Binh Vương Thần Bí

Chương 92

Nụ cười Giang Khương trở nên cứng nhắc. Mới đến cầu thang lầu ba, trên đường đi đã có không biết bao nhiêu bạn học gật đầu chào hỏi. Lúc này Giang Khương cũng dần dần hiểu ra sự việc. Tuy nói sự kiện bắt cóc hôm trước bị cục trưởng Lý đè xuống, cũng không tuyên dương ra ngoài, nhưng nó vẫn được lan truyền khá rộng trong trường.   

Mặc dù Giang Khương không biết tin tức này lan truyền được bao nhiêu, nhưng nhìn đám sinh viên không chào hỏi thì cũng nhìn hắn chằm chằm, sợ là không chỉ có một vài người biết.   

Đương nhiên, Giang Khương đau đầu nhất chính là lá gan của các bạn nữ sinh khá lớn, nhiệt tình bắt chuyện với hắn, tụm năm tụm ba chỉ chỉ trỏ trỏ về phía hắn, giống như hắn là một con tinh tinh bị nhốt trong lồng sắt, khiến cho hắn nhịn không được mà cảm thấy buồn bực.   

- Xin chào Giang lão sư, hihi, haha…   

Một số nữ sinh năm hai học y, sau khi nhiệt tình chào hỏi Giang Khương, liền lướt qua người hắn tiến vào phòng học như một cơn gió. Giang Khương đi đằng sau, ngửi được mùi thơm lẫn trong gió, nhìn các nữ sinh đang xấu hổ quay đầu lại, không thể làm gì hơn đành gật đầu:   

- Xin chào, xin chào.   

Khi bước vào phòng học, Giang Khương mới phát hiện hắn quả thật đang rất được chú ý. Vô số ánh mắt đều phóng về phía hắn.   

Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng, tập trung còn hơn cả khi nghe giảng, Giang Khương vội vàng ngồi xuống một góc, lật giở quyển sách ra xem.   

Nhưng hắn trốn cũng không thoát. Hôm nay Hồ lão không đến, liền có hai bạn nữ sinh chạy đến hỏi một số vấn đề.   

Một cô dáng người cao gầy, một cô gương mặt kiều mỵ. Giang Khương cũng nhớ được tên hai người này. Cô cao hơn tên Hoàng Liễu Thanh, cô thấp hơn tên Hồ Du. Khi đi học cũng tích cực đặt câu hỏi. Lúc này, nếu sinh viên đến hỏi vấn đề gì, Giang Khương tất nhiên là phải trả lời.   

- Ồ, là như vậy sao?   

Hoàng Liễu Thanh và Hồ Du nghe Giang Khương giảng bài, gật đầu ra vẻ hiểu biết. Nhưng Giang Khương thì lại cười khổ. Câu hỏi mà hai cô bạn này hỏi thật ra cũng không khó. Ai biết được hai người cố ý đến hỏi hay là đến nói chuyện phiếm.   

Mỗi lần có bạn nữ đến hỏi, Giang Khương lại có chút bất đắc dĩ nhớ lại hình xăm quái dị của mình. Lần này hắn trở về, vết thương trên người đã được chữa khỏi hoàn toàn. Hơn nữa, di chứng lớn nhất chính là làn da màu đồng của hắn biến thành màu trắng như hiện tại, khiến cho hắn giống như một tiểu bạch kiểm hơn.   

Tuy nói tuổi tác của hắn cũng không lớn hơn mấy cô bạn nữ sinh này bao nhiêu, hơn nữa nhìn các cô cũng rất vui mắt. Nhưng Giang Khương biết thân phận của mình. Có những sai lầm vạn lần không thể phạm. Vạn nhất phạm phải, chính là mang đến đại phiền toái cho sư phụ.   

Sư phụ hay bảo hắn tìm một sư muội mà quen, nhưng Giang Khương biết, bây giờ hắn không có suy nghĩ đó. Còn có nhiều chuyện cần hắn làm. Chuyện tương lai còn phải dựa vào duyên phận.   

Sau khi giảng giải xong vấn đề, Giang Khương nghĩ rằng hai cô gái này sẽ quay về chỗ ngồi. Ai ngờ ánh mắt Hoàng Liễu Thanh sáng lên, đột nhiên cười nói:   

- Giang lão sư, hôm đó thầy rất là đẹp trai.   

- Hả?   

