Blackmoore

Chương 10

Buổi tối, Alice giúp tôi mặc váy và búi mái tóc đen dài lượn sóng của mình. Tay nghề của cô ấy quả không chê vào đâu được, hoàn toàn ăn đứt hầu gái nhà tôi. Trong suốt quá trình, cô ấy chỉ chuyên chú làm việc của mình, để mặc tôi miên man trong dòng suy nghĩ.

Ấy cũng là lúc tôi trù định cho kế hoạch tác chiến. Sau vài giờ lang thang khắp nhà, tôi dành cả buổi chiều để ngồi nhìn ngựa xe nườm nượp tấp vào sân cùng Sylvia và tiểu thư St. Claire. Trong dòng khách lũ lượt kéo đến, có trẻ, có già, có đẹp, có cả xấu. Hôm nay sẽ tổ chức một bữa tiệc tối dành cho tất cả mọi người, và đây hẳn sẽ là cơ hội tuyệt vời để tôi tiến gần hơn tới Ấn Độ.

Song, ý nghĩ ấy vừa chỉ vừa lóe lên, nhịp tim tôi đã nhảy loạn bất an. Trong một tíc tắc, tôi cảm thấy việc đồng ý với giao ước của mẹ là điều ngu ngốc nhất mình từng làm trong đời. Khiến ba người đàn ông ngỏ lời cầu hôn ư? 

Thế quái nào tôi lại nghĩ rằng mình có thể làm được việc ấy? Đó giờ, chỉ mới duy nhất một người muốn cưới tôi, và người đó lại còn là lão Cooper – một kẻ hom hem bệnh tật chẳng cần gì hơn ngoài cái xác ấm trông nom lão bên giường bệnh. Lão ta sẵn sàng cưới bất cứ ai miễn là người đó còn hơi thở. Thân hữu nhà Delafield không giống vậy. Họ giàu có và lịch thiệp chứ không ôm nỗi tuyệt vọng như lão ta. Vậy mà tôi sẽ phải khiến những ba người trong số họ thích mình ư?

Tôi thấy mình phát bệnh đến nơi rồi. Thắng thế nào đây khi cả một mánh nhỏ nhất để quyến rũ đàn ông tôi cũng chẳng biết? Còn như thất bại, cái giá tôi phải trả sẽ vô cùng đắc đỏ, bởi bất cứ một tương lai nào do mẹ vẽ ra cũng sẽ đi ngược lại với ý nguyện của tôi.

Siết chặt hơn lòng can đảm, tôi tự nhủ mình nhất định phải thành công. Tôi không thể thất bại. Không thể, khi đã hiểu rõ mục đích, mong muốn và con người của mẹ. Bà cướp những thứ không thuộc về mình và lừa lấy tương lai của kẻ nhẹ dạ. Vậy mà tôi còn ngu ngốc đến mức thò chân vào lưới của bà! Sao lúc ấy tôi không cố giới hạn tiền cược phòng khi thua cuộc nhỉ? 

Những suy nghĩ của tôi bắt đầu tăng tốc khi cơn khủng hoảng vồ chặt lấy tâm trí. Liếc nhìn Alice đang búi tóc giúp mình qua gương, tôi chợt nhớ ra nhiều năm trước đây, mình cũng đã từng nhìn một hình ảnh phản chiếu như vậy. Khi ấy, Eleanor đang chuẩn bị cho một buổi dạ vũ.

….

- Chị đẹp quá. – Tôi nằm sấp trên giường, đặt cằm lên tay và nhìn Eleanor từ phía sau, lúc cô hầu gái Mary đang lúi húi với mớ kẹp tóc. 

Cả Eleanor và tôi đều được thừa hưởng vẻ ngoài của mẹ với mái tóc đen óng và đôi mắt nâu đỏ. Nhìn vào sắc đẹp của Eleanor, tôi không khỏi mong đợi sự tỏa sáng sắp tới của bản thân. Tôi mới mười bốn, còn chị ấy đã mười sáu. Lúc này, tôi vẫn chưa đủ tuổi để tham dự dạ vũ, song vẫn hy vọng hai năm tới, mình chí ít cũng có thể sở hữu nhan sắc của chị ấy bây giờ.

