Blackmoore

Chương 19

Ba năm trước

Eleanor đứng cạnh tôi, chỉ tay vào chiếc mũ bonnet trong khung kính của một cửa hiệu.

- Cái đó đấy. Cái có dây buộc to bản, nằm ở giữa ấy.

Tôi xem xét chiếc mũ từ mọi khía cạnh có thể:

- Nó mắc kinh khủng. Dễ chừng chị phải để dành tiền tiêu vặt mấy tháng mới mua nổi ấy chứ.

- Mẹ sẽ mua cho chị. – Chị ấy đáp bằng giọng điệu tự tin đặc thù, không bao giờ suy suyển của mình. Tôi tự hỏi liệu có phải người ta lớn rồi đều dám quả quyết như thế, hay chỉ vì đó là Eleanor nên mới vậy.

- Không đâu. – Tôi nói, mang theo vài phần không chắc chắn. Tôi đã phải kinh ngạc không chỉ một hai lần đối với những việc liên quan đến Eleanor và mẹ. Eleanor mỉm cười tựa một con mèo đang vờn một chú chim nhỏ trong chân. Rồi ghé đầu vào tôi, chị ấy thấp giọng nói:

- Mẹ sẽ mua nếu chị nói rằng Henry Delafiled sẽ không thể nào rời mắt khỏi chị nếu chị đội chiếc mũ ấy trong buổi dã ngoại tuần tới.

Tôi trợn trừng mắt khi nghe đến tên Henry, lòng bùng lên một thôi thúc bảo vệ:

- Để anh ấy yên, Eleanor.

Nụ cười của Elenor dãn rộng ra.

- Em nghĩ chỉ mình em là có mắt nhìn thôi à? – Chị ấy ngoái đầu nhìn tôi đánh giá. -  À, mà em có mắt không vậy, Kitty bé nhỏ? Hửm? Em không thấy cậu ta lớn lên đẹp trai đến chừng nào à?

Mặt nóng bừng lên. Tôi mím chặt môi, phớt lờ câu hỏi của chị ấy bởi nó chẳng đáng để trả lời. Bởi chị ấy không xứng được Henry để tâm đến.

Chị ấy cười lớn, duỗi tay véo má tôi một cái.

- Em nghiêm túc quá rồi đấy. 

Tôi né đầu, hất tay chị ấy ra.

- Chị đừng hòng chọc vào Henry. – Tôi gằn giọng nói. – Em không cho phép chị biến anh ấy thành món đồ chơi.

Khóe môi Eleanor xịu xuống, ánh mắt đanh lại, một thoáng thách thức xẹt qua:

- Em không cho phép chị?

Tôi lập tức nhận ra mình vừa gây một sai lầm khủng khiếp. Bèn cố gắng vớt vát bằng cái nhún vai hờ hững và giọng điệu thản nhiên hết mức có thể:

- Không thì chị cứ chơi đùa với anh ấy đi. Thích sao cũng được.

Khóe môi Eleanor liền cong về vị trí cũ.

- Chị cũng định vậy. – Đoạn chị ấy dời mắt ra phía sau vai phải tôi. - Ồ, nhìn kìa. Mẹ đến rồi. Chị phải bảo mẹ mua chiếc mũ ấy mới được. – Chị ấy vẫy tay gọi lớn. – Mẹ! 

Tôi không nhìn họ, chỉ trân trân dán mắt vào con đường đá cuội, giằng co với ngọn lửa giận chực thiêu rụi bản thân.

- Gì vậy, Eleanor? – Mẹ đang bực bội. Giọng bà thể hiện rõ điều đó. 

Eleanor chỉ vừa mới nói đến đoạn:

- Mẹ có thấy chiếc mũ này rất… - thì bỗng có một tiếng gọi chen ngang.

- Phu nhân Worthington. – Là giọng đàn ông, nghe đầy vẻ mờ ám.

