Blackmoore

Chương 16

Henry nom rất sửng sốt. Anh trân trân nhìn tôi, đứng im bất động, tôi lập tức cảm thấy mình là thứ sinh vật ngu ngốc nhất còn sót lại trên hành tinh.

– Không phải như vậy. – Tôi nói nhanh, mặt nóng rần xấu hổ. – Trước khi lên đường, em đã thỏa thuận một giao ước với mẹ. Bà nói nếu em có được và từ chối ba lời cầu hôn, bà sẽ hoàn toàn từ bỏ ý định gả chồng cho em, đồng thời cho phép em được đi Ấn Độ. Không cần anh phải mắng em điên đâu, lúc ấy em không còn cách nào khác. Em không biết mình đã nghĩ gì nữa. – Tôi run rẩy hít vào một hơi. – Nhưng tối qua Sylvia lại nói, bạn ấy nói, em mới ngốc làm sao khi nghĩ rằng sẽ có ba người ở đây chịu cầu hôn mình.

Có tia gì đó như giận dữ xẹt qua mặt Henry, anh hé miệng toan nói, nhưng tôi đã giơ tay cản lại:

– Để em nói hết đã. Cũng tối qua anh bảo em rằng cuộc đời luôn có nhiều hơn một sự lựa chọn. Rồi sáng nay em đã tìm thấy lựa chọn khác của mình! Chính xác thì em và mẹ đã thỏa thuận là ba lời cầu hôn chứ không phải ba người đàn ông, anh đã nói bất bất lúc nào em cần một bàn tay giúp đỡ, anh đều sẽ… – Tôi nuốt nước miếng, khẽ nói, – Anh đều sẽ đưa tay cho em.

Vẻ mặt của Henry xóa tan niềm hy vọng mới chớm trong tôi. Nghiêm nghị, lạnh lùng và căm phẫn dâng trào.

– Em muốn anh cầu hôn em? Ba lần?

Tôi gật đầu.

– Em có hiểu vị thế của anh lúc này không? Anh ở đây để tìm hiểu Sc. Cầu hôn cô ấy. Anh không thể cùng lúc có quan hệ với em được.

Tôi thấy thẹn thay cho mình. Nỗi xấu hổ ấy lớn đến mất gần như khiến tôi phải rụt chân chùn bước. Nhưng rồi chính niềm mong mỏi được đi Ấn Độ đã thôi thúc tôi tiếp tục mở lời:

– Em không bảo anh phải tìm hiểu em, Henry.

Anh tiến sát lại, và nhìn thẳng vào mắt tôi:

– Vậy chứ em muốn anh làm gì?

Tôi lấy nhanh một hơi rồi nói trong bối rối:

– Em chỉ cần ba lời cầu hôn. Em hứa sẽ từ chối. Rõ ràng. Ngay lập tức.

Anh khẽ hé một nụ cười chua chát:

– Anh không bao giờ nghi ngờ điều đó.

– Ý anh thế nào?

Anh hít sâu một hơi, rồi quay mặt đi. Sự đấu tranh hiện rõ trên mặt anh khiến tôi cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Nhưng dù sự đấu tranh ấy là gì, tôi cũng không tin nó có thể giày vò anh mãnh liệt như sự mâu thuẫn trong lòng đang giày vò tôi. Tôi càng không tin sự miễn cưỡng của anh lại có thể mãnh liệt hơn, cứng cỏi hơn giấc mơ trong lòng tôi.

Cuối cùng, anh nói:

– Yêu cầu này quá khó với anh. – Anh xoay lại phía tôi. – Nhưng nếu đó là điều trái tim em mong muốn…

– Đúng vậy. Nó đúng là điều trái tim em mong muốn. – Tôi chắp hai tay trước ngực, sự sốt ruột, hy vọng và sợ hãi cùng lúc ập tới khiến tôi thấy đau nghẹn. – Xin anh. Làm ơn hãy giúp em. – Ánh mắt anh như bị tra tấn. Quá nóng vội, tôi nhoài tới ôm lấy tay anh. – Em sẽ trả công cho anh.

