Lý Đào kêu lên một tiếng, ba chiến sĩ ngoại viện ném khẩu súng bắn hỏa tiễn trong tay đi, ba chiếc xe bọc hậu đồng loạt mở cửa xe, mười mấy người dứt khoát nhảy ra khỏi xe, lăn vài vòng trên mặt đất, chỉ để lại ba chiếc xe không người lao về phía trước.
Hai hỏa tiễn trong nháy mắt bay đến, chuẩn xác lao thẳng vào hai chiếc xe.
Đùng! Hai chiếc xe trong nháy mắt biến thành một ngọn lửa to.
Mấy viên đạn hỏa tiễn bắn trúng một đám người, khiến tất cả muốn đái ra quần.
Cách đoàn xe này hơn ngàn thước có một đoàn xe khác, nhìn thấy ngọn lửa trên bầu trời cùng với mấy viên đạn hỏa tiễn, tất cả đều dừng lại.
- Bá tước các hạ, dường như đám người của Hoa Hạ đang khai hỏa với người ta.
Nam tước Tony ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mặt, lại nghe phía trước truyền đến hai tiếng nổ kịch liệt, liền vội vàng hồi báo:
- Tôi đề nghị chúng ta nên tạm dừng một chút, không cần thiết nhúng tay vào lúc này.
- Ừm.
Bá tước Phoenix gật đầu cười hắc hắc:
- Huyết tộc chúng ta từ khi nào cần tham gia mấy cuộc chiến như vậy chứ? Mọi người xuống xe, nhẹ nhàng tiến về phía trước.
- Vâng.
Đám người Huyết tộc bước xuống xe, ẩn mình vào bóng tối, lặng yên tiến về phía trước. Đám thuộc hạ cầm các trang bị vũ trang đằng sau cũng nhanh chóng đi theo.
- Dừng xe, nghênh chiến.
Mấy chục giây trước, lỗ tai nghe được tiếng rít từ phía sau truyền đến, mặt Giang Khương trầm xuống. Trước khi hai viên đạn hỏa tiễn lao xuống, liền quát vào trong tai nghe.
Hai chiếc xe đi đằng trước mở đường liền dừng lại. Nghe được tiếng nổ, Chekhov và Tank nhìn nhau, sau đó lôi cái rương dưới chân, khiêng ra hai cây súng hỏa tiễn.
Hai thành viên nhóm Bắc Cực cùng nhau chui ra, một người khiêng súng, còn Chekhov và Tank thì toét miệng cười một cái, nói:
- Chúng tôi bên trái, các người bên phải.
Người điều khiển hai chiếc trực thăng được trang bị vũ trang nhìn hai chiếc xe bị nổ thành sắt vụn cộng với đám người đang hoảng hốt bên dưới, đang định cười đắc ý, đột nhiên nghe được tiếng còi báo động trong buồng lái.
Hai người chỉ kịp tức giận mắng một câu, sau đó ném ra mấy viên hỏa tiễn, đồng thời đẩy cần điều khiển, triển khai chiến thuật quay đầu.
Nhưng khi bọn họ nhìn thấy bên dưới nhô ra bốn cái đuôi lửa, mọi người nhìn nhau một cái, gương mặt hiện lên sự tuyệt vọng. Hỏa lực của đối phương quá mạnh, kiểu như người thừa tiền mà chuẩn bị nhiều hỏa tiễn như vậy.
Trực thăng của bọn họ đều là trực thăng được cải tạo lại từ trực thăng quân đội kiểu xưa. Mặc dù đã được cải tạo, thậm chí còn trang bị lửa đạn đạo Hỏa Ngục, một chiếc tốn khoảng ba trăm vạn Mỹ kim, nhưng hỏa tiễn của đối phương lại không phải là bản cải tạo, mà là bản chính gốc, ngay cả chợ đen cũng khó mà bắt chước. Hơn nữa còn rất nổi tiếng ở Mỹ. Giá bán là hơn một trăm ngàn đô la. Còn ở chợ đen là hơn hai trăm ngàn đô la.