Giang Khương sững người, sau đó hiểu ra:   

- Không có đâu.   

- Làm gì mà không có? Thầy nguyện ý vì bạn gái như vậy, tụi em hâm mộ Lý Tiểu Vũ muốn chết.   

Ánh mắt Hoàng Liễu Thanh tràn đầy hưng phấn.   

- Ơ?   

Giang Khương cứng người, sau đó lắc đầu cười nói:   

- Các bạn hiểu lầm rồi. Tiểu Vũ là hàng xóm của tôi, không phải là bạn gái.   

- Hả, không phải? Thật sự là không phải? Giang lão sư không được gạt người ta đấy.   

Hồ Du mở to mắt, kinh ngạc nói.   

Giang Khương nhún vai:   

- Tiểu Vũ mới học năm nhất, còn tôi là lão sư. Điều này sao có thể? Hơn nữa, chuyện này cũng không cần phải gạt mọi người. Nếu không tin, các bạn có thể đi hỏi cô ấy.   

Giang Khương bên này đang ra sức giải thích quan hệ giữa hắn và Tiểu Vũ, không hề hay biết đằng sau hắn đang có không ít ánh mắt đố kỵ hoặc hâm mộ nhìn sang. Dù sao, Hoàng Liễu Thanh và Hồ Du cũng được xem là mỹ nữ của khoa. Nam sinh theo đuổi cũng không ít. Thấy hai người vây quanh Giang Khương chuyện trò thân thiết, khó tránh khỏi khiến cho đám nam sinh vừa hâm mộ vừa ghen ghét.   

Hiển nhiên cũng có người chửi thầm. Lão sư này đúng là bắt cá nhiều tay. Đã có được học muội Tiểu Vũ tuyệt sắc giai nhân rồi, tại sao còn đi chiếm đoạt tài nguyên của khoa chúng tôi? Đúng là không biết đạo lý mà.   

Tiếng chuông vào học vang lên, Giang Khương mỉm cười thúc giục:   

- Được rồi, vào học thôi. Các bạn trở về chỗ ngồi đi.   

- Phủ Kỳ Hằng bao gồm não, tuỷ, xương, mạch, đởm, nữ tử bào. Công năng cũng giống như nội tạng, chủ tàng âm tinh.   

Giang Khương đứng trên bục giảng, bắt đầu giảng bài.   

- Tố Vấn có nói: Đầu giả, minh tinh chi phủ…   

Giang Khương vừa mới nói đến đây đã có người giơ tay phía dưới.   

Giang Khương đưa mắt nhìn lại, liền nhìn thấy là một bạn nam sinh vóc dáng khá cao, khi giơ tay cũng khá bắt mắt. Nhìn nét mặt nghi hoặc của cậu, Giang Khương gật đầu hỏi:   

- Bạn học này, có vấn đề gì không?   

- Lão sư, xin hỏi nữ tử bào là gì vậy?   

Vẻ mặt bạn nam vô cùng tò mò.   

Nghe vấn đề của bạn nam sinh, Giang Khương mỉm cười, sau đó nói:   

- Bạn nam này, bạn có thể tưởng tượng một chút, nếu đã tên là nữ tử bào, tất nhiên là nam không thể có. Các bạn đã học về giải phẫu học, có cơ quan nội tạng nào mà bạn nữ có mà bạn nam không có không?   

Nói đến đây, Giang Khương dừng một chút rồi nói tiếp:   

- Nếu như bạn không đoán ra, vậy tôi đề nghị bạn nên học lại môn giải phẫu học.   

Giang Khương vừa nói xong, trong lớp liền tràn ngập tiếng cười. Nghe Giang Khương nhắc nhở như vậy, rất nhiều người đã đoán ra được đây là cái gì. Bạn nam sinh kia gãi gãi đầu, lộ ra vẻ xấu hổ, cười nói:   

- Cảm ơn Giang lão sư, em hiểu rồi ạ.   

- Được, vậy thì bạn ngồi xuống đi, chúng ta tiếp tục bài học.   

Sau khi nói xong về Kỳ Hằng Phủ, Giang Khương cho mọi người giải lao một chút rồi bắt đầu học tiếp.   

Mọi người dần dần cũng biết được tính cách của Giang Khương, biết được tuổi tác của Giang lão sư không lớn, tính tình lại dễ thân cận. Khi Giang Khương vừa mới ngồi xuống, đã có hai nam sinh vây quanh lại.   

