[Bjyx] Minh Hôn Ám Luyến

Chương 14


Từ khi Tiêu Chiến quay về, Vương Nhất Bác cũng không còn cả ngày chạy đến công ty nữa.

Hắn đem toàn bộ nhạc cụ và nhạc phổ chuyển từ phòng làm việc về nhà.

Mỗi ngày đều vùi đầu trong thư phòng viết nhạc với dương cầm, ngoại trừ lúc ăn cơm và ngủ, hầu như không bước ra khỏi phòng nửa bước.
Giờ cơm trưa, Tiêu Chiến thấy dáng vẻ lơ đãng của hắn, rốt cuộc không nhịn được nói: "Em cả ngày vùi đầu trong thư phòng làm việc, so với việc về công ty công tác có gì khác nhau?"
Vương Nhất Bác khi nãy đang ăn cơm còn đang suy nghĩ về nhạc phổ, tâm tư không đặt ở thức ăn, nghe Tiêu Chiến hỏi mới chậm chạp trả lời: "Còn không phải là em sợ anh ở nhà một mình sẽ buồn chán sao?"
Tiêu Chiến bị hắn chọc cười: "Em ở nhà kiểu này so với không ở có gì khác nhau hả?"
"Vậy...anh cùng làm việc với em?" Vương Nhất Bác bị anh nói vậy, ngẫm nghĩ lại hình như mình ở nhà cũng không dành thời gian nhiều cho đối phương, nhất thời có chút áy náy.
Tiêu Chiến lạnh mặt không cười, gắp cho hắn một miếng củ sen, thật sự cạn lời: "Được, anh cố gắng lắm mới thoát khỏi công việc ở công ty, về nhà còn phải cùng em làm việc..."
"Vậy anh nói thử xem, nếu không buổi chiều em cùng anh đi dạo nhé.

Anh muốn đi đâu?" Vương Nhất Bác nói xong cũng thấy mình hơi quá đáng, ngượng ngùng cười cười.
"Ừm..." Bây giờ đột nhiên hỏi Tiêu Chiến muốn đi đâu, anh thật sự không nghĩ ra: "Anh cũng không biết đi đâu, em có nơi nào muốn đi không?"
Hiếm khi hai người đều không bận rộn, quả thật rất thích hợp ra ngoài đi dạo.
Vương Nhất Bác suy nghĩ hồi lâu, trong đầu bỗng nhiên nảy ra một nơi thú vị: "Anh có muốn về trường xem thử không?"
"Về trường?" Tiêu Chiến còn tưởng hắn sẽ nói đi tiệm băng đĩa hay ra công viên cạnh bờ sông đi dạo, không ngờ hắn lại chủ động đề nghị về trường: "Quay về đó làm gì?"
"Không có gì, chỉ là đã lâu không về, muốn xem thử thế nào.

Anh không muốn đi à?"
Tiêu Chiến khó xử: "Cũng không phải...muốn đi thì đi thôi, đúng lúc cũng lâu rồi anh không về thăm."
====
Hai người lái xe trở về trường, đi ngang qua con phố ăn vặt trước cổng, Tiêu Chiến kêu to còn nhớ có một gia đình làm bánh phồng chiên* rất ngon, nhất định phải dẫn Vương Nhất Bác đến ăn thử.
Buổi chiều mùa đông, hai người tựa như quay lại thời sinh viên, vừa dạo phố ăn vặt vừa tán gẫu.


Cuối cùng, đứng bên vệ đường, mỗi người một cái ăn hết bao bánh phồng, ăn xong còn uống một ly trà nóng.

Cả người từ trong ra ngoài đều ấm áp dễ chịu.
"Buổi trưa không phải vừa ăn cơm à, sao anh có thể ăn nhiều như thế?" Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến giống một chú chuột nhỏ đang ôm ly, không khỏi cảm thấy hiếu kì, bao bánh phồng vừa rồi gần như là một mình anh xử hết.
Tiêu Chiến khinh bỉ: "Đây gọi là trà chiều, em thì biết cái gì."
Người bị phản bác không cách nào chống đỡ, chỉ có thể phụ họa theo: "Đúng đúng đúng, là trà chiều."
Bao bì dư lại đều bị Vương Nhất Bác ném vào thùng rác.

Hắn nắm tay Tiêu Chiến dắt anh đi vào sân trường.

Trên mặt đất vẫn còn tuyết chưa tan hết, vừa dẫm lên đã trơn trượt.
"Anh cẩn thận chút, nắm chắc em." Vương Nhất Bác sợ anh trượt chân.
Tiêu Chiến ngoan ngoãn siết chặt tay, cả người gần như dính sát vào cánh tay của hắn: "Em đi từ từ thôi, anh sợ."
Khung cảnh trường học không có thay đổi gì lớn.

Hai người đi dạo từ thư viện ra đến sân thể thao, rồi lại vòng sang tòa nhà dạy học, đi vào lớp học.
Thậm chí, Tiêu Chiến còn có thể dựa vào trí nhớ tìm đến căn phòng ngày xưa anh thường ngồi tự học.