Tôi liếc lên một cái rồi nhanh chóng nhích lại gần Eleanor. Chị ấy cũng lập tức đứng cách mẹ ra và ngậm miệng lại. Người đàn ông đó còn khá trẻ, dáng dong dỏng cao, khoác một chiếc áo choàng quân nhân màu đỏ. Ánh mắt mẹ nhìn anh ta hệt như khi nhìn những người đàn ông đến nhà chúng tôi dùng bữa tối.

- Ai vậy? – Tôi thì thầm hỏi Eleanor.

Chị ấy nhún vai, khe khẽ đáp:

- Đối tượng tán tỉnh gần đây nhất của mẹ. Mẹ không cho chị biết tên anh ta.

Người đàn ông đó không nhìn tôi hay Eleanor. Mà thực ra, nom dáng vẻ tươi cười hớn hở thì có lẽ trong mắt anh ta cũng chỉ thấy mỗi mình mẹ mà thôi:

- Dạo đó đến giờ cũng lâu quá không gặp. Phu nhân vẫn khỏe chứ?

Tôi đánh mắt chung quanh xem có ai để ý không. Eleanor cũng nhích người, cùng với chiếc dù, và bức tường của cửa hàng tạo thành hàng rào che cho mẹ khỏi ánh mắt soi mói của những người đi đường. Tôi quạt lấy quạt để chiếc quạt trên tay, gật đầu rồi treo lên môi một nụ cười toe toét, vờ như anh ta đang chào cả ba chúng tôi.

Mẹ bật cười và nói gì đó rất khẽ, tôi không nghe rõ. Song, người đàn ông đáp lại khá lớn, khiến tôi nghe mà đỏ rần cả mặt:

- Em đáng yêu quá, con mèo nhỏ của tôi.

Tôi cố sức quạt mạnh tay, miệng ngoác cười như kẻ ngớ ngẩn, cố dằn cơn buồn nôn trong ruột. Eleanor nghiêng qua thì thầm với tôi:

- Nom anh ta hẳn chỉ bằng nửa tuổi mẹ. 

Tôi liếc nhìn chị ấy. Tôi đương nhiên đã nghe ra sự ngọt ngào trong giọng mẹ. À, không – nó còn ánh lên cả trong mắt bà nữa. Cũng cùng lúc đó, tôi chợt nhận ra một sự thật rành rành rằng Eleanor không thấy đó là một điều đáng kinh tởm mà ngược lại, vô cùng ngưỡng mộ. 

Tạ ơn trời, anh ta đã chịu rời đi với một nụ cười tinh quái trên môi, sau khi thủ thỉ gì đó rất khẽ mà tôi không nghe được. Tôi lập tức hạ chiếc quạt xuống, tắt luôn nụ cười ngớ ngẩn, rồi không nói lời nào với mẹ và Eleanor, đùng đùng bỏ đi theo hướng ngược lại. Phải khó lắm tôi mới giữ nguyên được vẻ mặt vô cảm, ra khỏi làng bằng con đường ngắn nhất có thể, đi đến con sông gần đó, rảo bước đến tận tán cây rậm rạp ven bờ.  

Tôi quăng mũ ra rồi quỳ xuống mép sông, thò tay vốc nước lạnh táp lên hai gò má nóng hầm hập của mình. Song, ngọn lửa tủi hổ vẫn còn nguyên đó, chẳng hề bị nước lạnh dập đi tí nào. Làn nước ấy cũng chẳng đủ sức cuốn trôi nụ cười tinh quái của gã trai kia cùng những lời gã nói với mẹ tôi. Nghĩ đến đó, ruột gan tôi lại quặn lên.

Tôi đã từng chứng kiến sự ve vãn của mẹ với những người đàn ông đến nhà. Cũng nhìn thấy sự khinh miệt của cha lớn dần lên trên bàn ăn. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi tận mắt nhìn thấy bà lộ liễu như vậy ở chốn đông người, ngay giữa làng giữa phố, nơi dễ dàng bị người ta bắt gặp. 

Nếu vẫn cứ tiếp tục sa đà như vậy, bà ấy sẽ hủy hoại chúng tôi – tất cả chúng tôi. Bà sẽ tước đi cơ hội lấy được tấm chồng tử tế của Eleanor, của tôi, của Maria hay Lily. Tất cả chúng tôi, ngoại trừ Oliver, đều sẽ phải gánh chịu hậu quả. Một hậu quả khiến chúng tôi mãi mãi không có cơ hội trở mình.

