Nhìn thân ảnh quay lại vẫy tay với hai người rồi biến mất trong dòng nước chảy xiết, sắc mặt lão đầu và người đàn ông trung niên trắng bệch đứng trên bờ nhìn nhau.
Bọn họ là cao thủ Thiên giai. Thực lực cao hơn Giang Khương. Thậm chí bọn họ bơi không tệ. Nhưng bọn họ không nắm chắc sau khi bảo toàn được mạng sống trong dòng nước chảy xiết còn có thể đuổi giết một người thoạt nhìn là cao thủ trong nước như Giang Khương hay không. Nói không chừng, không bắt được đối phương lại còn bị đối phương dìm chết.
Cho nên hai người chỉ liếc mắt nhìn nhau một cái rồi bất đắc dĩ rời đi. Bây giờ chỉ có hai người bọn họ, căn bản không thể điều động nhân thủ khác. Cho nên, nhiệm vụ thư sát lần này xem như thất bại.
Thủy tính của Giang Khương rất tốt. Những trận tác chiến ở Amazon đã giúp cho hắn có được kinh nghiệm chạy trốn và tác chiến trong nước rất phong phú. Hiện tại dòng nước chảy rất xiết, nhưng nó cũng là một đường lui.
Hắn bế chặt hô hấp, chỉ dựa vào cảm giác toàn thân, tránh cho những hòn đá và nhánh cây trôi theo dòng nước đụng trúng. Không biết qua bao lâu, dòng nước trở nên hiền hòa hơn. Lúc này hắn mới mở mắt, ngoi đầu lên khỏi nước, cẩn thận quan sát bốn phía. Thấy không có động tĩnh mới dám bò lên.
Tuy thương thế trong cơ thể của hắn khôi phục không ít, nhưng nước sông ở đây đã không còn chảy xiết. Nếu bị người khác vây công, tỷ lệ chạy trốn sẽ không cao.
Nhưng Giang Khương tin rằng, nếu Hồ Quang Dương đã có thể phái ra nhiều nhân thủ như vậy, chính là muốn mạng của hắn.
Sau khi bò lên bờ, lúc này bầu trời cũng đã tối đen. Không gian hoàn toàn yên tĩnh. Giang Khương thở hắt ra, ngồi trên bờ sông nghỉ ngơi. Gió đêm thổi tới khiến cho hắn rùng mình một cái.
Cởi cái áo đã rách, vắt nước thật khô, hắn dùng tay chà chà gương mặt thật mạnh, khiến cho gương mặt lạnh như băng thoáng nóng lên một chút. Sau khi ho khan vài tiếng, nhổ hết số máu còn đọng trong cổ họng ra ngoài. Lúc này mới mang theo cơn đau tức ở ngực bước đến hòn đá cách đó không xa. Đứng trên cao một chút mới có thể tìm được đường đi gần nhất.
Vất vả bò lên tảng đá, nhìn xung quanh, rốt cuộc Giang Khương nhìn thấy một ngọn đèn phía xa.
Nhảy xuống tảng đá, Giang Khương bước nhanh về phía trước, theo hướng của ngọn đèn. Có đèn thì sẽ có đường, có đường thì sẽ có thể rời khỏi nơi này.
Giang Khương đi theo hướng ngọn đèn, quả nhiên tìm được một con đường.
Nhưng khi vừa mới bước lên con đường, Giang Khương đột nhiên dừng lại.
- Đồng chí Đại tá Giang Khương, xin chào.
Đứng chính giữa đường, nghe được câu chào hỏi, gương mặt Giang Khương hiện lên nụ cười khổ. Hắn không nghĩ đến vận khí của hắn lại xui xẻo như vậy.
Giang Khương quay đầu lại, nhìn người đàn ông trung niên khô gầy phía đối diện, thoáng đánh giá đối phương một chút, sau đó thở dài:
- Ngô tiên sinh, đã lâu không gặp. Chúc mừng ông.
- Haha, đúng vậy, đã lâu không gặp.
