra giữa không trung chưa kịp lật bàn kia nhìn Giang Khương xoay người bỏ đi liền nhìn chằm chằm bóng lưng Giang Khương, một lúc sau vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.
- Haizz, không phải anh muốn quyết chiến sinh tử sao? Đi thôi...
Mã Tiểu Duệ đi theo sau lưng Giang Khương, quay đầu lại nhìn Hồ Minh Vũ vân còn đang sửng sờ hừ giọng nói.
Hồ Minh Vũ nghe thấy vậy liền nhìn đôi tay đang cứng đờ giữa không trung của mình, rồi lại nhìn bóng lưng của Giang Khương và Mã Tiểu Duệ biến mất ở cửa nhà ăn, cảm thấy ánh mắt mọi người đều đang nhìn mình chằm chằm thì đôi tay cuối cùng cũng run lên. Gương mặt gã lúc trắng lúc xanh, tức giận quát một tiếng rồi sải bước đuổi theo sau lưng Giang Khương. Gã thề, hôm nay nhất định phải thu thập thằng nhãi này trước mặt mọi người, không đánh cho hắn quỳ xuống đất cầu xin tha thứ không được.
Hồ Minh Vũ vừa tức giận đùng đùng biến mất ở cửa nhà ăn, đám người trong nhà ăn sau khi yên lặng trố mắt nhìn một lúc lập tức “rầm” một tiếng, chen chúc nhau lao ra ngoài. Họ đuổi theo sau lưng Hồ Minh Vũ còn chưa là gì, có người còn vội vàng móc di động ra gọi điện, kêu bạn gọi bè, tương đối hưng phấn và náo nhiệt...
Trên sân đấu nhanh chóng chen chúc đầy người. Khi Hồ Minh Vũ và Giang Khương đứng trong sân, xung quanh đã nước không chảy lọt, đầu người lố nhố, bên này chen chúc, bên kia kêu gọi.
Hồ Minh Vũ nhìn đám đông xung quanh thì trên mặt lộ ra vẻ hài lòng. Lần trước gã bị Giang Khương làm mất mặt, lần này phải lấy lại thể diện. Về tình hình lần trước, gã tin, nếu không phải vì gã quá tự tin vào Nộ Phong Tỏa Long nên mới bị Giang Khương đánh bại dễ dàng. Nếu dựa vào thực lực thật sự, chắc chắn gã sẽ không bại trước tên này.
Cách biệt một cấp bậc lớn, mặc dù thủ đoạn của tên trước mặt có hơi kỳ dị, nhưng gã tin chắc chỉ cần mình bình tĩnh thì chắc chắn sẽ thắng. Chỉ cần khiến thằng nhãi trước mặt tiêu hao hết nội khí thì muốn thu thập đối phương dễ như trở bàn tay.
- Lên đi. Lần trước tao nhất thời khinh thường, lần này chắc chắn sẽ cho mày nếm sự lợi hại của tao!
Trên mặt Hồ Minh Vũ nở nụ cười âm lãnh, nhìn Giang Khương, lạnh giọng nói.
- Được thôi. Mấy ngày nay tao thực sự đang bực bội, đang cảm thấy cả người cứng ngắc. Được đánh nhau tao cũng rất mừng...
Lúc này Giang Khương trên mặt mỉm cười, nhìn bộ mặt muốn bị ăn đòn của Hồ Minh Vũ trước mặt, trong lòng càng thêm hưng phấn.
Kể ra, mấy ngày nay hắn dốc toàn lực phân tích những mảnh vỡ ký ức trong đầu, ngoại trừ tìm ra phương pháp luyện chế đại đỉnh thì cũng tìm ra được vài thứ mới.
Mùi thơm kỳ dị hắn hít phải lúc Tể Thế Đỉnh nhận chủ cùng với cảm giác tê tê nhè nhẹ trong cơ thể hắn, giờ hắn đã làm rõ rốt cuộc chuyện gì xảy ra.
Căn cứ vào phân tích những mảnh vụn ký ức, mùi thơm kỳ dị kia đến từ bản thân Tể Thế Đỉnh. Mỗi lần Tể Thế Đỉnh này bắt đầu nhận chủ cho đến khi chủ nhân chết đi giả trừ nhận chủ đại khái đều có thời gian khoảng ba đến năm mươi năm.