Tôi ngồi quỳ trên đất, rút hai bàn tay nhiễu nước lên, thất thần nhìn những tia nắng lấp lánh phản chiếu trên mặt sông, mặc cho nỗi bi quan tủi hổ nhấn chìm bản thân. Tôi hổ thẹn thay cho mẹ, và chẳng chóng thì chày cũng đến lúc tôi phải hổ thẹn thay cho chị gái mình. Bởi Eleanor đang từng bước nối gót mẹ tôi. Ý tưởng tán tỉnh Henry – đùa giỡn với tình cảm của anh ấy – lại giáng cho tôi thêm một cơn nhục nhã. Chính lúc ấy, giữa những làn sóng nhục nhã bủa vây, một tuyên bố dõng dạc vang lên: Tôi không giống họ. Tôi sẽ không bao giờ giống họ. Câu nói ấy tự động vang lên, tôi vội vã chộp lấy nó như chiếc phao cứu cánh. Tôi sẽ không bao giờ giống họ, tôi lặp đi lặp lại câu ấy, dần dà thuyết phục được mình thoát khỏi nỗi tuyệt vọng ban đầu. Tôi sẽ làm khác họ. Trở thành người khác họ.

Bỗng có tiếng ré chói tai phá vỡ sự mơ màng của tôi. Một lũ trẻ đang hò hét, cười đùa, cãi cọ ỏm tỏi ở chỗ thượng nguồn. 

Nhìn kỹ hơn, tôi thấy một đứa trong số chúng đang đung đưa cái bao đen trũi, rồi dưới sự cỗ vũ của những đứa còn lại, nó ném cái bao vào không trung. Vật đó lượn một vòng trên sông, tôi đứng bật dậy. Nó chạm vào mặt nước, tôi chạy tới. Nó bắt đầu chìm, tôi chúi đầu nhảy xuống sông.

Nước lạnh khiến tôi thở hắt ra và bị sặc, tôi bơi đến chỗ cái bao bị chìm. Rồi lặn xuống nước, duỗi thân, sải tay, khua chân, đến khi chạm tới chiếc bao vải. Tôi lập tức túm lấy nó rồi quẫy chân trồi lên trên. Song trọng lượng của đôi giày và váo áo kéo tôi trở ngược xuống, Cái bao vải càng khiến tình hình thêm tệ hơn. Nó mỗi lúc một nặng thêm hệt như cái mỏ neo bằng sắt. Tôi đạp mạnh chân, phổi thiếu dần dưỡng khí. Mặt nước cứ mãi dâng lên, ánh nắng chói chang dần rời bỏ, đôi chân rã rời vô lực, bao vải trĩu nặng, và tôi muốn hít thở.

Bỗng có một cánh tay quàng qua eo tôi, và một đôi chân mạnh mẽ đạp nước kề bên, rồi cánh tay ấy vững vàng kéo tôi lên. Tôi há miệng hớp lấy hớp để không khí, ho sặc sụa, chật vật giữ cái bọc vải trong tay. 

- Bình tĩnh nào. Anh giữ được em rồi. – Cánh tay Henry ôm chặt lấy tôi, chất giọng điềm tĩnh vang bên tai khiến tôi tức thì thở phào nhẹ nhõm vì biết chắc mình đã được an toàn. Henry lớn hơn tôi ba tuổi. Anh cường tráng và đáng tin cậy. Tôi đã an toàn.

Cảm giác như cả thế kỷ trôi qua khi chúng tôi cuối cùng cũng thoát khỏi dòng nước và bò lên bờ. Tôi kéo bao vải sũng nước lên bãi cỏ, hổn hển khạc nước. Henry ngồi xuống thở dốc, lắc lắc những cọng tóc ướt khỏi vương vào mắt.

- Em làm gì ngoài đó vậy?

Tôi quỳ xuống, xoay cái bao vải một vòng tìm chỗ mở.