Anh ngạc nhiên ngẩng phắt lên:

– Gì cơ?

Tôi đứng đây, trong cơn tuyệt vọng, níu chặt tay áo anh, đề nghị trả công cho một lời cầu hôn. Chính xác hơn là ba. Nếu có ai đó chứng kiến cảnh này, hẳn sẽ biết ngay tôi đang làm chính xác cái điều mà tôi từng thề sẽ không bao giờ làm – van cầu và đổi chác trên danh nghĩa của hôn nhân.

Nhưng ở đây có một điểm khác biệt quan trọng – là nó sẽ không kết thúc bằng một lời hứa hôn. Vả chăng đối tượng lần này lại là Henry. Nếu tôi có thể yêu cầu điều ấy với bất cứ ai trên thế gian này, người đó chỉ có thể là anh. Anh sẽ không hiểu sai mục đích của tôi. Song, khi nghĩ đến Eleanor và những gì Henry biết về chị ấy, một thoáng do dự dội thẳng vào tôi.

– Henry. – Tôi giật mạnh ống áo anh, như có thể kéo tâm trí anh trở lại bằng hành động ấy. – Em hứa là không có một mánh lới nào ở đây cả. Em sẽ từ chối và không để ai biết được việc này. Không gây ra hậu quả nào cho anh. Em xin thề. Anh sẽ không phải chịu đựng bất cứ tổn hại nào. Em đảm bảo điều đó.

Một âm thanh thoát ra khỏi đôi môi anh – một nụ cười yếu ớt, buồn bã:

– Em đảm bảo sẽ từ chối anh. Đảm bảo rằng anh sẽ không chịu bất kỳ tổn hại nào.

– Vâng. – Giọng tôi vang lên khẽ khàng và khó nhọc, phản ánh sự tuyệt vọng của tôi.

Anh lại tiến sát tới.

– Em sẽ trả công anh thế nào? – Ngữ điệu của anh đột nhiên thay đổi, cả cách di chuyển của anh cũng trở nên khác hẳn, như thể muốn đòi công ngay lúc này vậy.

Nó khiến nhịp tim tôi bỗng tăng nhanh đột ngột. Tôi thả tay áo anh ra. Mình sẽ trả anh thứ gì đây? Tôi đã quá bộp chộp khi thốt ra những lời ấy. Tôi không có tiền – hay bất cứ thứ gì mà tôi cho rằng anh sẽ cần. Nhưng tôi buộc phải trả lời trước khi anh đổi ý. Trong lúc quẫn trí, tôi buột miệng:

– Bất cứ gì anh muốn.

Và lập tức ước gì có thể rút lại những lời vừa nói. Nhưng không để tôi kịp hối hận, Henry liền đáp:

– Anh đồng ý.

Lời anh vừa thốt khiến tôi kinh ngạc, trong một lúc, tôi lưỡng lực giữa cảm giác nhẹ nhõm rằng anh sẽ giúp mình và nỗi băn khoăn về khoản công anh muốn. Song tôi lập tức nhắc nhở mình người ấy là Henry, người đàn ông tốt nhất cả cái nước Anh này. Anh sẽ không đòi hỏi thứ gì mà tôi không muốn cho đi. Tôi dám chắc như vậy.

Tôi giơ bàn tay phải ra. Henry đưa mắt nhìn xuống, vẻ khó hiểu.

– Đây là cách thành giao trong kinh doanh. – Tôi nói. – Chúng ta bắt tay, xem như thỏa thuận đã được ràng buộc.

Henry bao lấy tay tôi và nắm chặt lại như đang rất lạ lẫm trong khi thực ra suốt nhiều năm qua, anh có hàng đống lý do nắm tay tôi.