- Chị nghĩ tối nay sẽ được nhảy với ai?

Chị ấy khẽ ngẩng lên nhìn thao tác của Mary qua gương:

- Bất cứ ai chị chọn.

Tôi cau mày cắc cớ:

- Chị có được chọn đâu. Là người ta chọn chị ấy chứ.

Chị ấy bật cười, lia mắt nhìn tôi, đáp:

- Em còn nhỏ, chưa hiểu được đâu. – Câu đáp ấy khiến hàng mày của tôi càng cau tợn. Tôi cực ghét cái giọng điệu đó của Eleanor. Nhưng trước khi tôi kịp tỏ ý thì Mary bỗng bước lùi lại và cất tiếng hỏi:

- Cô thấy thế nào, cô Eleanor?

Eleanor xăm xoi mái tóc của mình lâu tưởng chừng như cả thế kỷ mới gật đầu khen ngợi Mary, rồi cho cô ấy ra ngoài. Lúc này, tôi mới mở lời:

- Em không biết thì chị phải dạy em chứ. Em có nhỏ hơn chị là bao đâu.

Eleanor xoay sang đối mặt với tôi và khẽ nở nụ cười:

- Rồi chị sẽ dạy em, Kitty ạ. Nhưng không phải tối này. Bây giờ chị chỉ có thể nói với em thế này: em mới là người chủ động. Một gã đàn ông có thể nghĩ rằng anh ta chọn em vì ý thích của mình, nhưng chính em mới là người khiến anh ta phải ngoái đầu nhìn lại.

……….

- Cô thấy sao, tiểu thư? – Câu hỏi của Alice kéo tâm trí tôi trở về thực tại. Tôi xoay trái ngó phải, xăm xoi mái tóc theo cách Eleanor đã làm, đoạn nhẹ cười, đáp: 

- Rất đẹp, cảm ơn em.

Alice lùi lại, thở phào một hơi nghe như nhẹ nhõm.

Tôi chậm chạp xuống lầu, đầu óc vẫn vấn vít những lời của Eleanor khi đó. Chị ấy chẳng dạy gì cho tôi ngoài chúng, bởi khi đã đủ lớn theo ý của Eleanor, tôi cũng thôi hẳn việc hỏi han hay thắc mắc điều gì với chị ấy. Nhưng có một điều không thể phủ nhận, rằng thế gian này không ai giỏi hơn Eleanor ở khoảng quyến rũ đàn ông. Bởi vậy, nếu tôi có thể học theo những cử chỉ của chị ấy thì xem như tôi đã chọn đúng hướng đi rồi. Hít sâu một hơi thầm nhủ điều tốt đẹp, mà sao trái tim tôi chẳng chịu đập chậm đi đôi chút, và bàn tay sao mãi run rẩy không ngừng?

Đi vòng xuống hai tầng cầu thang từ chái nhà phía Tây, tôi đến trước cánh cửa khổng lồ dẫn vào căn phòng khách đã đông nghịt người. Sylvia lập tức chạy tới túm tay tôi.

- Đi nào. Mình sẽ giới thiệu mọi người với bạn. – Vừa nói vừa kéo tôi vào trong.

Trong phòng đốt lò sưởi, lại thêm người đông chật cứng thành ra không khí vô cùng ngột ngạt. Mồ hôi lâm râm tứa ướt đôi găng dài khiến tôi ước gì có một chiếc quạt ngay lúc này. Váy áo thời thượng, mũ lông chim phong cách tràn ngập khắp phòng làm tôi không khỏi hoang mang. Mặc dù đã nghe đồn về thời trang Luân Đôn, song tôi chưa được tận mắt chứng kiến lần nào. Để bây giờ chúng khiến tôi lạc lõng như một chú chim bơ vơ giữa những giống loài xa lạ. 

Có nhiều quý ông thật đấy, nhưng chọn thế nào đây? Làm sao biết được ba người nào có khả năng ngỏ lời với tôi nhất? Sự thật tàn nhẫn ấy tiếp tục quật tôi một cú ra trò làm niềm hối hận vùn vụt tăng cao theo độ khó khăn của giao ước.

