[Bjyx] Hoàng Hôn &Amp; Rượu Vang

Chương 16


Ngày thứ ba sau khi đến thành phố B, Tiêu Chiến thuê một căn hộ hai phòng ngủ, tiện nghi khá đầy đủ ở gần bệnh viện.

Anh mang hành lý tuỳ thân đến, còn chưa kịp sửa soạn sắp xếp đã vội vàng vào phòng bếp nấu cơm.

Vương Nhất Bác giữa trưa từ chỗ huấn luyện với đội xe trở về, cùng Tiêu Chiến ăn cơm trưa, sau đó cùng với anh vào bệnh viện đưa cơm cho mẹ.
Thời gian không dư dả, hai người ở bàn ăn cơm cũng không nói được mấy câu.

Tiêu Chiến ăn xong trước, anh trút hết trứng xào cà chua còn dư lại trong dĩa vào chén Vương Nhất Bác.

Sau đó đem chén đũa vào phòng bếp, rửa dọn rồi soạn cơm canh vào cặp lồng mang cho mẹ Vương.
Tiêu Chiến dành ra hai buổi tối để nghiên cứu, cẩn thận xem qua danh sách lưu ý về thực phẩm cho người bệnh tiểu đường.

Đồ ăn không quá khó làm, chỉ cần cẩn thận cho ít gia vị, làm món ăn thanh đạm và hàm lượng carb thấp là ổn.
Đến cửa bệnh viện, Tiêu Chiến mới hậu tri hậu giác có chút e dè.

Anh đứng trước cửa phòng bệnh ngây ra một chút.

Vương Nhất Bác đặt tay lên thanh nắm cửa kim loại, quay đầu nhìn anh, Tiêu Chiến liền nở nụ cười, không biết nói gì cho phải, đành liên tục nắm rồi lại mở tay ra, xua tay tỏ vẻ không có gì phải lo.
Đây là loại phòng bốn giường.

Vương Nhất Bác vẫn chỉ là một sinh viên chưa tốt nghiệp, tham gia các giải đua moto bán chuyên nghiệp hai năm cộng với tiền làm thêm ở quán bar, những gì tích cóp được cũng chỉ có thể tạm thời cho mẹ Vương nằm phòng bệnh bốn giường.

Nhưng cũng may, giường của mẹ Vương đặt ở vị trí cạnh cửa sổ, cảnh sắc bên ngoài cửa sổ thông thoáng, rất tốt.
Mẹ Vương dường như chỉ vừa tỉnh giấc, bà dựa vào thành giường, nhìn ra ngoài cửa sổ ngây ngẩn.

Vương Nhất Bác đến trước giường, bà mới thoáng lấy lại tinh thần, nhìn cậu mỉm cười, vỗ vỗ tay con trai.
Tiêu Chiến đứng ở cuối giường, lẳng lặng nhìn Vương Nhất Bác và mẹ cậu.

Vương Nhất Bác quay người lại nhìn anh, mẹ Vương mới nhìn qua, ngạc nhiên hỏi:
- Đây là… đồng nghiệp của con?
Vương Nhất Bác còn chưa kịp đáp, Tiêu Chiến đã lập tức bước tới gần mẹ Vương, cười nói:
- Chào dì ạ.

Con là Tiêu Chiến, là… bạn học của Nhất Bác.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, những người khác cũng không ngủ, một bộ hóng dưa, ngỏng đầu nhìn qua ngắm Tiêu Chiến mà đánh giá.

Mẹ Vương có chút kinh ngạc há miệng, nhìn nhìn Vương Nhất Bác, lại nhìn Tiêu Chiến, muốn đứng lên nói chuyện, nhưng chân bà vô lực, bị Vương Nhất Bác giữ lại dựa xuống giường.

Mẹ Vương ngượng ngùng nở nụ cười, xoa xoa góc chăn, nói:
- Ai da, trời đất, này, Tiểu Bác… thật là… Trường học của các con ở cách đây xa, còn làm phiền toái con phải chạy đến đây.

