[Bjyx] Minh Hôn Ám Luyến

Chương 7


Lúc bước vào thang máy, Tiêu Chiến còn đang ngẩn người.

Khi nãy, Vương Nhất Bác cười với anh quá đỗi dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến anh cảm thấy có chút không chân thật.

Chiếc nhẫn trên ngón áp út tay phải mang đến cảm giác lành lạnh, còn lạnh hơn cả tay anh.

Tiêu Chiến nhìn ngắm một lúc rồi nắm tay lại bỏ vào túi, tựa như đang cất giấu món bảo bối nào đó.

====
Lúc Nguyễn Anh Kiệt ôm máy tính đến, Tiêu Chiến đã tắm xong và thay quần áo ướt mưa, bây giờ tóc vẫn còn đang ẩm ướt.

"Bên ngoài đang mưa sao còn đi dạo?"
"Đến cửa hàng đĩa nhạc mua chút đồ, cậu......"
Đợi một chút?!
Tiêu Chiến đang lau tóc, nhắc đến đĩa nhạc mới phát hiện, hình như khi nãy anh vội vàng rời đi đã lỡ để quên nó ở chỗ Vương Nhất Bác rồi!
Nguyễn Anh Kiệt không nhận thấy sự khác thường của anh, vừa mở máy tính vừa hỏi: "Đĩa nhạc? Là chiếc đĩa mà trước đây cậu từng nói rất thích đó hả?" Hắn nhớ thời đại học, Tiêu Chiến hình như từng nhờ rất nhiều bạn học tìm mua giúp một đĩa nhạc.

Tiêu Chiến xoa xoa lòng bàn tay, đang nghĩ cách làm sao lấy lại đĩa nhạc ở chỗ Vương Nhất Bác nên trả lời có chút mất tập trung: "Ừ...nhỉ, là cái đó, ca sĩ."
"Sao vậy? Đang tìm gì à?" Nguyễn Anh Kiệt phát hiện anh đang nhìn xung quanh, tựa như đang tìm kiếm vật gì đó.

Tiêu Chiến khựng lại, anh nói thế nào bây giờ, nói bản thân để quên đồ trong phòng Vương Nhất Bác? Anh đến phòng Vương Nhất Bác làm gì, nói như vậy càng thêm......!
"Không có gì, hình như tôi để quên đĩa nhạc, có lẽ là......để ở sảnh, một chút nữa tôi sẽ đi tìm thử." Tiêu Chiến gỡ rối mái tóc ướt, buộc bản thân bình tĩnh lại.

Vương Nhất Bác không lý nào lục túi của anh.

Nói không chừng phát hiện đồ để quên chút nữa sẽ gọi điện kêu anh đến lấy.

Chắc không sao đâu......!
====
Phía bên này, trong phòng Vương Nhất Bác, trợ lý gọi mọi người xuống ăn cơm, lúc thay giày hắn mới nhìn thấy chiếc túi của Tiêu Chiến đặt trên tủ, nghĩ rằng lúc nãy anh vội đi nên để quên, bèn gửi tin nhắn sang: "Đồ của anh để quên ở phòng em."
Tin nhắn rất nhanh được hồi âm: "Gửi ở quầy lễ tân giúp anh, chút nữa anh sẽ xuống lấy."
Bàn tay đang gõ chữ của Vương Nhất Bác chợt khựng lại......hắn định nói mình có thể đưa đến phòng anh, nhưng lại nhớ ra bọn họ đã ngầm hứa không để cho đồng nghiệp biết mối quan hệ của hai người.

Chỉ là, làm đến như này......có hơi cẩn thận quá mức rồi.


Dù trong lòng có chút bất mãn không rõ, nhưng hắn vẫn đáp lại một chữ "Được".

Trợ lý thấy Vương Nhất Bác sắc mặt tối sầm từ phòng bước ra, tự cảm thấy vừa rồi mình tới giao tài liệu đã quấy rầy chuyện tốt của người ta, có chút dè dặt hỏi hắn: "Khi nãy có phải tôi làm phiền các anh rồi không?"
"Không có." Vương Nhất Bác bình thường kiệm lời, hiện tại tâm tình không tốt càng không thích nói chuyện với người khác.

