- Muốn cứu người? Mời tiếp tục đi. Hiện giờ trong tay bọn tao có tổng cộng sáu người rồi.
Giang Khương nhìn người đàn ông tóc nâu đen trong mà ảnh nói xong câu này, lộ ra nụ cười đắc ý rồi bóp nát máy theo dõi thì sắc mặt liền trầm xuống.
Trong phòng tác chiến hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm màn ảnh đen thui, sắc mặt hết sức khó coi.
- Cao thủ!
Đội trưởng Dương sắc mặt tái xanh nhìn màn ảnh đen thui trước mặt, nhớ lại tình huống vừa rồi chỉ khô khan nhổ ra hai chữ.
Giang Khương đưa tay nhẹ nhàng ôm Annie mắt đỏ ửng vào lòng, ấm áp an ủi:
- Annie, đừng lo lắng. Tôi nhất định sẽ cứu Hải Bác ra!
- Ừm...
Dường như cảm nhận được sự tự tin trong giọng nói của Giang Khương, Annie ôm chặt eo Giang Khương, vùi trong ngực Giang Khương gật mạnh đầu.
Sau khi trấn an xong Annie, Giang Khương nhìn về phía Đội trưởng Dương sắc mặt âm trầm nói:
- Có thể điều động quân đội địa phương, trực tiếp tiến hành cứu viện vũ trang không?
- Cái này...
Đội trưởng Dương trầm mặc một lúc liền nhìn về phía Giang Khương, nói:
- Chuyện này không thể. Quân đội địa phương không thể làm lung tung được. Hơn nữa vẫn còn có những thế lực tồn tại khác. Hai chiếc máy bay chiến đấu kia cũng lấy danh nghĩa đi tuần tra, do chủ quản không quân bản địa phái ra. Cho nên muốn dùng vũ trang trực tiếp can dự sẽ không được.
Giang Khương thấy đề nghị này bị hủy bỏ thì thoáng cân nhắc một chút, sau đó một lần nữa nhìn về phía Đội trưởng Dương, nói:
- Nếu không thể làm vậy thì với tình hình hiện nay, đối phương đã có sự chuẩn bị, xem ra chỉ có thể cử Thiên vị đi mới có hy vọng!
Với đề nghị của Giang Khương, Đội trưởng Dương cười khổ lắc đầu nói:
- Y sĩ Giang Khương, Thiên vị của ngoại viện không thể tùy tiện ra nước ngoài. Hơn nữa Thiên vị có thể tham gia nhiệm vụ như thế này không nhiều, không, là cực ít!
- Tại sao cực ít?
Giang Khương cau mày nói:
- Thiên vị của chúng ta rất ít khi tham dự những hành động như thế này cho nên số người được nhận huấn luyện đặc biệt chuyên nghiệp thế này cũng không nhiều. Những người có kinh nghiệm không quá ba người.
Đội trưởng Dương lắc đầu cười khổ nói:
- Hơn nữa trong tình huống thế này, trừ phi Hội đồng viện đưa ra chỉ thị, nếu không bọn họ không thể nào tham dự nhiệm vụ như thế này!
- Hội đồng viện đưa ra chỉ thị?
Nghe thấy lời này, hàng lông mày mỏng dài của Giang Khương khẽ cau lại, sau đó trầm giọng nói:
- Không có cách nào khác sao?
- Không có. Phải được Hội đồng viện đưa ra chỉ thị. Bản thân Thiên vị không được phép tùy tiện ra nước ngoài. Tham gia những hành động thế này thì càng cần được Hội đồng viện thông qua.
Đội trưởng Dương mặt lộ sầu khổ, nhìn Giang Khương, nói:
- Nếu không đợi thêm vài ngày nữa, tôi tập trung thêm vài cao thủ Địa Cấp, dẫn đội tấn công. Cũng có thể thử một lần xem sao!
Giang Khương cau mày trầm ngâm một chút, sau đó lắc đầu một cái, nói:
- Không cần, nếu đối phương đã có phòng bị, cho dù dẫn đội tấn công cũng khó mà đắc thủ.
Thấy Giang Khương không đồng ý, Đội trưởng Dương cũng nhíu mày. Trước tình hình này, chẳng lẽ vị Y sĩ Giang Khương này định thông qua Hội đồng viện sao? Với địa vị của vị này trong viện hiện nay, cho dù như vậy e là cũng cực kỳ khó khăn, nhưng cũng không phải là không thể. Nhưng chẳng lẽ vị này sẽ thật sự vì chuyện này mà chạy đi tìm Hội đồng viện? Như vậy thật sự cũng hơi quá rồi.
- Được rồi. Đội trưởng Dương, cảm ơn khoảng thời gian này đã cực khổ, nếu như tôi cần giúp đỡ sẽ thông báo với anh!
Giang Khương gật đầu cười, nói:
- Những chi phí có liên quan xin gửi danh sách qua cho tôi, tôi sẽ chi trả ngay!