Thật sự quá phiền rồi, vì một bà già như dì… Thật là…
Nói rồi, bà đột nhiên khổ sở cúi đầu, cả người vô lực.


Vương Nhất Bác không nói gì, nhìn Tiêu Chiến khẽ lắc đầu, lại cúi người xuống vỗ về bả vai mẹ Vương, nhẹ nhàng nói:
- Ăn cơm trước đã, mẹ.

Ăn rồi lại nói.
Thời điểm Tiêu Chiến lần đầu gặp Vương Nhất Bác, anh chỉ cảm thấy Vương Nhất Bác chính là kiểu nam tử phong lưu, khó thân cận, lãnh đạm mà đứng sau quầy bar làm bạn với những công thức pha chế.

Sau đó, gần thêm một chút mới biết được, cậu là một sinh viên hơn 21 tuổi, ít nói ít cười, A khí tràn ngập nhưng thật sự vẫn rất đáng yêu.

Thế nhưng một nam tử như vậy lại vì chuyện gia đình mà năm nhất đại học đã rời nhà, hai năm qua chưa từng quay về.

Gặp lại mẹ thì lại phải nhìn bà trong bộ dáng bệnh tật, còn người cha kia, một bước ly hôn liền ngay cả phương thức liên lạc cũng không để lại.
Lúc Vương Nhất Bác giãi bày những lời này với Tiêu Chiến, trên gương mặt vẫn như cũ không biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì, như thể chỉ đang thuận miệng kể chuyện xưa của một ai đó.

Mỗi ngày, Vương Nhất Bác vẫn như cũ sửa soạn vào bệnh viện chăm sóc mẹ.

Tiêu Chiến không có cách nào thay cậu tức giận hay khổ sở, chỉ lẳng lặng đem quần áo của mình treo vào tủ, cùng với quần áo của Vương Nhất Bác, treo cùng một chỗ.
Trong phòng lại yên tĩnh, Vương Nhất Bác có chút mệt mỏi cong lưng, cậu vươn tay kéo Tiêu Chiến đến trước mặt, vòng tay qua eo anh, vùi mặt vào bụng anh, hít một hơi thật sâu.
- Xem anh là mèo đấy à?
Tiêu Chiến giơ tay gãi đầu Vương Nhất Bác, xoa loạn thành một mớ rối tung.
- Anh mà là mèo thì tốt rồi, mỗi ngày mang theo rất tiện.

Vương Nhất Bác trở người, ôm Tiêu Chiến đặt lên giường, đè anh xuống.

Tiêu Chiến trước khi đón lấy nụ hôn của cậu vẫn còn ngoan cố nói:
- Ngày mai anh bắt đầu vào chăm dì, em cứ huấn luyện cho tốt là được.
- Ừm.

Em biết rồi.
Vương Nhất Bác hôn lướt lên vành mắt anh, bắt đầu tháo thắt lưng Tiêu Chiến, cởi sạch quần áo của anh.
Có lẽ lâu nay không làm tình, Tiêu Chiến cảm giác lúc Vương Nhất Bác hôn anh, vừa mạnh bạo vừa vội vã.

Vương Nhất Bác hôn lên xương quai xanh của anh, lưu luyến hít sâu, cọ mũi vào làn da Tiêu Chiến đến ngứa ngáy, rồi lại hôn xuống.

Cánh tay vòng qua ôm eo Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến luồn tay vào tóc Vương Nhất Bác, lại không dám dùng sức quá mạnh, ngón tay chỉ khẽ cuốn lọn tóc cậu thành mấy vòng, xoay tròn.

Anh không rõ lắm cách âm của căn hộ mới thuê, chỉ dám đè nén thở khe khẽ vài cái.
Vương Nhất Bác ôm anh từ phía sau, cánh tay vòng ra phía trước tuốt lộng cho Tiêu Chiến, vừa tuốt, vừa hôn vào những điểm nhạy cảm phía dưới thân anh.