"Ò..." Trợ lý ủ rũ cúi đầu, nhìn thấy chiếc túi trên tay Vương Nhất Bác: "Anh cũng thích ca sĩ này à? Các đĩa nhạc của anh ta phần lớn đều không còn sản xuất, có thể mua được là may lắm đấy."
Vương Nhất Bác nghe xong cũng cúi đầu nhìn, tấm thiệp của cửa hàng không biết từ lúc nào bị lộ ra, phía trên có một chữ ký.

Đây chẳng phải là ca sĩ mà hắn yêu thích nhất sao? Tiêu Chiến cũng thích?
Hai người có chung sở thích khiến tâm trạng hắn khá hơn một chút, giọng cũng không còn cứng nhắc: "Ừ, tôi thích phong cách của anh ta."
Thang máy đi xuống, trợ lý cứ liên tục hỏi khiến Vương Nhất Bác có chút phiền.

Cửa vừa mở, hắn liền ra ngoài, vừa định nhờ lễ tân chuyển cho phòng 0823, đã gặp Nguyễn Anh Kiệt ở quầy.

Nguyễn Anh Kiệt ăn mặc thoải mái, thậm chí còn mang dép lê.

Anh ta đứng ở quầy, dùng tiếng Anh hỏi nhân viên phục vụ: "Xin chào, xin hỏi hôm nay có người nào nhặt được một chiếc đĩa nhạc ở đại sảnh không?"
Nhân viên lắc đầu: "Xin lỗi thưa ngài, chúng tôi không nhìn thấy.

Ngài chắc chắn là để quên ở sảnh chứ ạ?"
"Đúng vậy, phiền mọi người nếu tìm thấy thì gọi cho tôi, tôi ở phòng 0823." Nguyễn Anh Kiệt nghĩ rằng nên để nhân viên liên hệ trực tiếp với Tiêu Chiến.

Trường hợp có gì hư hỏng hoặc gặp vấn đề thì có thể phát hiện ngay.

"Vâng." Nhân viên cúi đầu viết thông tin món đồ vào mục đồ bỏ quên, hứa sẽ liên lạc với anh ta ngay khi có thông tin.

Người đứng ở cách đó không xa nghe toàn bộ cuộc trò chuyện sửng sốt không thôi.

Đây là có ý gì......đĩa nhạc không phải hắn đang giữ sao? Thế nào qua lời Nguyễn Anh Kiệt lại thành đánh mất rồi?
Vậy nên......cái này là định tặng cho Nguyễn Anh Kiệt sao?
Không tiện nói để quên ở phòng hắn, nên mới nói dối là để quên ở đại sảnh.

Là ý này à?
Trợ lý thấy hắn cứ đứng yên tại chỗ, định lên tiếng gọi thì Vương Nhất Bác đột nhiên quay người.

"Hả? Anh đi đâu vậy?"

Vương Nhất Bác cũng không quay đầu, trực tiếp ấn nút thang máy: "Đợi một chút, tôi quên lấy đồ."
Ý gì đây? Buổi chiều đeo nhẫn đôi còn gọi hắn là người yêu, buổi tối lại muốn tặng đĩa nhạc cho người đàn ông khác.

Tại sao hắn ban đầu lại đồng ý với Tiêu Chiến không để cho đồng nghiệp biết chứ, nên tuyên bố cho toàn bộ người trên thế giới biết mới đúng......!
====
Lúc Tiêu Chiến mở cửa, nhìn thấy Vương Nhất Bác đứng bên ngoài xách theo một cái túi thì vô cùng kinh ngạc, nhất thời buột miệng: "Sao em lại đến đây? Không phải anh bảo em đặt ở quầy lễ tân à?"
"Em cố ý đến đưa riêng cho anh." Vương Nhất Bác đưa túi sang, còn nhấn mạnh hai chữ "cố ý".

Tiêu Chiến ngây ngốc nhận lấy túi, cảm thấy hắn có gì đó khác thường ngày, nhưng không thể nói rõ là khác ở đâu, dường như giọng nói có phần không vui, như trẻ con đang giận lẫy.

Anh khẽ cười: "Vậy có phải anh cũng cần đặc biệt cảm ơn em, buổi tối mời em ăn cơm?"
"Không cần, em có hẹn với đồng nghiệp rồi." Vương Nhất Bác từ chối dứt khoát, trong lòng vẫn còn khó chịu về chuyện Nguyễn Anh Kiệt.