Bàn ghế bên trong đã nhiều năm không đổi, vẫn là màu gỗ đỏ cổ điển.

Anh nhìn lướt qua, phát hiện trên một bàn học vẫn còn lưu lại hình vẽ mà trước đây mình từng khắc trong lúc buồn chán.
Vương Nhất Bác không quá quen thuộc tòa nhà này.

Nhìn thấy Tiêu Chiến đang sờ gì đó, hắn cũng tò mò đi tới nghiêng đầu nhìn, nơi đầu ngón tay thấy được vài kí tự xếp cạnh nhau: "Đây là gì, do anh khắc xuống sao?"
Vết tích do đầu bút khắc xuống, trải qua thời gian đã có phút phai mờ, nhưng Tiêu Chiến vẫn có thể nhận ra trong khoảnh khắc.


Anh nhẹ nhàng vuốt ve: "Ừ, là anh khắc."
Một chuỗi kí tự tựa như chìa khóa, mở ra những kí ức đã bị phủ bụi bấy lâu.

Tiêu Chiến vẫn còn nhớ tâm tư của bản thân khi khắc những chữ này.
"vvx...xvv? Có nghĩa gì?" Vương Nhất Bác nhíu mày, hình như không phải tên Tiêu Chiến.
"Không nói cho em biết." Tiêu Chiến cố ý mập mờ.
"Chẳng lẽ thời đại học, ngoài em, anh còn thầm mến ai khác?" Trong lòng Vương Nhất Bác đột nhiên dâng lên một cảm giác nguy hiểm.
"Trong đầu em suy diễn cái gì vậy?" Tiêu Chiến kéo hắn ra ngoài: "Đại học tổng cộng có mấy năm? Anh phải thích nhiều người một chút mới đủ lấy lại vốn hay gì?"
Vương Nhất Bác có chút giận dỗi: "Ai biết được, anh cũng đâu kể với em."
Tiêu Chiến bị dáng vẻ ấm ức như cô dâu nhỏ của hắn chọc cười: "Em thôi đi.

Anh chỉ thích có mình em, không còn ai khác."
"Thật không? Gạt em là cún con."
"Ai tối qua cắn anh, người đó là cún." Tiêu Chiến nhịn cười.
Vương Nhất Bác chạy tới nắm tay anh, bất mãn: "Em đã nói anh lừa em mà."
Hiện tại là kì nghỉ đông, trong trường không có nhiều người.

Cả hai cười nói đánh tới đánh lui, dạo từ phòng vẽ của Tiêu Chiến đến cửa khán phòng.
Vương Nhất Bác nhìn khán phòng, một ít kí ức xưa cũ nằm gọn trong góc bao năm bất chợt ùa về.

Hắn bỗng nhiên nhớ đến chuyện Tiêu Chiến hỏi ngày ấy, mở miệng hỏi anh: "Có muốn vào trong xem thử không?"
Một khán phòng cũ nát thì có gì để xem? Tiêu Chiến không biết hắn định làm gì: "Muốn thì vào thôi, dù sao cũng đi dạo một vòng mà."
Hai cánh cửa trong ngoài đều khép hờ.


Bọn họ xác định bên trong không có người mới từ khe hở lách vào, bị một đống bụi bẩn đập vào mặt đến choáng váng.
"Chỗ này đã bao lâu không có người đến rồi? Trường học không tu sửa lại à?" Tiêu Chiến lấy tay quơ quơ vài cái trước mặt.
Vương Nhất Bác cười cười, đỡ lấy anh: "Không biết nữa, nhưng khán phòng này quả thật tuổi đời không nhỏ."
Tiêu Chiến bĩu môi liếc nhìn ghế ngồi bám đầy bụi bẩn: "Ở đây có gì để xem đâu, mau đi thôi."
"Này này, anh chờ một chút." Vương Nhất Bác kéo người lại.
Tiêu Chiến không rõ: "Làm sao vậy?"
Vương Nhất Bác có chút chột dạ lên tiếng: "...Afra...không phải từng kể với anh...em trước đây có thích một người sao? Anh có muốn nghe không?"
Lời vừa nói ra tựa như một quả bom ném vào khu vực an toàn của Tiêu Chiến, khiến anh luống cuống tay chân, không biết có nên từ chối hay không, đành nói: "Vậy thì đổi chỗ khác nói đi? Nơi này cũng..."
"Câu chuyện chính là bắt đầu tại khán phòng này." Vương Nhất Bác quay đầu nhìn về chiếc đàn dương cầm trên sân khấu.
====
Vào một buổi chiều cuối cùng của mùa hè, trong khán phòng không có điều hòa, hắn bị một tin nhắn kì lạ hẹn gặp, đang đứng ở phía cửa.
"Đây là...quà sinh nhật tặng cho cậu." Giọng nam sinh ẩn sau đàn dương cầm, không phân biệt rõ âm sắc.
"Hàng 8 số 23." Giọng Vương Nhất Bác như thể một ông cụ đang ngồi trên ghế, lật xem tấm lịch cũ: "Sinh nhật hôm ấy, em đã ngồi ở vị trí kia, lắng nghe người ấy đàn cho em một khúc nhạc."
Bàn tay chuẩn bị cho vào túi của Tiêu Chiến cứng đờ giữa không trung.
Vương Nhất Bác đưa tay chạm vào khung cửa, đầu ngón tay truyền đến nhiệt độ lạnh lẽo, mỉm cười như đang nhớ lại điều gì đó: "Đó là khúc dương cầm khó nghe nhất mà em từng nghe trong đời."
Hắn tự chìm đắm trong kí ức mà quên mất người bên cạnh đã lâu không lên tiếng: "Thật ra, ngay cả tên người đó em còn không biết.