Gương mặt Ngô tiên sinh tràn ngập nụ cười, chắp tay nói:
- Chúc mừng, chúc mừng.
Giang Khương nhún vai, nhìn bóng người trong bóng tối, bất đắc dĩ nói:
- Nhưng nhìn thấy Ngô tiên sinh, tôi một chút cũng không vui mừng nổi.
- Không có việc gì, không có việc gì.
Ngô tiên sinh khẳng khái gật đầu, sau đó cười nói:
- Tôi không ngại.
- Nhưng tôi lại ngại.
Giang Khương cười khổ. Sau đó dưới chân đạp mạnh, lao thẳng đến Ngô tiên sinh.
Sau năm phút, Giang Khương vừa phun máu vừa nói với người đang cúi người đánh giá mình:
- Ngô tiên sinh thật sự tiến bộ không ít.
- Đương nhiên, tôi đã chịu khổ rất nhiều, phạm phải mạo hiểm lớn như thế, thiếu chút nữa bù luôn cả tính mạng. Nếu không tiến bộ, không phải là cảm thấy có lỗi với Đại tá Giang Khương sao? Haha…
Ngô tiên sinh cười đắc ý, sau đó lau vết máu nơi khóe miệng, hung hăng nện một quyền vào mặt Giang Khương:
- Cậu cũng không tệ. Mặc dù không phải Thiên giai, nhưng còn có thể đả thương được tôi, thậm chí giết được hai thuộc hạ của tôi nữa. Đúng là không đơn giản.
Khi Giang Khương tỉnh lại, chỉ cảm thấy mặt trời đặc biệt chói chang. Hắn nhìn xung quanh, phát hiện trời đã sáng. Ánh nắng mặt trời chiếu thẳng vào hai mắt, khiến người ta có chút không mở ra được.
Thoáng thích ứng với cường độ ánh nắng mặt trời, lúc này Giang Khương mới nhìn rõ bốn phía. Hắn đang bị trói trên một cây đại thụ, đón ánh nắng mặt trời từ bốn phía. Xem ra, phong cảnh này đúng là không tệ.
Nếu như không phải bị bắt, Giang Khương cảm thấy phong cảnh ở đây rất hữu tình. Từ lúc rời khỏi thôn quê, đã lâu rồi không có cảm nhận được phong cảnh như thế.
- Khụ khụ khụ.
Giang Khương ho khan mấy tiếng, phát hiện nội thương của hắn đã dường như hồi phục. Nhưng nhìn dây trói trên người cùng với cảm giác lạnh lẽo truyền đến dưới chân, hắn lại bất đắc dĩ cười khổ. Xem ra Ngô tiên sinh thật sự quá đề phòng hắn. Dây thừng dùng để trói hắn được làm từ sợi nhân tạo cường độ cao. Trừ phi hắn có thể chặt gẫy được cây cổ thụ đường kính hai thước phía sau mình, còn lại thì tuyệt đối không cách nào chạy trốn.
- Có người không? Có ai không?
Giang Khương nhìn chung quanh cũng không thấy một ai, rốt cuộc nhịn không được lớn tiếng kêu bốn phía.
Nhưng kêu một trận, ngoại trừ tiếng của hắn vọng lại, còn lại một bóng người cũng không thấy.
Mặc dù đã sớm có đoán trước, Giang Khương vẫn không khỏi thở dài. Hắn không biết Ngô tiên sinh muốn làm cái gì, nhưng chờ chết không phải là tính cách của hắn. Nhưng tìm tới tìm lui, thật sự không tìm ra được biện pháp, chỉ có thể kêu to, hy vọng có ai đến hay không.
Một hồi lâu sau, thấy mặt trời đã qua đến đỉnh đầu, nhưng vẫn không có ai, Giang Khương không khỏi trợn tròn mắt. Ngô tiên sinh không có khả năng buông tha cho hắn. Nhưng cũng không loại trừ khả năng ông ta muốn phơi nắng hắn chết khô ngoài này.
Chết kiểu này nghẹn khuất lắm. Nghĩ như vậy, Giang Khương lại thở dài.