Binh Vương Thần Bí

Chương 997

Giờ cổng Thiên Y viện tương đối náo nhiệt. Giang Khương nhìn thấy Lưu Mộc Dương cùng Liêu Long Căn và mấy vị Y sư nhất phẩm đứng nghênh đón ở cửa thì khóe môi không kìm được nhếch lên.   

Mặc dù hắn biết không phải họ đến đón hắn, nhưng thấy cảnh tượng này hắn vẫn không nén được cười nhạt một tiếng. Nếu sau lưng mình không có hai Đại vu sư thì cùng lắm chỉ có sư phụ cùng hai vị ban Luyện đan đến đón mình là khá lắm rồi.   

Lưu Mộc Dương và Liêu Long Căn khuôn mặt vốn đang nở nụ cười nhưng khi ánh mắt rớt lên hai Đại vu sư đang bước theo sau Giang Khương thì nụ cười trên mặt trở nên khá kỳ quái.   

- Tôi là Lưu Mộc Dương trưởng ban Giám sát của Hội đồng Thiên Y viện. Hoan nghênh hai vị Đại vu sư của Bộ lạc Vu sư đến Trung Quốc...   

Lưu Mộc Dương đứng trước, nặn ra nụ cười, nhìn hai vị Đại vu sư, khách khí chào đón.   

Một Tiểu vu sư đi sau hai người lúc này vội vàng ghé sát đến bên cạnh hai người, dịch lại lời Lưu Mộc Dương nói.   

Đại vu sư Poragu gật đầu cười, sau khi oa oa vài câu liền cười khan đứng bên cạnh Giang Khương gật đầu lấy lòng.   

- Đại vu sư Poragu nói, Trưởng ban Lưu không cần khách khí... Lần này, hai vị Đại vu sư tới Trung Quốc chủ yếu là hầu hạ Sứ giả Thần thú, đồng thời, nếu có cơ hội thích hợp thì sẽ tiến hành thương lượng với quý viện về việc giao lưu và hợp tác...   

Tiểu vu sư nói tiếng Hoa khá lưu loát.   

- Sứ giả Thần thú?   

Đám Lưu Mộc Dương kinh ngạc nhìn Đại vu sư Poragu mặt đầy tươi cười, lại nhìn Giang Khương khuôn mặt bình tĩnh bên cạnh, trong lòng tràn đầy kinh hãi...   

Trong phòng họp nhỏ của Thiên Y viện, cuộc họp Hội đồng viện lại được tổ chức.   

- Xảy ra chuyện gì?   

Từ Khải Liễu cau mày nhìn Lưu Mộc Dương nói:   

- Sao Giang Khương lại trở thành Sứ giả Thần thú gì đó của Bộ lạc Vu sư? Sứ giả Thần thú là gì?   

- Liên quan đến chuyện này, chúng tôi cũng không rõ... Cái này chắc phải hỏi Giang Khương mới biết được...   

Nói tới chuyện này, Lưu Mộc Dương cũng đành cười khổ. Rốt cuộc vì sao Giang Khương lại trở thành Sứ giả Thần thú thì đó, không ai biết rõ, chắc chắn chỉ có bản thân hắn mới giải thích được.   

Thoáng dừng lại một chút, Lưu Mộc Dương lại nói:   

- Còn về Sứ giả Thần thú này, từ thái độ của hai vị Đại vu sư đối với Giang Khương, tôi đại khái có thể phân tích ra. Bộ lạc Vu sư thờ phụng Thần thú. Ngọn nguồn sức mạnh của họ cũng là các loại Thú linh mạnh mẽ. Cho nên, với tình hình trước mắt, cái danh Sứ giả Thần thú này của Giang Khương có địa vị rất cao trong Bộ lạc Vu sư, thậm chí có thể là không hề dưới Tế tư Tổ linh...   

- Cái gì?   

Trong phòng họp lại vang lên những tiếng hít lạnh.   