Đối phương chuẩn bị ít nhất cũng bảy tám viên đạn hỏa tiễn. Hai hỏa tiễn đối phó một trực thăng, tuy rằng có lời nhưng tính toán lại, người bình thường ai lại lãng phí như thế.
Trực thăng kiểu cũ không được trang bị hệ thống phòng ngự như của đối phương, căn bản không có cách trốn thoát. Cho dù cộng thêm đạn, đối mặt với loại hỏa tiễn thế hệ mới, chỉ cần khoảng cách không xa, tỷ lệ bị bắn trúng là 40% trở lên.
Bây giờ hai viên đạn hỏa tiễn bắn một trực thăng, tỷ số bị trúng đạn là 80%.
Hét thảm một tiếng, một chiếc trực thăng bị nổ thành cầu lửa, còn một chiếc khác thì bị trúng ngay đuôi, bắt đầu xoay vòng giữa không trung rồi rơi xuống.
Nhóm người Lý Đào vừa mới nhảy xuống xe, đang định tìm lực lượng yểm hộ của Thiên Y Viện liền nhìn thấy hai chiếc trực thăng bị bắn rơi, tất cả đều hoan hô. Quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy đám người Gấu Bắc Cực vừa mới hạ súng xuống, liền giơ ngón tay cái lên, sau đó rối rít đuổi theo những chiếc xe khác để lao lên.
Đoàn xe của đối phương cũng truy kích đằng sau. Mặc dù không còn trực thăng tiếp viện, nhưng hỏa lực của đoàn xe này cũng không yếu. Súng máy trên đầu xe không ngừng đảo quanh, nhưng đáng tiếc là đã cách khá xa. Mặc dù có chút bắn trúng đuôi xe, nhưng thật sự không tạo ra được ảnh hưởng gì cả.
Đám người Lý Đào cũng không quan tâm. Người đã cứu được rồi, chạy là quan trọng nhất.
Nhưng đoàn xe của kẻ địch cũng đuổi theo không bỏ.
- Ngả Ny, không biết đoàn xe phía trước như thế nào?
Giang Khương cau mày. Theo như tính toán, hẳn bây giờ đã gặp phải nhưng hiện tại vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào, đúng thật là kỳ quái.
- Không biết tại sao đoàn xe kia lại dừng ở đó?
Lúc này Ngả Ny cũng cảm thấy có chút kỳ quái. Hình ảnh vệ tinh trong đêm tối cũng không phải rất rõ, nhưng đối phương hẳn cũng vì đám người của hắn mà đến.
- Cách bao xa?
Giang Khương cau mày hỏi.
- Ước chừng khoảng tám trăm thước.
Ngả Ny đáp.
Giang Khương gật đầu:
- Được, cô hãy tiếp tục chú ý xung quanh. Chúng ta rất nhanh có thể trở lại.
- Biết rồi.
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, chân mày Giang Khương cau lại. Đối phương không rõ lai lịch, nhưng đột nhiên lại dừng lại, rốt cuộc là ai và muốn làm gì?
Trong tình huống phía sau có truy binh, phía trước có cản đường, Giang Khương khẽ hừ một tiếng, chui từ trong cửa sổ ra, nghiêng người đứng trên nóc xe.
Đứng trên nóc, đón luồng gió nhẹ nhàng khi rạng sáng, Giang Khương khẽ nheo mắt, toàn bộ không gian đều trở thành màu đen trắng.
Trải qua mấy ngày, từ lúc đuôi tám xuất hiện cộng với tấn cấp Thiên giai, hắn sử dụng trạng thái Không Minh càng lúc càng thuần thục, chỉ cần có ý niệm là có thể tiến vào.
Trong trạng thái Không Minh, trong đầu Giang Khương hiện lên một hàng tin tức:
- Thiên phú Thanh Chướng khởi động.
Tin tức thoáng qua, đoàn xe cách ngàn thước liền hiện lên trọn vẹn.