Nói xong liền quay người rời đi, nhưng đi được một nửa lại quay về: "Đúng rồi, em có chuyện muốn bàn với anh."
Tiêu Chiến ngạc nhiên: "Chuyện gì?"
Vương Nhất Bác ấp úng hồi lâu vẫn không mở miệng được, cuối cùng chỉ mập mờ: "Ăn tối xong em sẽ quay lại nói với anh.

Anh nhớ chờ em đó."
Không đợi Tiêu Chiến kịp trả lời, Vương Nhất Bác đã nhanh chóng bước vào thang máy như một làn khói.

Chuyện quái gì thế này......Vương Nhất Bác hôm nay uống nhầm thuốc à?
====
Trong lúc ăn tối, Vương Nhất Bác không ngừng suy nghĩ xem nên nói với Tiêu Chiến về việc này như thế nào.

Hắn vừa nói có thể phối hợp, bây giờ lại đột nhiên đổi ý có phải rất không có tinh thần hợp tác không? Nhưng mà......cứ giấu giấu giếm giếm mãi thế này thật không ổn, muốn tức giận cũng không được.

Tên Nguyễn Anh Kiệt đó, Vương Nhất Bác gặp qua vài lần, lần sau ấn tượng càng tệ hơn lần trước.

Một lần ở trung tâm thương mại, một lần trong thang máy, thêm một lần ở đại sảnh hôm nay, mà mỗi lần đều liên quan đến Tiêu Chiến, khiến hắn khó có thể không nghĩ đến những thứ khác.

Xem như Tiêu Chiến không có ý gì khác, nhưng thái độ của Nguyễn Anh Kiệt đối với Tiêu Chiến rõ ràng có vấn đề.

Vậy nên, ít nhất phải cho Nguyễn Anh Kiệt biết Tiêu Chiến là người đã kết hôn, tránh cho hắn ta ôm những ảo tưởng không thực tế.


Trợ lý thấy Vương Nhất Bác cứ im lặng uống rượu, thầm nghĩ có lẽ hắn có tâm sự, Hắn cũng không phải dạng người vì mất hứng mà sinh ra chán nản, không lẽ bị soái ca người ta từ chối rồi?
Trợ lý dè dặt hỏi thăm tình hình: "Sao không có tinh thần thế? Bộ lúc chiều không làm thành công hả?"
Vương Nhất Bác còn đang suy nghĩ mông lung, hoàn toàn không hiểu trợ lý đang nói gì, hỏi lại: "Làm chuyện gì cơ?"
Lời này nghe vào tai trợ lý lại bị nghĩ thành ý khác.

Hắn phát hiện thì ra Vương Nhất Bác cũng là dạng đau khổ vì tình, bỗng sinh ra cảm giác thân thiết, nhỏ giọng an ủi: "Aiya, chuyện này cũng không thể trách anh.

Tôi thấy người con trai đó đi rất gần bạn anh ta, chắc mối quan hệ không đơn giản, nói không chừng đã sớm có bạn trai rồi.

Anh cũng đừng buồn quá, anh đẹp trai như vậy, còn sợ không kiếm được mối nào tốt hơn sao?"
Nào ngờ, những lời nói dùng để an ủi lại như đổ thêm dầu vào lửa.

Quan hệ không đơn giản?
Bạn trai?
Vương Nhất Bác một hơi uống cạn ly rượu vang trước mặt, ánh mắt hoàn toàn tối sầm: "Cậu có thể ăn nhiều, nói ít một chút không?"
Lúc bình thường, tửu lượng của Vương Nhất Bác khá tốt.

Hôm nay có thể do rượu vang ngấm chậm nhưng dễ say.

Hắn còn cho rằng nồng độ không quá cao, có thể uống như nước giải khát, uống xong mới phát hiện có điểm không đúng.

Trợ lý lảo đảo giúp hắn trở về khách sạn, hai người thiếu chút nữa lăn vào bụi cỏ.

"Anh có đau khổ vì thất tình cũng không thể đến mức này chứ, uống nhiều như vậy ngày mai làm sao bàn chuyện hợp tác?"
Vương Nhất Bác liêu xiêu đi về phía trước, trợ lý cao 1m8 đỡ hắn đến thở không ra hơi.

====
Thấy sắp 11 giờ, Tiêu Chiến đợi mãi cũng không thấy Vương Nhất Bác đến nói chuyện.