Nhưng giờ, anh nhìn bàn tay tôi nằm gọn trong tay anh, nhẹ nhàng dùng ngón cái xoa khẽ lên mu. Và đồng thời, anh cũng đang đánh tấn công mạnh mẽ vào tim tôi vì nó cứ nảy lên bần bật sau mỗi cái chạm của anh. Tôi đã phải cứng rắn buộc bản thân không được rút tay lại, cũng không được lộ ra trái tim đang rần rật chạy đua trong lồng ngực. Tôi thấy khiếp sợ ý nghĩ rằng anh sẽ phát giác ra nhịp tim của tôi đang tăng lên vì anh.

Ngón tay anh lần dọc theo vết xước cần cổ tay tôi.

– Vẫn còn mới. – Anh nói, giọng ôn hòa. – Do đâu vậy?

– À, là bụi hoa hồng. Ở bên ngoài cái cửa sổ em trèo ra.

Anh ngước mắt lên nhìn tôi, ánh mắt đong đầy sự thích thú dịu dàng:

– Anh nên đoán được là vậy. – Sau đó, siết chặt tay tôi, anh lắc một cái. – Đây. Thành giao nhé.

Anh nhìn tôi, mỉm cười bao dung, nhưng trong nụ cười ấy vẫn thấp thoáng sự nhức nhối đớn đau – như thể trong phút này có điều gì đó khiến anh vô cùng muộn phiền.

– Vậy? – Tôi nói, chỉ vào khoảng không trước mặt. – Anh đã sẵn sàng thực hiện nó chưa?

Anh trợn lớn mắt.

– Gì cơ? Ngay bây giờ á?

– Ừ, đúng vậy. Tất nhiên rồi.

Anh lắc đầu.

– Trễ rồi. Đi nào. Chúng ta về thôi.

Tôi chạy theo anh một cách bất đắc dĩ khi trở bước đến chỗ con đường đá tôi dùng để đi xuống:

– Nhưng dễ thôi mà. Rất nhanh. Chỉ cần nói vài câu là xong.

Anh dừng bước và xoay lại, đi ngược đến chỗ tôi, bước chân lặng lẽ trong cát nhưng vững chải và sải dài. Anh dừng lại ngay trước mặt tôi, gần đến mức tôi có thể cảm nhận thấy hơi ấm của anh, rồi nhìn vào mắt tôi. Ánh trăng rọi chiếu trên đầu, và cơn sóng đại dương vỗ về bờ cát sau lưng. Ánh mắt anh lấn át sự chống đối của tôi, và giọng anh, khi anh cất tiếng nói, rất khẽ khàng nhưng vô cùng kiên định:

– Không. Em không được bắt buộc anh cầu hôn khi nào, ở đâu và như thế nào. Đó cũng là một phần của thỏa thuận.

Đoạn, anh chăm chú nhìn tôi, môi bặm thành một đường mạnh mẽ, khuôn cằm chia thành hai nửa sáng, tôi. Tôi ngước nhìn anh, nín thinh, và tự hỏi từ đâu lại mọc ra một Henry ‘khác’ như này – một Henry bơi lội giữa biển lúc nửa đêm, một Henry mạnh mẽ và nhìn tôi bằng ánh mắt ấy.

Tôi hít sâu một hơi, tự hỏi chuyện gì đã xảy ra giữa hai chúng tôi, giới hạn nào chúng tôi vừa vạch ra.

Tôi hít sâu một hơi, không biết từ lúc nào hai chúng tôi đã vạch một đường ranh ngăn cách:

– Cũng được. – Tôi nói, đoạn bước theo anh đến chỗ những bậc đá dẫn lên trên. Khi đôi chân tôi run rẩy không lê nổi bước, anh bèn chìa một tay ra sau, tôi nắm tay anh và để anh kéo mình lên tận đỉnh.
Bình Luận (0)
Comment