Trong thời gian khoảng ba đến năm mươi năm này, chủ của Tể Thế Đỉnh sẽ dùng Tể Thế Đỉnh luyện đan. Trong quá trình luyện chế các loại đan dược sẽ còn sót lại một ít hơi thở của đan dược trong Tể Thế Đỉnh. Hơi thở của thuốc này không hề có ảnh hưởng gì đến việc luyện chế các loại đan dược của đại đỉnh mà luôn ẩn nấp trong Tể Thế Đỉnh này.
Mấy chục năm trôi qua, những hơi thở dược vật này tích lũy càng lúc càng nhiều, cho đến khi chủ đỉnh chết hoặc giải trừ nhân chủ, Thiên Y viện tiến hành nghi thức phong đỉnh, đuổi hết hơi thở huyết mạch khi nhận chủ của chủ đỉnh tiền nhiệm. Và những đan khí ẩn nấp này cũng từ đó bị đuổi đi.
Thông thường nghi thức phong đỉnh cần bảy bảy bốn chín ngày. Trong bảy bảy bốn chín ngày này, tất cả hơi thở và tạp chất của Tể Thế Đỉnh đều sẽ chậm rãi tiêu tán trong không khí. Nhưng trăm năm trước, sau khi chủ đỉnh tiền nhiệm trước qua đời, nghi thức phong đỉnh vừa mới được tiến hành vài ngày thì đã bị liên minh ngoại tộc xâm phạm. Sau khi Tể Thế Đỉnh bị liên minh ngoại tộc cướp đi đã bị che giấu dưới đất, bị bùn đất đóng kín nắp.
Cho nên, những đan khí kia không thể nào tiêu tán được mà di tán trong đại đỉnh.
Khi Giang Khương vô tình nhân chủ, mở nắp đỉnh ra, vừa hay đứng bên cạnh miệng đỉnh, hít một hơi trùng hợp đã hít luôn đan khí hỗn tạp tồn tại trăm năm này vào trong cơ thể.
Loại đan khí do luyện đan mấy chục năm và ngưng kết của nhiều loại đan dược mà thành này dược hiệu cực lớn và hỗn tạp. Sau khi nó từ trong Tể Thế Đỉnh bay ra vốn cực kỳ ngưng kết không thoát ra được, sau khi bị Giang Khương hít vào cơ thể thì rất tự nhiên xâm chiếm lấy các cơ bắp của Giang Khương, sau đó chiếm cứ nơi đó. Bình thường thì Giang Khương cũng không bị ảnh hưởng gì, nhưng một khi đến lúc mấu chốt, đan khí ngưng kết không thông này liền trở thành một sự cản trở.
Những đan khí này, hắn phát hiện bình thường cho dù là có sự tồn tại của hình xăm, có sự vận hành của Ngũ Cầm vận khí pháp cũng không cách nào khiến nó tiêu tan được.
Nhưng lần trước sau khi liều mạng đấu với Hồ Minh Vũ một trận, hắn phát hiện hơi thở kia trong cơ thể hắn hơi yếu đi một chút. Cho nên giờ Giang Khương không hề từ chối mấy chuyện đánh nhau như thế này. Dù sao mấy ngày qua ngày nào hắn cũng ở lì trong phòng họp nhỏ ngủ, phân tích, tính toán, thật sự khiến cả người vô cùng cứng ngắc rồi.
Giờ có cơ hội đánh nhau một trận, nói không chừng còn có thể khiến cỗ đan khí chết tiệt trong cơ thể mình tiêu tan đi bớt, như vậy dĩ nhiên là càng tốt rồi.
- Được rồi. Giang Khương mày tới đi, xem hôm nay ông nội mày thu thập mày như thế nào?
Hồ Minh Vũ dùng Phong Thiên Cao đã hoàn toàn khỏi hẳn mặt đầy tràn đầy tự tin muốn tìm lại thể diện cho mình. Gã vô cùng đắc ý.
- Nói nhảm nhiều quá... Muốn đánh thì đánh đi!
Giang Khương nhìn bộ dạng đó của Hồ Minh Vũ liền hừ lạnh một tiếng, sau đó hắn lao nhanh về phía Hồ Minh Vũ. Bây giờ không có quá nhiều cao thủ vây xem, hơn nữa cũng không cần phải kiêng kỵ nhiều như trước nữa. Mấy ngày trước hắn đã bị Hồ Quang Dương kia bắt nạt, lần này không trả lại trên người cháu lão sao mà chịu được cơ chứ...