Có lẽ mọi người không biết Sứ giả Thần thú rốt cuộc là thứ gì. Nhưng Tế tư Tổ linh thì mọi người biết rõ, đó là người thật sự khống chế Bộ lạc Vu sư... Còn thân phận của Giang Khương lại không dưới Tế tư Tổ linh, vậy...   

Sắc mặt Chu Thế Dương trong nháy mắt xanh mét, tức giận nói:   

- Giang Khương thân là thành viên viện ta, lại tham lợi lộc quyền thế, gia nhập Bộ lạc Vu sư, như vậy là phản bội viện!   

Các thành viên Hội đồng viện bên cạnh sắc mặt cũng khẽ biến đổi. Tuy họ đều biết từ trước tới nay Chu Thế Dương và Giang Khương bất hòa. Nhưng lời này của Chu Thế Dương hình như không sai. Thân là thành viên Thiên Y viện, giờ lại thành Sứ giả Thần thú gì đó củ Bộ lạc Vu sư, kể ra đúng là đã phản bội viện.   

Hơn nữa từ trước đến nay Giang Khương bướng bỉnh, thích tự quyết định, đồng thời cũng không đủ tôn trọng Hội đồng viện, không ít thành viên trong Hội đồng viện cũng rất không thích Giang Khương. Giờ nghe Chu Thế Dương nói vậy, tất cả đều khẽ gật đầu.   

- Hơn nữa, trong thời gian Giang Khương ở Châu Phi đã cấu kết không rõ ràng với Tuyệt Y Đường... Cho nên, tôi đề nghị lập tức tước tư cách Ủy viên dự thính Hội đồng viện của Giang Khương. Đồng thời...   

Chu Thế Dương thấy mọi người có vẻ tương đối tán đồng trong mắt liền lóe lên tia đắc ý, sau đó lạnh giọng nói:   

- Tước vị trí chủ Tề Thế Đỉnh. Tề Thế Đỉnh là Trấn viện chi bảo của Thiên Y viện ta, tuyệt đối không thể tiếp tục nằm trong tay Giang Khương...   

- Hừ... Thiên y sư Chu Thế Dương. Giang Khương một thân một mình giúp viện ta cướp lại nắp Tề Thế Đỉnh trong tay Huyết tộc. Đây là công lớn. Cái danh hiệu Sứ giả Thần thú của nó hôm qua mọi người đều thấy rõ những gì nó phải đối mặt ở Châu Phi rồi. trong chuyện này chắc chắn nó có nỗi khổ riêng. Hơn nữa giờ Bộ lạc Vu sư chủ động đến lấy lòng viện ta. Ít nhất đây không phải chuyện xấu. Những thành viên khác của Thiên Y viện ta ở Châu Phi cũng có thể yên tâm làm việc rồi.   

Lúc này dĩ nhiên La lão y sư La Thiên Minh phải chủ động lên tiếng bảo vệ đệ tử của mình. Ông nhìn chằm chằm Chu Thế Dương lạnh giọng nói:   

- Hơn nữa lúc ở Châu Phi, mặc dù Giang Văn Ba kia đúng là gặp Giang Khương, nhưng đã bị Giang Khương chặn ngay ở cửa, huống hồ là cấu kết? Hơn nữa huyết mạch cha con là chuyện không thể thay đổi. nhưng trước nay Giang Khương chưa bao giờ làm chuyện gì tổn hại lợi ích viện ta chỉ toàn tâm toàn ý với viện, lập vô số công lớn. Nhưng không biết hà cớ gì Thiên y sư Chu Thế Dương lại nói những lời khiến người ta đau lòng đến vậy?   

- Hừ... Tình cảm cha con ai có thể vứt bỏ được chứ? Giờ Giang Văn Ba lấy danh Thiên Y viện uy hiếp viện ta... Sao anh biết cha con họ sẽ không cấu kết với nhau? Tề Thế Đỉnh kia là chí bảo của viện ta. Không thể để cho Giang Khương tiền ẩn nhiều uy hiếp trong coi. Phải chọn chủ đỉnh khác!   