Đã lâu không làm, Tiêu Chiến nhanh chóng xuất tinh.

Cả người nhũn ra ngã vào giường, giương mắt nhìn Vương Nhất Bác đem tinh dịch anh vừa bắn ra bôi vào hậu huyệt anh.


Vương Nhất Bác mím môi, còn hơi cau mày, bộ dạng đàng hoàng như thể đang tiến hành một công việc nghiên cứu nghiêm túc.

Tiêu Chiến lên tiếng:
- Vương Nhất Bác.

– Anh câu lấy ngón tay Vương Nhất Bác còn dính dấp tinh dịch của bản thân, ánh mắt mê man nhìn cậu.

– Em đừng mang bao cao su.
Vương Nhất Bác sửng sốt trong chốc lát, lại nắm lấy cổ tay Tiêu Chiến, hôn lên rốn anh, nói:
- Sao anh lại tốt như vậy chứ?
- Vậy đã là tốt rồi? Vương Nhất Bác em cũng quá dễ hài lòng đi.

-Tiêu Chiến cười.

Vương Nhất Bác lật người anh lại, giữ hông anh từ phía sau, dương v*t vừa đỉnh vào, Tiêu Chiến nhịn không được rên xiết.

Hậu môn Tiêu Chiến co rút, ôm lấy tính khí của Vương Nhất Bác.

Đã lâu không làm, phía sau của Tiêu Chiến rất khít, tinh dịch anh bắn ra không đủ để bôi trơn hậu huyệt.

Cậu kề sát tai anh, thở ra một câu:
- Vài tuần không thao anh, nó sắp không nhận ra chủ rồi…
- Không thì em dùng thêm bôi trơn đi… Nhanh…
Vương Nhất Bác cười khẽ, với tay lấy chai gel bôi trơn đặt bên hông vali Tiêu Chiến, bóp một lượng ra tay, làm ướt Tiêu Chiến.

Chất gel lành lạnh chạm vào, Tiêu Chiến ngay lập tức rùng mình, đỏ mặt, hai chân lại không nghe lời anh, vô thức mở rộng.

Phía sau ướt át, Vương Nhất Bác rất nhanh đã ra vào liên tục.

Vương Nhất Bác đêm ấy xem chừng vô cùng hạnh phúc, hưng phấn mà đỉnh lộng vào bên trong Tiêu Chiến, mỗi tư thế đều làm một lần.

Tiêu Chiến bị cậu thao đến mềm nhũn cả người.
Sau lại, Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến vào phòng tắm, cẩn thận rửa sạch hậu huyệt cho anh.

Tắm một hồi không nhịn được, lại áp Tiêu Chiến vào tường, làm thêm một lần nữa.

Ở dưới sự che giấu hoàn hảo của tiếng nước xối xả, Tiêu Chiến thống khoái rên thành tiếng.

Tiếng kêu dần trở thành đứt quãng, âm cuối kéo dài càng tăng sức câu dẫn, chỉ là hai chân đã bắt đầu đánh lô tô.

Vương Nhất Bác ngược lại không biết mệt mỏi mà thúc vào trong, chọc Tiêu Chiến giận đến mức cắn cậu một ngụm, cắn chẳng có sức, lại biến thành tán tỉnh gợi tình.
Cũng may cuối cùng Vương Nhất Bác còn lương tâm, nhớ tới ngày mai Tiêu Chiến muốn dậy sớm, mới không tiếp tục thao anh nữa, thành thật đàng hoàng tắm rửa sạch sẽ cho anh, ôm lại về giường.
Mấy hôm sau, Tiêu Chiến đều đặn đi giúp Vương Nhất Bác chăm sóc mẹ Vương.


Mẹ Vương đối với anh vẫn như cũ khách khí, ngượng ngùng.

