Binh Vương Thần Bí

Chương 913

Đồng chí Thiên y sư Chu Thế Dương là một đồng chí rất có tính kiên nhẫn. Thời gian từng ngày một trôi qua, ông vẫn giằng co với Thủ tịch trưởng lão, Hầu tước Ryan của Huyết tộc, không vội chút nào.   

Còn Trưởng lão hội bên này, bởi vì Chu Thế Dương chết cũng không chịu giảm giá, cũng chỉ có thể từ từ theo Chu Thế Dương. Đối với tính nhẫn nại của Chu Thế Dương, Giang Khương cũng bội phục thật lòng. Vốn hắn cho rằng nhiều nhất cũng chỉ một tuần là hai bên đã có thể đạt thành hiệp nghị, ai biết được đã mấy ngày trôi qua, cả hai đều không có bất kỳ dấu hiệu có thể đàm phán xong.   

Thấy tình huống như vậy, Giang Khương cũng chỉ có thể cười thầm. Đề nghị là do hắn nói ra, lại không nghĩ đến Chu Thế Dương lại thực hiện một cách triệt để như vậy. Nhưng cũng không thành vấn đề. Dù sao thương thế của Bá tước Eva cũng đã được chữa khỏi. Hơn nữa, nhờ có máu của hắn, cho dù không có huyết dịch bổ sung, mười ngày nửa tháng cũng chẳng có vấn đề gì lớn.   

Về phương diện ăn uống của đối phương, nhà bếp của Thiên Y Viện làm rất tốt. Mùi vị của bít tết thịt bò, hoặc gan ngỗng đều rất ngon. Căn cứ vào tin tình báo của tổ tình báo ngoại viện, Bá tước Eva ăn uống rất tốt. Những thứ này đều là thứ mà cô thích ăn khi còn ở trường. Có những thứ đó, cô cũng không sợ chết đói.   

Cho nên, nhàn rỗi vô sự, Giang Khương nghỉ ngơi thêm hai ngày, sau đó tiến hành bế quan lần nữa.   

Tuy nói bây giờ còn chưa thích hợp luyện viên Luyệt Cốt Đan cuối cùng, nhưng trong tay Giang Khương vẫn còn một lượng lớn đan dược bổ khí và mấy viên Thanh Vân Đan.   

Sau khi Giang Khương tiến hành bế quan, linh khí khổng lồ một lần nữa truyền ra, thu hút sự chú ý của không ít người.   

- A, chẳng lẽ là…   

Mọi người kinh nghi, vội vàng lắng nghe thông tin. Sau khi xác nhận kết quả, mọi người chỉ có thể lắc đầu than thầm:   

- Người so với người, thật tức chết người.   

Lúc này, Hồ Minh Vũ đang được một tiên sinh ngoại viện hướng dẫn thực chiến. Gần đây y đặc biệt cố gắng, bất luận là tu luyện nội khí hay là phương diện lý luận chuyên nghiệp, đều dốc hết sức mình. Người bên cạnh đều biết, Hồ Minh Vũ đã chịu kích thích không nhỏ. Bởi vì có Giang Khương, y mới có thể cố gắng như vậy.   

Chẳng qua khi Hồ Minh Vũ dụng tâm so chiêu với vị tiên sinh ngoại viện này, bị vị tiên sinh đó dùng một chưởng đánh lui, đang định đánh ra chiêu nữa, chỉ thấy vị tiên sinh đột nhiên thu thế, gương mặt kinh ngạc nhìn về một hướng khác.   

- Dư tiên sinh, chuyện gì vậy?   

Hồ Minh Vũ nghi ngờ nhìn về một hướng, nhỏ giọng hỏi. Đối với vị tiên sinh này, y một chút cũng không dám không tôn kính. Trong số các Thiên y ngoại viện, thực lực của Dư tiên sinh có thể xếp vào top 5, Thiên giai nhất phẩm chân chính. Cho dù là ông nội của y, gặp Dư tiên sinh cũng phải khách sáo. Nếu không nhờ mặt mũi của ông nội y, y cũng không mời được vị tiên sinh này dạy dỗ.   

Nghe Hồ Minh Vũ hỏi, Dư tiên sinh liền bừng tỉnh, nhìn Hồ Minh Vũ một chút rồi thở dài:   

- Vị Trưởng phòng Giang kia đúng là kỳ tài ngút trời.   

- Trưởng phòng Giang?   