Nghe được tiếng bước chân, Giang Khương cười khổ trong lòng. Nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy là hai nam sinh, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.   

- Giang lão sư, hôm đó thầy đúng là lợi hại. Có phải trước kia thầy từng luyện võ không?   

Nhìn hai mắt nóng rực của hai bạn nam, Giang Khương đột nhiên cảm thấy bất lực.   

Vất vả lắm mới hết giờ, Giang Khương thở phào một hơi, mang theo quyển sách và tách trà bước ra khỏi phòng học. Lúc này hắn nhìn thấy Tiểu Vũ đang ngồi bên ngoài, vẻ mặt nhàm chán nhìn chung quanh. Thấy Giang Khương bước ra, gương mặt xinh đẹp liền hiện lên sự vui mừng:   

- Nguyên ca ca…   

- Tiểu Vũ, sao em lại đến đây?   

Giang Khương có chút ngạc nhiên.   

Nghe Giang Khương gọi mình, rồi lại nhìn các bạn nữ năm hai bước ra nhìn cô bằng ánh mắt chứa ý cười như có như không, Tiểu Vũ đột nhiên ngượng ngùng:   

- Em không biết chiều nay anh có giờ dạy ở đây. Em mới sang phòng khám, Hồ giáo sư nói anh sang đây dạy học rồi. Cho nên em mới đến đây.   

Giang Khương cười nói:   

- Em nhìn này, tôi vẫn đi đứng bình thường, không có việc gì đâu.   

- Vậy là tốt rồi. Em chỉ sợ vết thương không ổn.   

Thấy Giang Khương quả nhiên không có việc gì, Tiểu Vũ mới thở phào nhẹ nhõm.   

Hai người đang nói chuyện, điện thoại di động đột nhiên vang lên.   

Giang Khương cũng không chú ý, nhưng Tiểu Vũ thì sửng sốt, sau đó nhìn vào trong túi quần Giang Khương, cười nói:   

- Nguyên ca ca, anh mới mua điện thoại à?   

- Hả?   

Giang Khương sửng sốt, sau đó mới cảm thấy trong túi quần của mình có thứ gì đó rung lên, không khỏi bật cười:   

- À, vừa mới mua, thật ra còn chưa quen lắm.   

Lập tức lấy điện thoại ra nhìn, là Hồ lão gọi.   

Giang Khương liền tiếp điện thoại:   

- Sư phụ.   

- Giang Khương, Tiểu Vũ có đến tìm con không?   

Hồ lão hỏi.   

- Dạ có.   

Giang Khương đáp.   

- Ồ, phòng khám cũng không có việc gì gấp. Tối con hãy trở về.   

Nghe xong, Giang Khương sững người, sau đó liền nghe bên kia cúp điện thoại.   

Nhìn điện thoại trong tay, Giang Khương mới phản ứng lại, bất đắc dĩ cười khổ. Sư phụ này cũng quá nhiều chuyện đi.   

- Nguyên ca ca, tiền lương phòng khám của anh cao như vậy sao?   

Thấy Giang Khương cầm điện thoại mẫu mới nhất, Tiểu Vũ cũng cảm thấy ngạc nhiên.   

- Nào có, là do người ta tặng.   

Giang Khương lắc đầu, sau đó nói:   

- Nào, đưa cho tôi số điện thoại của em. Lần sau có việc gì thì cứ gọi trực tiếp cho tôi.   

- Vâng.   

Nghe Giang Khương hỏi số điện thoại của mình, Tiểu Vũ vui mừng lấy ra điện thoại, đọc một dãy số:   

- Anh gọi sang đi.   

Sau khi lưu số nhau xong, Tiểu Vũ nhìn đồng hồ, sắc mặt đỏ lên:   

- Nguyên ca ca, em mời anh ăn cơm.   

- Ồ?   

Giang Khương cũng nhìn đồng hồ, thấy thời gian vẫn còn sớm, nhưng sư phụ đã cố ý gọi bảo hắn không cần về sớm, lập tức suy nghĩ một chút rồi cười nói:   

- Được, nhưng em đi dạo với tôi nhé. Tôi muốn mua hai bộ quần áo.   

- Dạ được, được.   

Con gái bất luận là tuổi lớn hay nhỏ, nói đi dạo phố là hai mắt đều sáng lên.
Bình Luận (0)
Comment