Dưới ánh mắt lãnh đạm của Giang Khương, thấy cách đoàn xe ba trăm thước là mấy chuc thân ảnh màu trắng. Trong đám người có gần mười bóng người màu sắc ảm đạm, mơ hồ không rõ.
Khi nhìn thấy bóng người màu sắc ảm đạm, trong đầu Giang Khương chẳng qua hơi dừng lại một chút, sau đó xác định được nguyên nhân tại sao bóng người lại ảm đạm.
- Phía trước có địch tấn công, chuẩn bị khai hỏa.
Giang Khương giơ tay lên, súng trường tự động trong tay càn quét về phía trước.
Người trong xe đã sớm chú ý đến Giang Khương. Nghe Giang Khương nói, lại nhìn Giang Khương quét súng sang hai bên, mọi người vội vàng cầm súng lao ra ngoài, hướng con đường đen thui phía trước mà càn quét.
- Fuck!
Đang ẩn núp thật tốt, chỉ cần đối phương đến liền khai hỏa chận lại, nhưng lại bị đối phương đoán được. Nghe cách đó không xa mấy thuộc hạ kêu thảm rồi ngã xuống đất, mặc cho Bá tước Phoenix có phong độ đến cỡ nào cũng không nhịn được mà mắng to:
- Công kích.
Trong nháy mắt, mấy chục ngọn lửa hướng đoàn xe tập kích đến.
Gấu Bắc Cực dĩ nhiên không cam lòng yếu thế. Hai tay Chekhov cầm súng nhoài thân ra ngoài xe, hướng phía trước càn quét một trận. Đám người Lý Đào đang còn ở phía sau, nghe phía trước có tiến giao đấu, người liền căng ra. Phía sau có truy binh thì tạm hiểu đi, tại sao phía trước lại còn có mai phục phía trước?
Nhưng cũng may, ngoại trừ mục tiêu cứu viện, những người còn lại đều là cao thủ dã chiến. Ba cao thủ cấp Địa được cứu ra chắc hẳn đã khôi phục được thực lực, cộng thêm Trương tiên sinh và y sĩ Giang Khương, đối phương đến bao nhiêu cũng không cần lo lắng.
Lập tức ai nấy đều cầm súng, chuẩn bị xông tới.
Song phương giao chiến, trong nháy mắt người ngã ngựa đổ. Mắt thấy đoàn xe càng lúc càng gần, bá tước Phoenix thấy hỏa lực không ngăn cản được, lập tức tức giận nói:
- Cản đội xe lại cho ta.
Nam tước Tony cũng biến sắc, đưa tay nắm người tên thuộc hạ bên cạnh làm tấm bia cản đường, sau đó nhắm ngay chiếc xe đầu tiên.
Chekhov nhìn thấy chiếc xe đầu tiên, liền kêu lên:
- Nhảy.
Nghe một tiếng nhảy xe, tất cả mọi người lập tức liều mạng đẩy cửa nhảy xuống. Những người phía sau nghe tiếng Chekhov la lên, đều đồng loạt thắng xe.
Hai trăm thước không phải là không tránh khỏi công kích của đối phương, nhưng chiếc thứ nhất tránh được, chiếc thứ hai sẽ không. Kinh nghiệm của Chekhov vô vùng già dặn. Trong nháy mắt chiếc thứ nhất bị bắn thành cầu lửa, ít ra người cũng không bị vấn đề gì lớn.
- Các người có, tưởng tụi này không có à?
Pháo Đài phía sau liền cầm chiếc RPG gác qua vai, bắn tên lửa về phía Nam tước Tony. Ngya cả lựu đạn Giang Khương cũng chuẩn bị vài quả. Thứ đồ rẻ tiền như thế này tất nhiên là không thể nào thiếu.
Nam tước Tony tất nhiên là không ngồi chờ chết. Thấy hỏa tiễn bắn tới, lập tức lóe lên tránh xa mười mấy thước, chỉ còn lại hai thuộc hạ bị hỏa tiễn bắn trúng, bắn xa hai ba thước.