Anh định gọi điện nhưng có chút do dự, cảm thấy bản thân thế này liệu có quan tâm nhiều quá không.

Nhưng sau đó anh nghĩ lại, rõ ràng người chạy đến giận dỗi là Vương Nhất Bác, anh có gì phải chột dạ chứ? Tiêu Chiến liền trực tiếp bấm máy, qua rất lâu mới có người nhận.

"Không phải nói có chuyện muốn bàn sao? Em sao còn chưa đến, nếu không đến anh đi ngủ đấy."
Đầu dây bên kia Vương Nhất Bác đã uống nhiều, nhưng vẫn nhận ra giọng Tiêu Chiến, hắn ngắc ngứ đáp: "Sang mà, em lập tức vào thang máy sang tìm anh.

Anh đợi em."
Tiêu Chiến có chút kinh ngạc khi nghe giọng hắn, đây là uống say rồi?
"Em uống rượu à?"
Không có tiếng trả lời.

"Vương Nhất Bác?"

Phía bên kia phát ra một tiếng than, sau đó nghe tiếng người nói chuyện: "Chậm một chút đi tổ tông của tôi ơi."
Tiêu Chiến đang muốn hỏi có chuyện gì thì điện thoại đã bị ngắt.

Một lúc sau, chuông cửa vang lên, anh còn chưa kịp mở cửa đàng hoàng, cửa đã bị một bàn tay nắm tay cầm kéo mạnh ra, tiếp theo một bóng người lao vào, chính là Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác dựa lên khung cửa cười như một bạn nhỏ, ánh mắt xem ra vẫn còn tỉnh táo: "Chiến Chiến..."
Tiêu Chiến nghe hắn gọi mà ngây người.

Đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác gọi anh như vậy khi chỉ có hai người ở riêng với nhau.

Anh có chút không quen.

"Sao...có chuyện gì?" Anh chưa từng thấy Vương Nhất Bác uống rượu, không biết tửu lượng hắn thế nào, vậy nên......có chút hoảng hốt.

Mùi thơm êm dịu của rượu vang tựa như muốn ướp cả người Vương Nhất Bác, vị rượu từ trong ra ngoài tản khắp nơi khiến Tiêu Chiến cũng mơ màng theo.

Hắn đỡ tủ giày đi đến trước mặt Tiêu Chiến, đem người kéo đến gần mình, đứng ở nơi ánh sáng không quá chói mắt.

"Sao anh lại trắng như vậy a." Vương Nhất Bác cúi đầu ghé sát mặt anh, tựa như đang nhìn ngắm búp bê gốm sứ, sau đó lại khẽ hít mũi ngửi ngửi: "Thật thơm, còn thơm hơn cả em."
Đây rốt cuộc là đang khen ai?
Tiêu Chiến nghe đến đỏ mặt, nghiêng người muốn tránh: "Nói bậy bạ gì đó!"
Còn chưa kịp động đậy đã bị Vương Nhất Bác kéo trở về.

Hai người khoảng cách ngày càng gần, hơi thở ấm áp quyện vào nhau, bầu không khí muốn bao nhiêu ái muội liền có bấy nhiêu.

Vương Nhất Bác đỡ tủ giày, từng bước tiến lại gần anh, ánh mắt lấp lóe.

"Em......còn tỉnh táo không?" Tiêu Chiến cố gắng lui về sau, tránh để mặt hai người dính sát vào nhau: "Vương Nhất Bác?"
Bàn tay đang đỡ tủ giày của Vương Nhất Bác bất ngờ vòng ra sau lưng, ôm sát cả người Tiêu Chiến vào lòng mình, ánh mắt quét từ khóe mắt đến đôi môi anh.

Khuôn mặt của Tiêu Chiến bị ánh mắt trần trụi và thẳng thắn của Vương Nhất Bác nhìn đến nóng lên.

Anh không khỏi muốn né tránh ánh mắt ấy, lời nói từ chiếc miệng kia lại khiến đầu óc anh vỡ vụn......!
Đôi môi mỏng khẽ mở ra, mang theo hương rượu thoang thoảng rót vào lỗ tai Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác nói:
"Tiêu Chiến......em muốn hôn anh."
====//====
Tới luôn người ơi (づ  ̄ ³ ̄)づ~
Giao thừa vui vẻ (◡‿◡✿).

Bình Luận (0)
Comment