Blackmoore

Chương 35

Hiện tại.

- Cháu chào ông.

Thấy giọng mình nhỏ như tiếng muỗi kêu, tôi bèn hắng hắng giọng rồi thử gọi lại to hơn:

- Cháu chào ông. – Thật tình cũng chả to hơn là mấy. Mẹ tôi đứng ngoài thúc mạnh một cái khiến tôi suýt thì ngã nhào vào phòng. Tôi bực bội ngoái lại lườm bà ấy:

- Con đã nói sẽ làm rồi mà. Sao mẹ cứ đẩy con hoài thế?

Bà phẩy phẩy tay: 

- Thôi mau đi đi. Mẹ sẽ canh chừng ngoài hành lang. Tay phục vụ đó sẽ nhanh chóng phát hiện mình chẳng có việc gì ở dưới bếp cả và nếu Maria không thể giữ chân gã lâu hơn thì con chỉ có chưa tới năm phút thôi đấy.

Vừa nói, bà vừa bồi thêm một cú huých vào vai nữa khiến tôi lọt hẳn vào trong. Kế rồi bỏ tôi trong căn phòng mờ tối, bà đóng sầm cửa lại.

Ông của Henry không ngồi trên ghế trước cửa sổ như thường lệ mà ngồi tựa lưng trên thành giường, bên cạnh là một khay thức ăn. Nghe tiếng sập cửa, ông ngẩng đầu lên, đôi mắt màu tro chiếu vào tôi một lúc.

- Kate Worthington, - Ông cất tiếng, chất giọng khàn khàn yếu ớt càng khiến căn phòng thêm phần tĩnh lặng.

Dẫu tâm trí tôi đang ra sức gào thét rằng đây là việc sai trái và tôi phải dừng lại ngay lập tức. Song tôi đã hứa và buộc phải giữ lời. Thế nên tôi đành nhẹ nhàng tiến về phía ông.

- Đúng là cháu, thưa ông. Hôm nay ông có thấy khá hơn không?

Khi tôi di chuyển, ánh mắt ông từ từ hướng về phía cửa, khớp ngón tay siết chặt chiếc chăn đắp trên người khiến nó nhăn nhúm lại, cả đôi đồng tử trong mắt ông cũng như co rút, đảo qua đảo lại giữa tôi và cánh cửa. Hai chân ông hơi cử động vẻ bồn chồn, khi đến cạnh giường, tôi thấy vẻ hoang mang lấp đầy trong mắt ông.

- Cháu có thể… - Ông mấp máy môi, ngón tay khẩy khẩy những sợi chỉ trên tấm chăn. – Cháu có thể đi ra ngoài, đóng cửa rồi vào lại không?

Tôi sững người, đăm đăm nhìn ông một lúc, rồi đáp:

- Được ạ.

Cảm thấy hơi sờ sợ, tim tôi đập nhanh hơn. Song tôi vẫn mở cửa phòng và đi ra hành lang. Nhác thấy bóng tôi, mẹ liền chạy lại nhưng tôi chỉ lắc lắc đầu, khép cửa một lúc rồi mở ra. Ánh mắt ông nhìn tôi ánh lên vẻ cảnh giác, nghi ngại và lo lắng. Đợi đến khi tôi vào trong, ông bèn cất tiếng hỏi:

- Vậy… cháu là Kate nào?

Nỗi kinh hoàng dâng lên. Tôi đưa mắt nhìn quanh tựa hồ làm như vậy có thể tìm thấy thứ gì đó lý giải cho sự quẫn trí của ông.

- Cháu là Kate đây ông. Kate Worthington. 

- Kate Wothington của ai?

Tôi nuốt khan. Chắc chắn không phải là Kate của Henry, hay của mẹ, của cha. Trắng ra, tôi…

- Chẳng của ai cả. Cháu chẳng là Kate của ai cả.

Ánh mắt ông ghim chặt tôi một lúc lâu rồi khẽ nhắm lại, đầu liên tục gật gù, miệng lẩm bẩm:

- Chẳng là Kate của ai. Chẳng là Kate của ai. Chẳng là Kate của ai.

Tim tôi run lên sợ hãi. Chút dũng khí vừa có được thoáng chốc đã biến mất tăm. Nhẽ ra tôi không nên đến đây và chứng kiến cảnh này. Khẽ xoay người lại, tôi với tay tới nắm cửa rồi nhẽ nhàng kéo mở cánh cửa nặng trịch.

Mẹ lập tức thò vào trong với vẻ nôn nóng.

- Sao rồi? Ông ta nói thế nào?

Tôi lắc đầu.

- Đi thôi mẹ. Hôm nay ông không được khỏe. Chúng ta mau đi thôi. – 

Tay tôi vẫn còn đang run.

- Vớ vẩn. – Bà hùng hổ lướt qua tôi. – Mọi gã đàn ông đều có thể bị thuyết phục. Cho dù đó có là một ông già mất trí đi chăng nữa.