- Em phải cứu chúng. – Có một sợi dây buộc, nhưng tôi không thể tháo nút thắt của nó ra. Những ngón tay của tôi vẫn còn run rẩy vì nước lạnh, nước từ tóc cứ nhiễu xuống khiến mắt tôi nhòe đi. Henry nhanh nhảu hơn, loáng một cái, anh đã kéo mở được sợi dây buộc và banh rộng miệng bao ra.  

Bên trong có sáu chú mèo con lông trắng xám đang nằm bất động. Tôi bế từng con ra, chà xát cơ thể ướt nhẹp của chúng, nâng chúng lên sát mặt, dò tìm hơi thở hay nhịp tim. Henry cũng làm tương tự, cả hai cùng khẩn trương trong lặng lẽ, cho đến khi anh reo lên:

- Con này!

Chú mèo con lông trắng xám nằm cuộn người trong tay anh, khe khẽ kêu ‘meo’, nom yếu ớt và đáng thương cực kỳ. Anh đưa nó cho tôi, tôi ôm nó lên ngực, tay run lên, nước mắt trào ra. Tôi khóc nức nở, người run lên vì lạnh, Henry lặng lẽ ngồi cạnh tôi.

- Anh nghĩ nó có sống được không? – Tôi hỏi qua làn nước mắt.

- Em hãy giữ sát nó vào người. – Anh nói. – Chúng ta phải sưởi ấm cho nó càng sớm càng tốt.

Gạt đi dòng lệ, tôi sụt sịt một cái rồi ngước nhìn anh:

- Cảm ơn anh.

Tôi nói, nước mắt vẫn cứ lăn dài trên má. Henry gật đầu. Má anh đỏ ửng lên vì lạnh, mái tóc dính bết lại. Song đôi mắt anh vẫn tràn ngập lòng trắc ẩn ấm áp, khiến trong mắt tôi anh càng đẹp trai hơn bao giờ. Em có mắt nhìn, Eleanor ạ, tôi thầm nghĩ. Vừa nghĩ đến chị ấy, cảm giác muốn bảo vệ ban nãy liền trở lại, thậm chí còn mãnh liệt hơn.

- Em có bị đau ở đâu không, Kitty? – Anh hỏi.

Tôi lắc đầu. Không thể giải thích cho anh lý do của những giọt nước mắt cũng như vì sao mạng sống của những chú mèo lại đáng để tôi liều mình như vậy. Không thể nói cho anh chuyện về mẹ hay Eleanor. Tôi bèn ngước cằm lên và nói bằng một giọng run run:

- Đừng gọi em là Kitty nữa.

Môi anh chậm rãi nhếch một nụ cười:

- Được thôi. Vậy anh sẽ gọi em là gì bây giờ?

- Kate.

Anh ngoác miệng cười:

- Ừ, Kate.

Chú mèo con lại rên lên một tiếng yếu ớt, và bắt đầu co ro run rẩy. Henry đứng lên, đỡ khủy tay tôi rồi kéo tôi lên cùng:

- Đi nào. Anh sẽ đưa bọn em về nhà. – Đoạn anh dẫn tôi đến chỗ con ngựa đang đứng gần bờ sông. Có lẽ anh đang cưỡi ngựa vào làng thì nhìn thấy tôi nhảy xuống nước.

Anh xoay lại, đặt tay lên eo, toan nhấc tôi lên lưng ngựa. Tôi chạm tay lên vai, ngăn anh lại:

- Henry. Đợi chút. Em có lời muốn nói với anh. Rất quan trọng.

Anh ngừng lại.

- Anh phải tránh xa Eleanor ra.

Anh nghiên cứu vẻ mặt của tôi một lát, rồi gật đầu, nghiêm túc đáp:

- Ừ. – Chắc chắn như một lời hứa. Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Anh giúp tôi lên ngựa, rồi nhảy lên ngồi phía sau, choàng tay qua tôi để giữ dây cương. Tôi tựa vào lồng ngực rộng rãi và ấm áp của anh khi anh đưa tôi về nhà.
Bình Luận (0)
Comment