Mấy thành viên Hội đồng viện khác thấy hai người lại rùm beng thì bắt đầu thấy hơi nhức đầu. Từ Khải Liễu cau mày trầm giọng nói:   

- Được rồi, được rồi. Chuyện này sẽ bàn lại sau...   

- Nếu hai vị Đại vu sư của Bộ lạc Vu sư đã đến thì giờ cứ gặp đã... Xử lý chuyện này trước, chúng ta sẽ suy nghĩ thêm về chuyện của Giang Khương!   

Thấy Từ Khải Liễu lên tiếng, tuy Chu Thế Dương có chút không cam lòng, nhưng cũng không nói gì thêm. Chỉ hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn La Thiên Minh một cái, âm thầm cười lạnh một tiếng: “Lão già, ông chờ đấy, đừng tưởng bây giờ không sao là sẽ không sao... Lần này Giang Khương đừng hòng chạy thoát. Chẳng có mấy thành viên Hội đồng viện bảo vệ hắn đâu!”   

Bộ lạc Vu sư là Tổ chức ngầm khống chế Châu Phi, tuy bình thường vô cùng khiêm tốn, rất ít khi tiến vào khu vực những tổ chức khác khống chế, nhưng dẫu sao khu vực họ khống chế cũng cực kỳ lớn, hơn nữa thực lực cũng cực mạnh. Bất kỳ tổ chức nào cũng phải duy trì sự kính trọng với Bộ lạc Vu sư.   

Lần này Bộ lạc Vu sư chủ động đến thăm, tuy nói có danh nghĩ là hầu hạ bên cạnh Giang Khương nhưng Thiên Y viện vẫn phải đầy đủ lễ nghĩa. Cũng phải chính thức hoan nghênh hai vị Đại vu sư đã đến. Mảnh đất Châu Phi, mấy năm nay các thế lực thế tục Trung Quốc cũng đầu tư không ít. Lợi nhuận bên đó mọi người đều thèm thuồng, dĩ nhiên Thiên Y viện sẽ không từ chối món hời như vậy.   

Trong phòng họp, thành viên Hội đồng viện trên cơ bản đều đến đông đủ, ngồi ngay ngắn thành hàng, bày tỏ sự tôn trọng với vị khách tới từ phương xa.   

Hai vị Đại vu sư Poragu và Draco đều bước vào phòng họp, sau khi nhìn người của Thiên Y viện đã ngồi thành một hàng thì cũng ngồi xuống phía đối diện. Có điều giữa hai người vẫn để trống một vị trí khiến các thành viên Hội đồng Thiên Y viện tương đối sửng sốt.   

Từ Khải Liễu hơi chần chờ một chút thì cả cười, đang định lên tiếng thì không ngờ Đại vu sư Poragu đã oa oa cất lời.   

Mọi người nghe thấy đều mơ hồ, vị Tiểu vu sư ngồi cạnh hai vị Đại vu sư liền lên tiếng phiên dịch:   

- Không biết Sứ giả Thần thú điện hạ của Bộ lạc Vu sư tôi đâu... Những hội nghị thế này, bên tôi phải có sứ giả điện hạ tham gia và chủ trì. Tất cả đều sẽ do sứ giả điện hạ làm chủ!   

Lời này vừa nói ra, tất cả thành viên Hội đồng Thiên Y viện đều sửng sốt, nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy tia kinh ngạc trong mắt đối phương.   

Mọi người lại liếc nhìn vẻ mặt của hai vị Đại vu sư, thấy hình như không phải giả. Giữa hai Đại vu sư có chừa một chỗ trống, hơn nữa vẻ chờ đợi của họ đã nói rõ điều gì.   

