Binh Vương Thần Bí

Chương 815

- Lão sư, hãy niêm phong đấu thuốc nghệ cho con thật tốt.   

Giang Khương nói xong, một cước đá bay Tế Thế Đỉnh về phía Chu Thế Dương. Còn đấu thuốc nghệ bị một cước khác của Giang Khương đạp vào trong ngực La Thiên Minh.   

Lão y sư La Thiên Minh hốt hoảng chụp lấy đấu thuốc đang bay tới, còn chưa kịp lên tiếng, chỉ thấy Tế Thế Đỉnh đã lao đến Chu Thế Dương.   

- Họ Chu kia, ông rảnh quá cứ thích gây phiền phức cho tôi. Hôm nay lại còn hãm hại tôi. Thế nào tôi cũng phải đánh cho ông một trận mới được.   

Dị biến đột nhiên phát sinh, mọi người còn chưa kịp phản ứng, Tế Thế Đỉnh đã bay đến chỗ Chu Thế Dương. Chu Thế Dương hoảng hốt tránh ra, ai ngờ đằng sau Tế Thế Đỉnh là một quả đấm vào mặt.   

- Ầm!   

Chu Thế Dương chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó gương mặt đau nhức, lỗ mũi nóng lên, đưa tay lau một cái, chỉ thấy một tay đầy máu.   

- Giang Khương dừng tay.   

Từ Khải Liễu vừa mới lên tiếng, liền nhìn thấy mặt Chu Thế Dương đầy máu, không nhịn được liền sửng sốt, thầm nghĩ Giang Khương rất thích đánh vào mặt người ta sao?   

Bị người ta đánh vào mặt, tuyệt đối không cách nào nhịn được. Hơn nữa trước mặt mọi người bị một tiểu bối đánh, ánh mắt Chu Thế Dương trong nháy mắt liền biến thành màu đỏ, cũng không biết là do tác dụng của thiên phú Mê hoặc còn chưa hết, lập tức gào khóc xông tới liều mạng với Giang Khương.   

Hai tiên sinh ngoại viện không kịp cứu viện, đã thấy Chu Thế Dương mặt đầy máu xông lên, liền phẫn nộ tấn công Giang Khương.   

Trong lúc hỗn loạn, chỉ thấy Giang Khương hai tay ôm đỉnh, Tế Thế Đỉnh nặng trăm cân giống như một cây chùy bị Giang Khương điều khiển.   

Tuy phòng luyện đan lớn, nhưng một khi xảy ra hỗn loạn, lập tức trở nên nhỏ bé. Sắc mặt các thành viên hội Viện ủy phức tạp, lui về sau mấy bước, nhường ra một khoảng trống.   

Từ Khải Liễu nhìn cuộc chiến, trong lòng cười khổ. Trong lịch sử, chưa từng có Thiên y sư nào bị đánh, nhưng bây giờ lại diễn ra. Giang Khương đúng là không bình thường, Chu Thế Dương cũng vậy. Nhưng trong tình huống trước mắt, bất kể thế nào cũng chỉ có thể bắt Giang Khương trước rồi nói sau.   

Tế Thế Đỉnh mấy trăm cân ở trong tay Giang Khương giống như món đồ chơi, trong nháy mắt bức hai tiên sinh ngoại viện và Chu Thế Dương cách xa mấy thước.   

Lúc này, bên ngoài phòng luyện đan đứng đầy người, mắt lom lom nhìn vào bên trong, chờ tin tức sau cùng.   

Oành! Trong lúc tất cả mọi người đang chăm chú nhìn, chỉ thấy nóc phòng luyện đan bị một vật nào đó đánh vỡ.   

Tuy mấy năm qua phòng luyện đan cũng có phát sinh tình trạng cháy nổ, nhưng phòng luyện đan đã hoàn thiện các biện pháp phòng chống cháy nổ. Khoảng cách giữa các phòng cũng cách xa nhau, hơn nữa vách tường cũng được làm từ chất chống cháy, nhưng nóc phòng lại là nơi dễ bị đánh vỡ nhất. Tùy tiện một chút cũng có thể đánh vỡ nó.   

Giang Khương vung Tế Thế Đỉnh lên nóc nhà, dưới chân bắn lên. Tuy nói từ dưới đất lên nóc phòng cao đến mười mấy thước, nhưng Giang Khương vẫn có thể nhảy lên, tay chạm đến thành nóc bị Tế Thế Đỉnh đập bể, một lần nữa vọt qua.   