Nhưng bà nhìn Tiêu Chiến, cảm thấy đứa nhỏ này lớn lên thật sự đẹp đẽ, lại hay cười, trong lòng rất yêu quý, thường xuyên ngồi dưới hoa viên kéo Tiêu Chiến kể chuyện ngày xưa.

Mẹ Vương nằm viện một thời gian, lượng glucose trong máu được kiểm soát, dần dần ổn định.

Việc chăm sóc bà không quá khó khăn với Tiêu Chiến.

Buổi tối, mẹ Vương trở lại phòng bệnh, anh lại trở về căn hộ thuê vẽ bản thảo.

Trước trận đua vài ngày, việc luyện tập của Vương Nhất Bác cũng giãn nhịp độ.

Buổi sáng, cậu có thể cùng Tiêu Chiến đi bộ từ nhà thuê đến bệnh viện, trên đường đi còn kịp ăn sáng.
Thời gian bọn họ gặp nhau trong ngày không nhiều, Tiêu Chiến vẫn cảm thấy thật sự vui vẻ thoải mái.

Buổi sáng anh không có cảm giác thèm ăn, cũng không muốn ăn quá nhiều, thường xuyên đẩy nửa chén tào phớ hoặc mấy miếng sủi cảo sang cho Vương Nhất Bác.

Nhìn cậu ăn, anh còn có chút cảm giác thoã mãn hưởng thụ.
Buổi sáng người đi đường rất đông đúc, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác sẽ cùng đi bus.

Giữa đám đông người, Vương Nhất Bác lét lút thả tay xuống dưới, nắm chặt tay anh, hoặc vòng ra sau ôm lấy eo anh, cũng không có người phát hiện.

Lúc đến cổng bệnh viện, Tiêu Chiến sẽ chậm vài bước, cùng với Vương Nhất Bác một trước một sau đi vào.

Buổi sáng hôm nọ, không biết Vương Nhất Bác trao đổi gì cùng với mẹ Vương, Tiêu Chiến đi lấy nước sôi trở về, nhìn thấy sắc mặt bà buồn bực.

Nhìn thấy Tiêu Chiến bước vào, mẹ Vương lại như cũ nở nụ cười, Vương Nhất Bác đứng bên sắc mặt vẫn vô biểu tình.

Nhưng Tiêu Chiến nhìn ra được ánh mắt cậu rũ xuống, khoé miệng mím lại.
Tiêu Chiến mở một cánh cửa sổ, hôm nay trời có dịu nắng, gió thổi qua rất mát mẻ.

Tiêu Chiến quay đầu lại hỏi mẹ Vương:
- Dì ơi, dì có muốn đi ra ngoài chút không? Bên ngoài hóng gió sẽ thoải mái.
Mẹ Vương ngồi trên giường ngẩn người, nghe anh nói sửng sốt một chút, mới miễn cưỡng cười nói:
- Ngại quá.

Dì không đi đâu.

Hôm qua dì mất ngủ, người không thoải mái, dì muốn nằm nghỉ một lúc.

Chiến Chiến, con đừng buồn nha.
Mẹ Vương nói chuyện với Tiêu Chiến như thể xem anh như một đứa bé mà dỗ dành.
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác một cái.

Cậu đang cúi đầu suy nghĩ, ba người trong chốc lát yên lặng, không khí không dễ chịu chút nào.

Tiêu Chiến dứt khoát cười, xoa nhẹ cánh tay mẹ Vương:
- Con và Nhất Bác đi về trước.

Cậu ấy còn phải đi tập luyện.


Dì à, có việc gì cứ trực tiếp gọi cho con là được.
Mẹ Vương đột nhiên nhìn chăm chăm Tiêu Chiến, sau đó lại dời mắt đi, trong ánh mắt dường như còn có điều gì chưa nói.