Tôi chùn bước, cố xoay trái ngó phải căng mắt tìm xem có thứ gì khác hơn ngoài những đôi vai, tấm lưng và lông chim lúc nhúc, đồng thời giành giật từng chút không khí để hít thở. Đúng vào lúc chìm hẳn trong nỗi hoang mang, một gương mặt quen thuộc chạm vào mắt tôi. Mái tóc đen nhánh, đôi mắt xám tro, nếp gấp hằn trên khóe môi, gương mặt hơi nghiêng và nụ cười chớm thành hình.

Rồi tôi nhìn thấy đối tượng của nụ cười ấy: tiểu thư St. Claire. Cô ta đang đứng nói chuyện với Henry, gần đến nỗi cả người như sắp dính vào anh ấy. Mắt lấp lánh hơn cả ánh đèn. 

Cảnh tượng ấy lập tức thiêu rụi tất cả hối hận, do dự, và lưỡng lự trong tôi, chỉ chừa lại mỗi lòng quyết tâm cao chưa từng có. Tôi sẽ giành được ba lời cầu hôn và lên đường đến Ấn Độ nhanh chừng nào có thể. Sớm biết cô ta sẽ ở đây – sớm biết phải chứng kiến cảnh họ quấn quít và tán tỉnh nhau – tôi đã chẳng đặt chân đến nơi này.

Sylvia dừng lại trước hai quý ông, giới thiệu:

- Đây là ngài Brandon và con trai ngài ấy, anh Thomas Brandon.

À, hóa ra là anh Brandon của Sylvia đây mà. Những mối lo toan lập tức nhường chỗ cho niềm hứng thú khi tôi tập trung toàn bộ sự chú ý của mình sang người thanh niên tuấn tú trước mặt. Anh ta có mái tóc nâu, đôi mắt rất đẹp và nụ cười tươi tắn. Tôi bắn ngay cho Sylvia một cái nháy mắt tán thưởng: giỏi lắm cô bạn. Một chàng trai yêu đời, biết thưởng thức Shakespeare và yêu quý cô bạn tốt nhất của tôi? Không còn gì tuyệt vời hơn thế. Phải cố lắm tôi mới ngăn mình không nở nụ cười toe toét. 

Cha anh ấy, ngài Brandon, có vẻ như không mấy nhiệt tình với tiệc tùng. Ông ấy nom thích hợp thả mình thoải mái trong một thư phòng hơn, như cha tôi vậy. Rõ ràng đây là một người đàn ông của sự yên tĩnh, hoàn toàn trái ngược với con trai ông.

Anh con trai chà sát hai tay vào nhau, háo hức nói:

- Tôi đang rất nóng lòng được dạo chơi trên bờ biển. À có phải chúng ta đã đi qua một tu viện đổ nát không nhỉ? Cách đây chừng một dặm về phía nam ấy?

Sylvia gật đầu khẳng định. Cả gương mặt anh ta liền sáng bừng lên:

- Vậy chúng ta cũng đến đó một chuyến đi! Ngày mai nhé? – Anh ta đảo mắt sang tôi rồi lại nhìn Sylvia. – Thế nào?

Tôi rất thích sự nhiệt tình của anh ta, vui vẻ nói: 

- Không gì tuyệt hơn.

Anh ta quay sang ông bố:

- Còn cha? Cha có tham gia với tụi con không?

Ngài Brando hơi do dự, rồi nhẹ giọng đáp:

- Khí hậu ven biển khá lạnh.

- Chả nhẽ chỉ vậy mà có thể ngăn cản chúng ta ư? Không đâu cha, chúng ta còn cả một hành trình khám phá nữa cơ mà!

Tôi hết sức hài lòng với anh chàng Brandon trẻ trung này. Anh ta giống tôi về tính cách. Vừa liếc thấy nụ cười ngây ngẩn trên mặt Sylvia, tôi lập tức cong môi cười. Hãnh diện. Bởi Sylvia đã chọn một người như tôi. Tôi dám quả quyết đây là một mối lương duyên trời phú. Chẳng phải chúng tôi đã trở thành chị em thân thiết sau ngần ấy năm lớn lên bên nhau đấy sao? Chúng tôi điền khuyết và bổ trợ cho nhau về tính cách. 