Tôi phát hoảng nhìn bà xồng xộc vào phòng. Vừa nhác thấy bà, hai mắt ông cụ bỗng trợn lớn lên, gương mặt già nua đong đầy vẻ hoảng hốt và cảnh giác. Ông run rẩy kéo chăn trùm lên đầu, động tác dữ dội khiến khay thức ăn rơi xoảng xuống sàn. Mẹ lập tức sấn đến túm chiếc chăn toan giật phắt nó ra như thể sắp lôi cổ một con rùa ra khỏi lớp vỏ trú ẩn của nó vậy.

- Đừng mà! – Tôi hốt hoảng hét lớn lên. Ông cụ càng thêm phần kinh hãi. Đoạn tôi lao tới giữ chặt cánh tay mẹ. Bà trừng mắt nhìn tôi bằng vẻ không tin nổi. – Mẹ không được làm vậy. Để ông ấy yên! – Vừa nói, tôi vừa kéo bà lại trong khi bà cố sức gạt tôi ra. Hai chúng tôi giằng co đến tận cửa.

- Chuyện gì thế này? – Ông quản gia đột nhiên xuất hiện ngay trước cửa phòng. – Hai người đang làm gì ở đây vậy?

Mẹ hậm hức giằng ra khỏi tay tôi, nhanh nhẹn vuốt lại tóc, trước khi mỉm cười xoay sang người quản gia còn không quên bắn cho tôi một cái nhìn tức tối.

- Đứa con gái ngốc nghếch của tôi đang dẫn tôi đi thăm quan nhà, thế nhưng nó lại dắt tôi đi lạc mất. Cảm phiền ông chỉ đường cho chúng tôi trở về cầu thang chính.

Người quản gia chuyển mắt từ chúng tôi đến ông của Henry đang trốn dưới chăn, rồi lại đưa mắt nhìn chỗ thức ăn bị rơi vãi trên thảm. Tôi thấy mặt mình như bị nướng chín vì xấu hổ khi ông ấy lia ánh mắt chỉ trích về phía tôi.

- Tôi không bỏ ông chủ lại được. – Ông ấy đáp, giọng cụt lủn, gương mặt hằn lên vẻ thù địch. – Nhưng tôi đoán hai vị sẽ tự tìm được đường ra thôi.

Mẹ lập tức nâng vai, hếch cằm. Mặt bà hơi đỏ, vài ghim tóc bị xổ ra sau trận giằng co, dáng vẻ nom khá xộc xệch và đanh đá. Bà ấy lên giọng kiêu căng:

- Không sao. Dù ông có chủ động đề nghị được dẫn đường thì tôi đây cũng chả cần.

- Thôi nào mẹ. – Tôi khẽ nói. – Đi thôi.

Bà ấy trở gót sải bước ra ngoài. Nhưng vừa ra đến cửa, bà bỗng dừng lại, nâng giọng ra vẻ như nói với tôi:

- Nhớ nhé, Kitty, một người hầu thiếu chuyên nghiệp cho thấy năng lực yếu kém của chủ nhà.

Tôi ngượng chín người, vội vàng đặt tay lên lưng bà rồi đẩy bà ra đến tận hành lang mới rụt tay về và khép cửa lại. Ngay lúc tay tôi vừa buông xuống, bà liền xoay phắt lại, đôi mắt sắc lạnh chiếu vào tôi với cơn cuồng nộ.

- Con dám đẩy ta ra khỏi phòng? – Bà xiết giọng. – Sao con dám chõ mũi vào chuyện của ta?

Tôi không nói gì cả. Không thể nói gì khi nỗi xấu hổ chèn cứng trên lồng ngực.

- Hôm nay con đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng, Kitty ạ. – Bà chỉ ngón tay vào mặt tôi, gằn giọng. – Cực kỳ nghiêm trọng.

Tôi chợt nghĩ đến tiếng hót vang lên giữa trời giông bão của loài chim hét. Tưởng tượng mình đang ngồi trên một đỉnh tháp và cất cao tiếng hát thách thức gió giật, mưa sa, không bao giờ chùng bước. Sức mạnh và lòng quyết tâm dâng lên trong lòng. Tôi xoay người cất bước, thầm nghĩ lẽ ra mình phải làm điều này từ tối qua hoặc sáng nay mới phải.

- Thật ra. – Bà ấy lớn giọng nói. – Ta cũng thấy con không thích hợp với Henry đâu. Thôi cứ để Maria tóm cậu ta. Còn con chuẩn bị tinh thần lấy ngài Cooper đi.

Tôi tiếp tục cất bước.

- Con thấy sao hả Kitty? Cái giá này thỏa đáng chứ? Đừng mơ đến Ấn Độ nữa. Con phải lấy ngài Cooper. Ta sẽ viết thư cho ông ấy nói rằng con đã chấp nhận lời cầu hôn.

Tôi đi đến cầu thang, trượt tay lên lan can gỗ láng mịn.

Tiếng cười của bà vang lên mỗi lúc một lớn hơn theo từng bước chân tôi.

- Thấy chưa, con gái. Thấy rõ rồi chứ? Ta đã thắng. Ta đã biết vậy mà.
Bình Luận (0)
Comment