Xuyên qua nóc nhà, Giang Khương vọt về hướng của Tế Thế Đỉnh, nhưng phát hiện dường như hắn đã tính toán sai. Tế Thế Đỉnh sắp rơi xuống đất, còn hắn thì không kịp chạm Tế Thế Đỉnh, đành cười khổ một tiếng. Xem ra chỉ có thể ở nóc nhà mượn lực, sau đó cố gắng đuổi kịp Tế Thế Đỉnh. Dù sao hai tiên sinh ngoại viện hẳn cũng không đuổi kịp hắn.   

Trong trong lúc Giang Khương còn đang suy nghĩ, liền cảm giác sau lưng có tiếng gió, dường như có người vọt theo.   

- Nhanh như vậy sao?   

Giang Khương cả kinh, hít mạnh một hơi giữa không trung, thân hình giang rộng, muốn một lần nữa xông về phía trước, hy vọng có thể bỏ xa được người sau lưng.   

Nhưng khi hắn vừa động, trong đầu có một tin tức xẹt qua. Thiên phú Ngưng trệ không gian khởi động.   

Tin tức vừa xuất hiện, Giang Khương chỉ cảm thấy cơ thể của mình nhẹ hơn. Vốn hắn nhiều nhất cũng chỉ có thể bay được khoảng hai thước, nhưng trong nháy mắt đã có thể chạm đến Tế Thế Đỉnh, hoàn toàn không có cảm giác muốn bị rơi xuống.   

Sắc mặt Giang Khương thoáng biến đổi, lập tức phản ứng lại, sau đó nghiêng người, dứt khoát đứng trên thân Tế Thế Đỉnh, cả người cùng với Tế Thế Đỉnh đụng vào đám người.   

Mọi người hoảng hốt né tránh. Giang Khương mang theo Tế Thế Đỉnh nhẹ nhàng rơi xuống đất, chỉ còn lại hai tiên sinh ngoại viện rơi xuống nóc nhà, gương mặt ngạc nhiên nhìn Giang Khương đáp xuống trước phòng.   

Chu Thế Dương khó khăn xông lên nóc nhà, nhìn hai tiên sinh ngoại viện đứng trên nóc nhà, không khỏi tức giận quát lên:   

- Đứng ngớ ra đó làm gì? Còn không mau đuổi theo cho tôi.   

Lập tức nhảy xuống đất trước, đuổi theo Giang Khương.   

Nhìn bóng lưng Chu Thế Dương, hai vị tiên sinh ngoại viện cũng không dám chậm trễ, nhìn nhau một cái rồi đuổi theo Chu Thế Dương. Nếu Chu Thế Dương bị Giang Khương gây thương tích trước mặt bọn họ, đây chính là phiền phức lớn.   

Chung quanh Giang Khương đứng đầy người ngơ ngẩn nhìn Giang Khương mang theo đại đỉnh lặng yên không một tiếng động từ trên trời giáng xuống, thật sự không biết Giang Khương làm sao điều khiển được đại đỉnh nặng mấy trăm cân bay xuống như vậy.   

Đúng, không phải rơi xuống mà là bay xuống.   

Lúc này Giang Khương cũng sững sờ. Thiên phú “Ngưng trệ không gian”, khiến cho hắn có thể bay tới bay lui trong không gian. Nhưng tại sao sau khi hắn đạp một chân lên Tế Thế Đỉnh, dường như sức nặng của Tế Thế Đỉnh cũng biến mất. Hắn bất quá chỉ đứng trên Tế Thế Đỉnh, muốn tận lực giảm bớt một chút sức nặng, để tránh lực trùng kích khi rơi xuống đất quá lớn. Nhưng khi Tế Thế Đỉnh rơi xuống, ngay cả cảm giác cũng không có. Chẳng lẽ Ngưng trệ không gian còn có thể mang vật thể khác cùng bay sao?   

Gương mặt những người chung quanh tràn đầy kinh nghi. Cho đến khi Chu Thế Dương hét lên một tiếng, từ trên nóc nhà đánh tới Giang Khương. Lúc này Giang Khương mới hồi phục lại tinh thần, cảm giác có một luồng khí tức từ sau bổ tới, khẽ cau mày. Nội khí trong nháy mắt tràn vào trong đại đỉnh, sau đó cả người mang đại đỉnh trong nháy mắt bay lên trời, lặng yên không một tiếng động tránh được một kích này.   

Chỉ để lại một đám người há to mồm nhìn Giang Khương chân đạp đại đỉnh bay giữa không trung, cách mặt đất ba thước.
Bình Luận (0)
Comment