Vậy nên anh Brandon này chắc chắn là một nửa hoàn hảo của bạn ấy.

- Quyết định thế nhé, - Chàng trai trẻ nói. – Một chuyến du ngoạn vào ngày mai! Hy vọng thời tiết sẽ sáng sủa hơn.

- À, - Sylvia kéo tay tôi, - Tôi xin phép được đi tiếp các khách khứa khác.

Hai người đàn ông khẽ gật đầu và cúi chào. Để ý thấy ánh mắt của ngài Brandon vẫn dõi theo khi chúng tôi đã đi xa, một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu tôi.

- Phu nhân Brandon đâu rồi? – Tôi hỏi Sylvia.

- Ngài Brandon góa vợ, - Bạn ấy đáp.

Tôi mở cờ trong bụng. Một người góa vợ luôn muốn tìm vợ mới. Nghe nói, những người luống tuổi thường vội vàng kết hôn hơn so với người trẻ. Ngài Brandon này có vẻ là một lựa chọn không tồi. Hơn thế nữa, nếu quyến rũ được ông ta, tôi còn có thể giúp Sylvia có thêm không gian bên cạnh cậu trai mà bạn ấy ngưỡng mộ. Xem chừng tình cảnh của tôi không đến nỗi quá tệ.

Sau khi được Sylvia dẫn đi giới thiệu một vòng, tôi chọn thêm hai mục tiêu nữa. Ngài Dyer, nom trẻ hơn ngài Brandon và khá rụt rè; và ngài Pritchard, vừa trở về từ Ấn Độ. Tôi chỉ dứt suy nghĩ của mình khỏi họ khi Sylvia giới thiệu tới Herr và Frau Spohr – cặp nhạc công đến từ Đức.

- Ông Spohr đây là một nhà soạn nhạc đấy, - Sylvia nói, sau khi đã hoàn tất lời giới thiệu. – Lúc ở Luân Đôn, vợ chồng ông ấy đã biểu diễn những bản nhạc vô cùng tuyệt vời bằng kèn clarinet và đàn hạc. Họ đã phải trì hoãn chuyến đi của mình để đem âm nhạc đến đây cho chúng ta đấy.

Herr Spohr là một người đàn ông trung niên với mái tóc bất trị. Vợ ông ấy nom trẻ hơn, tóc nâu dày, khá trầm lặng những rất tao nhã.

- Vinh hạnh được quen biết hai vị, - Tôi nói. – Tôi rất trông đợi được nghe hai vị biểu diễn.

- Cô Worthington cũng biết chơi nhạc đấy ạ, - Sylvia bồi thêm làm tôi ngượng đỏ mặt.

Herr Spohr lập tức tỏ ra hứng thú.

- Vậy ư? Cô chơi loại nhạc cụ nào?

- Chỉ Piano thôi ạ.

Ánh mắt ông ấy khẽ nghiêm lại, tỏ ý khiển trách:

- Không được nói ‘Chỉ piano thôi’, cô Wt. Đừng bao giờ xem nhẹ nhạc cụ.

- Tôi không có ý xem nhẹ nhạc cụ đâu, thưa ngài, đó là tôi nói về kỹ năng của mình. – Tôi vội vã giải thích. – Tôi trân trọng Piano như sinh mạng, và yêu tha thiết Mozart.

Tôi sẽ còn nói nhiều hơn nữa về người nhạc sĩ thiên tài mà tôi hết lòng kính trọng nếu như bữa tối không được dọn ra và tôi không phải dời gót theo đám đông khách khứa vào phòng tiệc. Lúc này, tôi lại trông thấy Henry và tiểu thư Sc lần nữa. Mái tóc màu đông của cô ta khó mà lẫn đi đâu được.

Nhưng may sao tôi cũng không phải một kẻ vô hình mờ nhạt, bởi Henry cũng đã thấy tôi, và còn nhìn tôi những hai lần. Tôi đồ rằng đó là nhờ vào thành quả của Alice và phải cố lắm mới không giơ tay chạm lên tóc. Henry nheo mắt nhìn tôi như muốn hỏi liệu tôi có ổn không. Tôi đáp lại anh bằng một nụ cười. Tôi ổn, và có một kế hoạch.
Bình Luận (0)
Comment