Hồ Minh Vũ sửng sốt. Nội viện nào có ai là Trưởng phòng Giang? Nhưng sau khi suy nghĩ một chút, lập tức biết là ai. Trưởng phòng Giang không phải là Giang Khương sao? Thế hệ đồng lứa thì chỉ theo thói quen gọi là y sĩ Giang Khương. Còn cao tầng trong viện thì gọi Giang Khương là Phó trưởng phòng phụ trách phòng Dược.   

- Đúng rồi, cậu hãy cảm nhận bên kia một chút đi.   

Nhìn Hồ Minh Vũ, Dư tiên sinh khẽ cười một tiếng, sau đó nhìn về phía bên kia, nói.   

- Sao?   

Mặc dù nghi ngờ trong lòng, nhưng Hồ Minh Vũ biết ý của Dư tiên sinh, nhắm mắt lại cảm ngộ theo hướng mà Dư tiên sinh đã nói.   

- Bên kia rốt cuộc có cái gì? Có liên quan đến Giang Khương hay không? Tại sao lại khiến cho Dư tiên sinh thán phục như vậy?   

Mang theo sự kinh nghi, Hồ Minh Vũ nhắm mắt lại. Y phát hiện phía trước trống không, sau đó cưỡng ép đẩy cảm giác của mình về phía trước, sắc mặt của y liền cứng lại.   

Bởi vì y cảm thấy ở đó có một vòng xoáy linh khí khổng lồ tồn tại. Mặc dù cách tương đối xa, hơn nữa phải chăm chú mới có thể cảm giác được, nhưng y vẫn nhận thấy linh khí đó rất kinh người.   

Từ trước đến nay, chưa phải là y chưa từng cảm nhận được vòng xoáy linh khí. Khi y còn ở Trưởng lão viện, một vị tiên sinh ở đó đã từng hướng dẫn y, sau khi sử dụng đan dược trợ giúp, đã đột phá Thiên giai nhị phẩm. Khi đó vòng xoáy linh khí cũng đã xuất hiện.   

Chẳng qua, khi vị tiên sinh đó đột phá, vòng xoáy linh khí mới xuất hiện. Nghĩ như vậy, Hồ Minh Vũ không khỏi kinh hãi:   

- Không thể nào? Dư tiên sinh, ngài không đoán sai chứ? Đây không có liên quan đến Giang Khương. Vòng xoáy linh khí cường đại này hẳn là của một vị tiên sinh nào đó đang đột phá. Còn Giang Khương không phải vừa mới tấn cấp Thiên giai không lâu sao?   

- Là Giang Khương, không sai đâu. Lần trước, linh khí chập chờn cũng là do cậu ấy tạo ra. Lần này lại xuất hiện, hơn nữa trong viện dường như không có ai đang bế quan.   

Phản ứng của Hồ Minh Vũ cũng không nằm ngoài dự đoán của Dư tiên sinh.   

- Minh Vũ, cậu cũng là một thiên tài hiếm có. Tuy không thể so với Trưởng phòng Giang, nhưng chỉ cần cố gắng, thành tựu trong tương lai nhất định không thấp.   

- Vâng, Dư tiên sinh.   

Hồ Minh Vũ cúi đầu cung kính, nhưng ánh mắt lại lóe lên sự phẫn nộ. Cái gì gọi là không thể so với Giang Khương? Tiểu tử kia bất quá chỉ là vận khí tốt chút thôi.   

Ầm ầm. Sau khi tiếp mấy chiêu, Hồ Minh Vũ đột nhiên kêu lên một tiếng, ôm ngực liên tiếp lui về phía sau mấy bước, ánh mắt lóe lên tia máu.   

Nhìn biểu hiện của Hồ Minh Vũ lúc này, Dư tiên sinh khẽ thở dài, nói:   

- Minh Vũ, hôm nay tâm trạng của cậu không yên. Đến đây thôi, ngày mai tiếp tục.   

- A…   

Sắc mặt Hồ Minh Vũ cứng đờ, sau đó cung kính gật đầu:   

- Vâng, Dư tiên sinh.   

Nhìn Hồ Minh Vũ biến mất ngoài cửa, khóe miệng Dư tiên sinh nhếch lên, sau đó lắc đầu thở dài:   

- Đúng là tuổi trẻ.   

Sắc mặt Hồ Minh Vũ âm trầm bước ra ngoài, đi về phía nội viện, nhưng trên đường đi liền nghe có tiếng người gọi lấy lòng:   

- Hồ thiếu, vừa mới luyện công xong sao?
Bình Luận (0)
Comment