Khi ấy, cậu ta chạy nhanh quá, em không kịp đuổi theo hỏi tên."
"Anh đoán xem em..."
Vừa quay đầu, thế nhưng đã thấy gương mặt Tiêu Chiến thấm đẫm nước mắt.
"Hả...anh sao vậy?" Vương Nhất Bác bị anh làm cho hoảng sợ, vội chạy đến an ủi, còn tưởng rằng mình lỡ nói gì sai: "Xin lỗi, lẽ ra em không nên kể những chuyện này, em chỉ muốn anh..."
Giọng nói nghẹn ngào của Tiêu Chiến vang lên giữa căn phòng trống càng thêm đáng thương: "Lời này của em thật quá đáng, anh đã phải luyện tập rất lâu đấy, ít nhất cũng đâu đến mức khó nghe."
Vương Nhất Bác ngốc luôn rồi.
Hỏi đáp Baidu:
"Người tôi thích học nhạc sĩ, nên tặng quà gì thì phù hợp?"
Trả lời:
"Aiya, chủ câu hỏi có phải chuyên ngành âm nhạc không? Nếu không phải thì có thể học đàn một bản nhạc tặng đối phương.

Tôi tin chắc người kia tuyệt đối cả đời không quên."
Tiêu Chiến đẩy hắn về phía trước, cố gắng giữ giọng mình tự nhiên như bình thường: "Anh đã chăm chỉ luyện tập, bây giờ nhất định sẽ đánh hay hơn trước."

Tầng tầng lớp lớp ghế ngồi tựa như dấu vết của bánh xe thời gian.

Người kia trong mắt hắn chỉ để lại một hư ảnh mờ ảo.

Bóng người đứng ở hàng thứ 8, quay đầu gọi hắn: "Anh đàn lần nữa cho em nghe."
Hắn chưa từng nghĩ tới, người năm xưa đàn tặng mình khúc nhạc kia là Tiêu Chiến.
Trên thế giới này, làm sao có chuyện trùng hợp như vậy...
"Thì ra là anh." Vành mắt Vương Nhất Bác đã ửng đỏ.
Hắn rất hiếm khi bộc lộ cảm xúc thế này.

Nhưng nhìn thấy Tiêu Chiến một bên khóc tủi thân mà vẫn cố mỉm cười với mình, hắn cảm thấy bản thân chẳng còn cần gì khác nữa.
Khúc dương cầm tặng hắn năm 20 tuổi, chiếc đĩa nhạc phải chờ thật lâu mới đến tay.
Rốt cuộc, còn bao nhiêu chuyện mà hắn chưa biết nữa...
Tiêu Chiến đang định quay đi, bước lên sân khấu lần nữa, Vương Nhất Bác đã nhanh chóng bước đến, kéo anh ôm vào lòng, hạ xuống một nụ hôn không hề giống bất cứ lần hôn nào trong quá khứ.
Thật khó để anh diễn tả Vương Nhất Bác đã kết hợp tính chiếm hữu mạnh mẽ và sự trấn an dịu dàng vào nụ hôn như thế nào.

Vòng eo bị người giữ chặt, anh vịn vào bả vai Vương Nhất Bác, cả người ngã về sau, cảm nhận đối phương không ngừng mút lấy đầu lưỡi mình, cướp đoạt toàn bộ hơi thở thuộc về anh.
"Nhất Bác..." Tiêu Chiến bị hôn đến thở gấp, nhỏ giọng gọi tên hắn.
Vương Nhất Bác cảm nhận được sự phản kháng của người trong lòng, nhẹ nhàng buông anh ra, trong mắt ngập tràn yêu thương cùng cưng chiều như sắp nhấn chìm Tiêu Chiến vào trong đó.
Ánh mắt như chiếc lông vũ vô hình lơ đãng lướt qua bờ môi hắn, nghe thấy giọng nói trầm khàn khác thường vang lên: "Cảm ơn."
Bao nhiêu lời muốn nói nhưng không biết làm cách nào để cất lời, ra đến miệng chỉ còn lại câu cảm ơn.
Cảm ơn anh.

Thật may mắn vì đó là anh.
"Là Vương Tiêu." Tiêu Chiến bỗng nhiên dịu dàng lên tiếng.
"Sao cơ?" Vương Nhất Bác chưa phản ứng kịp.
Tiêu Chiến viết vào lòng bàn tay hắn: "Không phải vvx, là wx, Vương Tiêu."
Cuối cùng, anh lại nhìn vào mắt hắn, bổ sung một câu: "Là anh và em.".

Bình Luận (0)
Comment