Đội trưởng Dương nghe Giang Khương nói vậy thì Dương hơi sững sốt một chút, nghi ngờ nhìn Giang Khương một cái sau, gật đầu cười khổ nói:
- Được, y sĩ Giang Khương. Thật sự xin lỗi. không thể giúp ngài một tay. Nếu ngài cần có thể dặn dò bất cứ lúc nào!
- Được. những tài liệu có liên quan xin chỉnh sửa lại một chút rồi gửi luôn cho tôi.
Sau khi dứt lời, Giang Khương đỡ Annie đi ra khỏi phòng tác chiến.
Annie ôm cánh tay Giang Khương, sắc mặt tái nhợt. Dĩ nhiên cô biết vì chuyện này lần này đã cử đi nhiều đội ngũ như vậy, thậm chí ngay cả máy bay chiến đấu địa phương cũng đã sử dụng, nhưng vẫn chưa cứu được người.
Lần này, cao thủ cử đi tiến hành lén ứng cứu cũng không phải nhân viên vũ trang phổ thông, nhưng cũng thất bại.
Mặc dù Giang Khương đã nói đảm bảo sẽ cứu Hải Bác ra nhưng Annie biết, những chuyện như thế này e là hết sức khó khan.
- Yên tâm. Không sao đâu! Tôi nhất định sẽ cứu Hải Bác ra!
Giang Khương mỉm cười nói.
......
Hai tiếng sau, La lão y sư La Thiên Minh sắc mặt tái nhợt chạy đến phòng làm việc của viện trưởng.
- Lão La, sao vậy?
Từ Khải Liễu nhìn vẻ mặt âm trầm của La lão y sư thì hơi sững sốt một chút.
Lão La này ban nãy lúc bước ra còn mặt đầy hưng phấn cùng đắc ý, sao đột nhiên bây giờ đã có bộ dạng như thế này?
- Viện trưởng, cái thằng nhóc Giang Khương nó, nó, nó lủi rồi!
La lão y sư La Thiên Minh tức giận đến mức hai tay run rẩy, chỉ thiếu điều giẫm chân.
- Lủi? lủi đi đường nào?
Từ Khải Liễu sững sốt một chút, ngạc nhiên nói.
- Ban nãy tôi đến Ban ngoại vụ hỏi, thằng nhóc này đi Châu Âu rồi. Giờ đã ở trên máy bay.
La lão y sư La Thiên Minh tức giận nói:
- Thằng nhóc này thậm chí ngay cả một câu chào hỏi cũng không có. Giờ đúng là... đúng là vô pháp vô thiên rồi!
- Đi Châu Âu? Sao nó đột nhiên chạy đi Châu Âu làm gì?
Từ Khải Liễu nhướn mày, Giang Khương đột nhiên ra đi không nói lời nào vào lúc này chắc chắn là có chuyện quan trọng. Hơn nữa hắn biết Hội đồng viện chắc chắn sẽ không đồng ý nên mới đi mà không chào như vậy.
- Châu Âu, Châu Âu... Chẳng lẽ...
Sắc mặt Từ Khải Liễu chợt trầm xuống, nhìn về phía La lão y sư nói:
- Thằng nhóc này không phải gàn đây đã dùng đến Ban tình báo ở Châu Âu làm gì đó? Giờ chẳng lẽ nó tự đi rồi!
- A, đúng. E là vậy! Cái thằng nhóc ngu ngốc đó!
La lão y sư đang giận dữ vốn chưa nghĩ ra chuyện này, giờ được Từ Khải Liễu nhắc nhỡ cũng giật mình nhớ ra. Ông vô cùng hoản hốt. Giờ thì ông lại sợ Giang Khương có chuyện gì ngoài ý muốn.
Giờ Giang Khương đi nước ngoài động thủ với người ta, làm sao ông có thể không hoảng hốt được?
Từ Khải Liễu nhìn bộ dạng của La lão y sư như vậy không khỏi cười khổ một tiếng, sau đó nói:
- Lão La, anh đừng hoảng hốt. Để tôi gọi Ban tình báo đến đây xem thử rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Giờ thằng nhóc này mới bắt đầu đi. Cho dù có chuyện gì chúng ta vẫn còn kịp giúp!
- Vậy thì tốt quá, mau đi, mau đi!
La lão y sư La Thiên Minh lúc này liền vỗ đùi vội vội vàng vàng thúc giục. Đột nhiên dường như ông nhớ ra điều gì đó, nói:
- Cái này... Hay là chúng ta báo với bên hàng không cho máy bay quay ngược lại, đưa nó về nơi xuất phát đi?
- Á, như vậy không được. Có ảnh hưởng không tốt!
Từ Khải Liễu thấy La lão y sư La Thiên Minh đã hoảng loạn, ngay cả đề nghị như thế cũng đưa ra được thì liên tục lắc đầu cười khổ nói:
- Lão La, anh đừng vội. Chúng ta cứ để người của Ban tình báo đến hỏi rõ tình hình rồi hẵng tính!