Bình Yên Vô Sự - Trạch Mộc Nhi Tê

Chương 28

111.

Hứa Quân Sơ, năm nay Thượng Hải không có tuyết rơi, nhà họ Tống ăn tết không có khách đến đầy nhà, giăng đèn kết hoa, câu đối hai bên cánh cửa đều là do tiên sinh dạy học ở bên cạnh đưa.

Nhưng tôi ăn sủi cảo do chính mình gói, còn ăn nem rán do mẹ làm, anh trai rán còn bị cháy, khoe mấy cái đó mà vui vẻ cả ngày.

Tôi cứ cảm thấy cứ sống tiếp tục như vậy cũng rất tốt.

Khi ăn bữa cơm đoàn viên, cha vẫn luôn ầm ĩ cái gì mà đi gặp phó sở trường, nháo đến nỗi cuối cùng tôi vẫn phải đưa ông ấy đi!

Tôi nắm tay cha đi trên đường rất lâu.

Đi qua trước sạp bán bánh rán, cha không đi nổi nữa.

 Từng cái bánh rán màu vàng xốp giòn, ở trong chảo dầu phồng phồng rán từng mặt.

Cảm giác lúc này cha giống như một đứa trẻ, em cười mua cho ông ấy hai cái, ông ấy cầm hai tấm giấy dầu gói kín mít che trong quần áo.

Tôi bảo ông ấy ăn lúc còn nóng, cha kéo tay của em ra rồi nghiêm túc nói: “Mang về, cho bé nhóc ăn!”

Tôi ngơ ngẩn nhìn ông ấy.

Trước kia cha rất thích gọi tôi là bé nhóc.

Nhìn ông ấy lẩm bẩm tự nói, tôi mới bừng tỉnh, người ông ấy ầm ĩ muốn gặp là phó sở trưởng họ Lưu, là bạn cũ của cha, mấy năm trước đã qua đời rồi.

Cha tôi, ông ấy hình như đã quên hết mọi thứ về bản thân mình rồi.

112.

Đêm giao thừa, phủ đốc quân còn quạnh quẽ hơn cả lúc bình thường, chỉ có một lão ma ma. Tôi mang theo một ít sủi cảo về phù đốc quân, sau khi bà ấy ăn xong thì khen ngợi tôi, còn nói khi nào trở về đốc quân nhất định sẽ rất vui.

Tôi đợi đến nửa đêm cũng không chờ được Lục Chấp, thật sự không nhịn nổi mà đi ngủ, nghĩ là ngày hôm sau sẽ hâm nóng lại cho hắn nếm thử.

Kết quả ngày hôm sau phát hiện, Lục Chấp đã ăn hết cả sủi cảo lạnh rồi.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

113.

Thật ra tôi đã sớm phát hiện có điều bất hợp lý, người Nhật Bản cho dù ăn mặc giống người Trung Quốc, luôn có một mùi lạ khó có thể nói nên lời, tôi mặc kệ bọn họ đi theo, cố ý chạy đến nơi có nhiều người, lòng vòng nửa ngày mới có thể vào được cửa hàng may vá để gọi nhờ điện thoại.

Là Mã phó quan nhận điện thoại, tôi nói cho hắn có người theo dõi tôi.

Mã phó quan lập tức hiểu ý, tự mình dẫn người lại đây đón tôi, mà những người Nhật Bản đang đợi ở ngoài, chỉ cần tôi ra sẽ động thủ, tôi nhanh chóng lên xe, chỉ một thoáng viên đạn bay lên, mùi khói thuốc s.ú.n.g xông thẳng vào mũi, người qua đường thét chói tai vắt giò lên cổ, Mã phó quan vẫn luôn che chở cho tôi, nhưng viên đạn vẫn không thể tránh được mà b.ắ.n vào cánh tay tôi.

Không nghiêm trọng, nhưng chảy rất nhiều máu.

Lục Chấp phá lệ mà để mẹ đến thăm tôi, mẹ lại oán giận lúc này lá gan tôi càng lúc càng lớn, bà ấy hỏi là chẳng lẽ tôi không sợ hay sao.

Nhìn mẹ lệ rơi đầy mặt, tôi vẫn chưa dám nói ra là tôi sợ muốn chết.

Sợ đến nỗi lòng bàn tay vẫn luôn ra mồ hôi, vừa mới nhắm mắt một cái lại mơ thấy ác mộng.