Tiêu Chiến thấp thỏm đợi, một lúc sau cũng không nghe thấy bà nói gì, mới cùng Vương Nhất Bác rời đi.
Bọn họ đến bệnh viện buổi sớm, lúc ra về cũng còn sớm.

Hai người tách nhau ở trạm xe bus trước bệnh viện.

Tiêu Chiến lên xe bus, đứng trong đám đông, tay nắm lấy cần vịn của xe nhìn Vương Nhất Bác đứng dưới trạm xe gọi điện thoại.

Hai hàng lông mày cau lại, có vẻ người ở đầu dây bên kia nói rất nhiều, cậu lại chỉ ngẫu nhiên mà đáp lại một hai câu.
Tiêu Chiến chỉ nhìn được chưa tới một phút, xe bus đã rời trạm.

Vương Nhất Bác lại trở về sân tập moto với đội, Tiêu Chiến cũng về nhà thuê tiếp tục vẽ bản thảo.

Mấy hôm nay, việc chỉnh sửa bản thiết kế, kết nối với mọi người ở studio rất thuận lợi.

Trong giờ hành chính, xung quanh căn hộ thuê rất yên, không có tiếng người nói xôn xao, thi thoảng ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng xe chạy, tiếng còi.

Tiêu Chiến biết rõ lúc này là thời điểm thuận lợi nhất để chuyên chú làm việc, chỉ là trong lòng anh không cách nào yên ổn.
Buổi chiều 3 giờ, Tiêu Chiến bó gối ngồi phát ngốc trên sofa một hồi rồi dứt khoát gập laptop, định đến khu tập moto tìm Vương Nhất Bác.

Lúc ra cửa, đột nhiên Vương Nhất Bác nhắn tin đến.
- Hôm nay em có việc, sẽ về trễ.
Khả năng là Vương Nhất Bác không đi luỵện xe, vậy cậu ấy đi đâu được?
Tiêu Chiến thất thần ngồi trở lại sofa, cầm điện thoại nhắn lại cho Vương Nhất Bác:
- Anh biết rồi.
Toà nhà thương mại ở trung tâm thành phố B có một tiệm cafe Starbucks, Vương Nhất Bác đứng bên ngoài, cách một tấm ngăn pha lê nhìn thấy người bố đã lâu không gặp của mình, kế bên chính là người tình của ông.
Bên kia, Tiêu Chiến rốt cuộc vẫn quyết định ra ngoài.

Anh không đến chỗ đội xe, chỉ là thấy ngày thi đấu đến gần, trong lòng cũng khẩn trương theo.

Tiêu Chiến muốn mua chút đồ ăn bổ dưỡng nấu cho Vương Nhất Bác.

Mấy tuần nay liên tiếp tập luyện, lại vất vả chăm sóc mẹ, cậu cần phải được bồi bổ.

Anh ở khu thực phẩm tươi sống đi qua một vòng, trong đầu nhẩm tính rất nhiều món ăn muốn làm.

Đi thêm mấy vòng lấy đủ đồ, mới qua khu đồ uống tìm mấy lon nước.

Có đôi khi, duyên phận là cái gì đó rất khó hiểu.

Dường như bàn tay của Thượng đế không thể đoán biết được, luôn làm cho người ta trong thời điểm xảy ra duyên phận lạ lùng liền nghi ngờ rằng, trái đất thật sự nhỏ vậy sao?
Tiêu Chiến dạo một vòng, chuẩn bị trở về, thời điểm đi qua hàng trái cây, anh dừng lại xem giá một hộp cherry, ngẩng đầu lên chạm mặt một người phụ nữ.

Người nọ kinh ngạc nhìn Tiêu Chiến, khẽ há miệng.

Trong lúc nhất thời không ai nói nên lời.
Tiêu Chiến ngơ ngác, sững sờ, đứng chôn một chỗ, theo bản năng gọi một tiếng: “Mẹ.”.

Bình Luận (0)
Comment