Bình Yên Vô Sự - Trạch Mộc Nhi Tê

Chương 31

133.

Thượng Hải lại xảy ra bạo loạn một lần nữa, chiến tranh mang đến ảnh hưởng tiêu cực là kinh tế suy sụp, giá hàng hóa tăng vọt, cửa hàng đóng cửa, ngân hàng mà tôi làm việc cũng đóng cửa.

Cuộc sống vốn chẳng tốt đẹp gì lại càng trở nên tồi tệ.

134.

Mẹ vẫn luôn khóc.

Đôi mắt của mẹ vốn đã không tốt, hiện tại nhìn mọi thứ lại càng mơ hồ, cha oán giận mà nắm tay mẹ ở đình hóng mát.

“Đã bảo bà đừng khóc rồi, vậy mà bà cứ khóc làm gì, vì sao bà lại thích khóc như thế!”

“Tại vì tôi cảm thấy khổ sở, haizz”

Mẹ than nhẹ, bà ấy vẫn nói gieo nhân gặt quả, thế sự vô thường, mỗi người đều có số phận, nhưng mẹ ghét ly biệt, huống chi người mất đi lại là con trai của bà ấy.

“Nếu khổ sở thì đừng nghĩ đến những chuyện khổ sở đó nữa.” Cha oán giận, nắm tay mẹ thật chặt.

Có đôi khi cha giống như là một người hồ đồ, nhưng có đôi khi ông ấy lại giống như người tỉnh táo nhất.

Nhưng tôi hiểu rõ, đôi vợ chồng bọn họ cũng giống với vô số người trong loạn thế này, đang tồn tại để kéo dài hơi tàn.

Tôi cũng vậy.

135.

Thật sự không biết mình còn có thể làm được gì nữa!

Nhìn những đám đông học sinh và công nhân xúc động phẫn nộ, nhìn đội ngũ kháng Nhật không ngừng lớn mạnh.

Lấy sức lực nhỏ bé của tôi, lại muốn thay anh trai khởi động lại nhà họ Tống, cũng muốn gia nhập đội ngũ kháng Nhật.

Nhưng tôi lại không có cách nào rời cha mẹ tôi, bên cạnh bọn họ chỉ có tôi thôi, mà bên người tôi cũng chỉ có bọn họ

Càng buồn thảm chính là, chúng ta đều trở thành hy vọng và chống đỡ cuối cùng của đối phương.

136.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Đêm dần dần dài ra.

Bởi vì không mấy khi ra ngoài, tôi thường xuyên ngẩn người.

Ghé vào cạnh cửa sổ, nhìn cái chuông gió Lục Chấp sai người đưa tới, gió thổi thì kêu lên, vừa nhìn đã hết ngày.

137.

Tôi muốn tìm việc một lần nữa.

Mã phó quan nói ta có thể dạy học cho con trai của hắn tại nhà, nói đứa trẻ kia thích giơ d.a.o múa kiếm, không biết được mấy chữ.

Tôi đúng là rất cần tiền, cũng rõ ràng ý của Mã phó quan là muốn giúp tôi, vì thế không giả vờ giả tảng mà nhận luôn rồi.

Kể từ lúc này, sinh hoạt của tôi từ ngẩn ngơ ngắm hoa, lại thêm một nhiệm vụ gian khổ, dạy người khác đọc sách.

Nếu Hứa Quân Sơ ở đây, anh ấy sẽ nói tôi dạy hỏng con nhà người ta mất.

138.

May là tiểu Mã là một đứa trẻ ngoan ngoãn dễ bảo, hắn không giống cha hắn, tính cách cũng không giống, thanh tú giống như một bé gái.

Mỗi lần Lục Chấp trở về hắn đều giật mình đứng dậy, vội vàng mà chào theo lễ nhà binh, không hề hỗn hào giống như Mã phó quan vẫn nói.

Viết chữ hay đọc sách đều rất nghiêm túc, nhưng mà đứa trẻ này lại câu nệ.

Chỉ có đến khi tôi hỏi hắn về sau muốn làm gì.

Hắn mới ngồi thẳng lên, thần thanh khí sảng mà nói với tôi, muốn mang quân đi đánh đám quỷ Nhật Bản, g.i.ế.c hết bọn họ.

Chỉ là một khuôn mặt trẻ con búng ra sữa, khi nói ra lời này, tôi còn cảm thấy hổ thẹn không bằng.

Tôi hỏi hắn, nếu em lên chiến trường, cha mẹ trong nhà phải làm sao bây giờ.

Đứa nhỏ này lại ngẩng đầu nói với tôi: “Cô giáo Tống, có chiến đấu sẽ có hy sinh, nhưng cô không thể vừa muốn cái này lại vừa muốn cái khác. Hơn nữa em tin là cha mẹ có thể hiểu được em. Cha đã nói, bảo vệ quốc gia của chính mình là một nghĩa vụ không thể chối từ của mỗi người dân trong nước. Huống chi không có nước thì làm gì còn nhà?”

Tôi thật sự không biết, tôi có thể dạy đứa trẻ này cái gì nữa!

139.

Tôi thật sự không thể mặt dày vô sỉ mà tiếp tục dạy dỗ tiểu Mã.

Giải thích với Mã phó quan nửa ngày là không phải do tiểu Mã tôi mới có thể từ chối được.

140.

Dạo gần đây mẹ kiếm được ít tiền, nghe nói là có một lão tiên sinh rất thích sản phẩm thêu của mẹ, thường xuyên phái người mua đồ thêu của mẹ, mười lượng một bộ.

Tôi nhớ không nổi đã bao lâu không nhìn thấy mẹ cười.

Mẹ nói cho tôi, nhất định là đổi vận rồi, những gì nhà họ Tống nên chịu đều đã chịu xong rồi.

Nhưng hiện thực lại nói cho chúng tôi biết, vẫn chưa xong.

141.

Tôi mơ hồ nhớ lại khi còn nhỏ đi theo mẹ và các dì nghe diễn.

Kịch nam xướng, không phải không báo, chưa tới lúc mà thôi.

Khi Tá Đằng vây quanh phủ đốc quân, lấy s.ú.n.g chĩa vào tôi, tôi nghĩ, báo ứng của tôi rốt cuộc cũng tới rồi

Bình Luận (0)
Comment