114.

Mẹ đi rồi, tôi ngủ một giấc đến tận buổi tối, còn mơ một giấc mơ vô cùng hoang đường, mở mắt ra mà nửa ngày mới lấy lại được tinh thần.

Hình như bên ngoài trời mưa.

Ngoài cửa sổ có bóng lá trúc do ánh trăng chiếu lên mặt tường, phối hợp lẫn nhau giống một bộ tranh cổ mặc từ xa xưa.

Tôi nghĩ lại giấc mộng hoang đường kia, tự hỏi rất nhiều câu hỏi, lẩm bẩm mà gọi tên của Hứa Quân Sơ.

Giống như là thói quen.

Tôi thở dài mà xoay người, vừa xoay thì nhìn thấy Lục Chấp đang nằm ở phía đối diện, bốn chân hắn cuộn tròn, ngủ cách tôi rất xa.

Cổ họng tôi hơi khô, nuốt nuốc nước miếng rồi mới hỏi hắn.

“Anh làm gì thế?”

“Tôi không chạm vào em đâu, một lát nữa là được.”

Có vẻ là hắn vừa tắm xong, giọng nói hơi khàn khàn, không có bộ quân phục kia, tóc lại ướt dầm dề che ở trên trán, nhìn nhỏ đi rất nhiều.

Ánh mắt của Lục Chấp luôn luôn kiên định như vậy, thâm thúy thấu triệt, phức tạp lại sạch sẽ, nhưng khi ánh mắt của hắn yên lặng rũ xuống chuyển qua miệng vết thương trên cánh tay tôi, nửa phần ánh sáng còn sót lại trong mắt cũng đạm xuống.

Hắn bỗng nhiên nói: “Hình như kể từ lúc em ở bên cạnh tôi, không phải bị bệnh bị thương thì là đang khóc.”

Tôi dừng ánh mắt của mình trên khuôn mặt của hắn, trả lời theo bản năng: “Từ nhỏ tôi đã thích khóc rồi!”

“Thật vậy ư?”

Hắn tự nhiên cười khổ: “Vậy hiện tại em còn thích ăn ngọt không?”

Ngọt ư?

Tôi thở sâu một hơi, xoay người nằm thẳng nhìn chằm chằm lên chùm đèn ở trên trần nhà: “Không thích.”

Cả người hắn đều run, lặng im một chút lại hỏi: “Em có nhớ rõ câu tiếp theo của “Khứ niên nguyên dạ thì, hoa thị đăng như trú” là câu gì không?” (1)

(1. Câu thơ trong bài thơ “Sinh tra tử - Nguyên tịch) của Âu Dương Tu)

Tôi nghiêng đầu nhìn hắn: “Thơ của Âu Dương Tu?”

Thấy hắn không nói lời nào, tôi nhẹ nhàng đọc câu tiếp theo: “Khứ niên nguyên dạ thì, hoa thị đăng như trú, nguyệt thướng liễu tiêu đầu, nhân ước hoàng hôn hậu.” (2)

(2. Dịch nghĩa là: Năm ngoái, đêm rằm, tháng giêng

Chợ hoa đèn sáng như ban ngày

Mặt trăng nhô lên ngọn cây liễu

Người hẹn sau lúc hoàng hôn

Dịch thơ: (Nguyễn Xuân Tảo)

Năm ngoái, đêm nguyên tiêu

Chợ hoa, đèn sáng rực

Ngọn liễu mảnh trăng treo

Hoàng hôn người hẹn ước)

“Có phải là câu này không?” Tôi hỏi hắn.

Hắn buông mày xuống, chôn mặt ở trong tầm tay của bản thân, giống như là đang khổ sở.

Hắn không trả lời tôi có phải câu này hay không, bên ngoài lại tiếp tục mưa, tiếng mưa rơi tí tách, giấu trong đêm đen tĩnh lặng, cũng không thể nào quên đi đáp án trong trí nhớ.

Tôi xoay người, tiếp tục thưởng thức bức tranh cổ trên tường yên lặng trong bóng đêm kia, gió nhẹ nhàng, giống như có thể khiến cho người ta đặt mình trong đó và tĩnh lặng trong lòng.

Sự thật là, trong lòng tôi có một cảm giác bực bội khó hiểu.

Bình Luận (0)
Comment