Lúc này, mọi người mới phát hiện, cái danh hiệu Sứ giả Thần thú của Giang Khương hàng thật giá thật, không phải Bộ lạc Vu sư chỉ cấp cho hắn một danh hiệu hữu danh vô thực, mà đó là một tồn tại có quyền lực thực sự và địa vị cực cao.   

Mọi người lập tức không biết nên vui hay buồn. Vui vì Giang Khương đang có địa vị và quyền lực rất cao trong Bộ lạc Vu sư, thậm chí ngay cả những Đại vu sư đứng đầu Bộ lạc Vu sư cũng phải nghe theo hắn. Như vậy Thiên Y viện sẽ có lợi ích và sức ảnh hưởng không thể nào tưởng tượng được ở Châu Phi. Còn buồn là, Giang Khương cũng có quan hệ với Tuyệt Y Đường. Lần này họ vốn muốn áp chế Giang Khương, thậm chí là tước thân phận chủ Tề Thế Đỉnh của Giang Khương, nhưng giờ bất luận là từ phương diện nào thì cũng cần phải suy tính lại.   

Có điều lúc này cũng không ai nói gì, họ đều nhìn về phía Từ Khải Liễu ngồi chính giữa.   

Từ Khải Liễu lúc này cũng hít một hơi thật sâu, sau đó nghiêm nghị trầm giọng nói:   

- Người đâu, đi mời Trưởng ban Giang đến đây!   

Giang Khương lạnh nhạt tiến vào phòng họp bước về chỗ ngồi trong sự đứng dậy chào đón của hai vị Đại vu sư Poragu và Draco,  

cùng với cái nhìn nóng bỏng và soi mói của các thành viên Hội đồng viện. Hai vị Đại vu sư và Tiểu vu sư nhìn thấy Giang Khương ngồi xuống thì mới ngồi vào vị trí của mình, ngẩng đầu nhìn chư vị thành viên Hội đồng viện, giống như đã thật sự đợi được chủ nhân của họ đến rồi.   

Giang Khương ngồi đối diện với các thành viên Hội đồng viện cao cao tại thượng, đối mặt ngang hàng với Viện trưởng nhưng mặt đầy bình ổn. Đây vốn là nguyên nhân hắn đồng ý chấp nhận cái danh hiệu Sứ giả Thần thú của Bộ lạc Vu sư.   

Giang Khương tương đối bình tĩnh, nhưng mấy thành viên Hội đồng viện đặc biệt là năm vị ngồi chính giữa thì sắc mặt hơi kỳ quái. Họ nhìn gương mặt tuấn tú phía đối diện không có chút biểu cảm nào khác thường thì cảm thấy rất không quen. Đặc biệt là Chu Thế Dương, sắc mặt lão cực kỳ khó coi.   

Chỉ có La lão y sư La Thiên Minh ở bên trên mặt lúc thì kinh ngạc, lúc thì vui mừng, lúc thì xúc động...   

Nhìn biểu cảm quái dị của các thành viên Hội đồng viện, giống như họ nhất thời không biết nên mở miệng thế nào thì khóe môi Giang Khương nhẹ nhàng nhếch lên, nói:   

- Xin lỗi, để cho mọi người bị sợ hãi... Mặc dù tôi không muốn ngồi ở đây lắm, nhưng không còn cách nào khác... Tình hình Bộ lạc Vu sư hơi đặc biệt, mà tôi trùng hợp lại được cho là Sứ giả Thần thú của họ, chấp chưởng thần quyền, cho nên tạm thời tất cả công việc của Bộ lạc Vu sư sẽ tạm giao cho tôi xử lý!   

Nhìn cách hai vị Đại vu sư đối xử với Giang Khương, lại nghe thấy những lời này, chư vị thành viên Hội đồng viện liền im lặng, nhìn nhau một cái. Họ kinh ngạc phát hiện ra rằng lúc đầu hình như mình chưa hề làm rõ cái chức danh Sứ giả Thần thú này của Giang Khương rốt cuộc kinh khủng nhường nào.
Bình Luận (0)
Comment