Hai mươi người, hai mươi cùng một câu trả lời.
Ngay sau đó, họ được đề nghị ăn thử lòng lợn, ăn xong tấm tắc khen ngon hơn ruột lợn! Lòng heo có vị khác, không đàn hồi như lòng heo mà giòn và thanh mát hơn.
Sau khi kết thúc cuộc khảo sát Yến Thu Xu gật đầu và nhìn Tạ Thanh Vận.
Tạ Thanh Vận đứng dậy cảm ơn họ rồi để họ ra ngoài, sau khi mọi người rời đi, nàng ấy nói: "Trông ngon thật đấy, A Xu, muội định định giá mười xu sao?"
Yến Thu Xu cười nói: "Mười xu là đủ rồi. Nông dân bình thường sẵn sàng bỏ ra bảy tám xu để mua nội tạng lợn về ăn thử. Nếu đắt hơn, giá cả nội tạng lợn sẽ tăng lên, thì họ hoàn toàn không đủ khả năng mua nữa, hơn nữa nước ướp này có thể tái sử dụng, tức là một hũ nước muối có thể dùng để ướp nhiều con heo, chỉ tốn một khoản là làm sạch.”
Tạ Thanh Vận cười nói: "Vẫn là muội chu đáo."
Tiêu Hoàn Khải cũng đồng tình: "A Xu đã cân nhắc rất kỹ về điểm này. Nếu đã như vậy, sang năm mới ta sẽ bảo quản gia nuôi vài con lợn con, nếu bây giờ muốn mở cửa hàng thì sẽ mua từ bên ngoài trước."
“Ừm, chuyện này thiếu gia có thể quyết định.” Yến Thu Xu vội vàng nói: “Ta không giỏi kinh doanh, đến lúc đó ta sẽ đưa cho thiếu gia phương pháp làm nước ướp, ngài yên tâm đi!”
Tạ Thanh Vận sững sờ, nàng đã từng thấy vô số người vì quyền lợi và giữ kín công thức còn Yến Thu Xu không hề như vậy, không những nghĩ đến người khác mà công thức riêng của bản thân cũng không hề giấu diếm.
Giọng Tạ Thanh Vận dịu dàng hơn: “Nếu muội không muốn thì chúng ta sẽ làm cả nhưng cái gì của muội thì vẫn là của muội.”
“Hai mươi tám điểm như đã thỏa thuận!” Yến Thu Xu cười nói: “Ta cũng sẽ không yêu cầu thêm.”
Tạ Thanh Vận cười càng vui vẻ hơn, nàng ấy nói: "Sắp đến giờ ăn tối rồi, vậy ta sẽ ở lại ăn cơm với muội nhé?"
“Được.” Yến Thu Xu cười : “Nhưng ta đi làm mấy món này nữa đã, được không?”
“Đương nhiên.” Tạ Thanh Vận vui vẻ đồng ý.
Nàng ấy vô cùng hài lòng về Yến Thu Xu, nàng quả là một người tốt, không biết liệu ai lấy được nàng sẽ hạnh phúc nhường nào. Tạ Thanh Vận quay sang nhìn tướng công rồi lại muốn đi theo Yến Thu Xu xem bình thường nàng nấu ăn như thế nào. Yến Thu Xu nấu ăn thực ra rất đơn giản. Hứa ma ma, Thủy Mỗi và những người khác đã được nàng huấn luyện để làm những việc họ thường làm, nguyên liệu sẽ sẵn sàng sau mỗi lần chuẩn bị nấu và nàng chỉ cần làm bước cuối cùng là nấu ắn. Món chính hôm nay là dồi mỡ ngâm dấm, ba chỉ xào, tim heo xào cần tây.
Nhưng xét đến việc chỉ có Yến Thu Xu sẽ ăn một mình, nàng nấu ăn rất bình thường, khi dọn món ăn chỉ dùng ba đĩa nhỏ, phần còn lại để Thủy Mỗi và Hứa ma ma ăn, để không lãng phí, do có khách nên ngoài món chính nàng còn rán thêm các món khác như đậu phụ áp chảo, cải thảo xào, gà xé cay.
Món chính của ba món này đều là món chín tẩm ướp, không cần chế biến gì thêm, tốc độ đã được cải thiện rất nhiều, ba món còn lại cũng vô cùng tiện lợi, chỉ có món gà cay phức tạp chỉ hơn chút. Chẳng mấy chốc đã xong bữa cơm.
Trước đây trời lạnh, mùi thơm của rau củ hầm biến mất theo hơi nóng của món ăn, bây giờ xào lại, mùi thơm lại nổi lên, ngoài mùi thơm hầm đơn giản, còn có vị cay sau khi xào chiên và vị chua sau giấm, mùi thơm hơn.
Bởi vì sân của Yến Thu Xu gần với sân chính, nhiều người có thể ngửi thấy mùi thơm ngay khi nó xuất hiện. Nó quá thơm!
Trầm Bình Ngộ nhìn chằm chằm vào từ “ Thơm” mà cậu bé ấy vô thức viết, rồi lại chìm vào im lặng.
Rõ ràng là đang luyện văn, ai biết trong lúc viết văn, cậu trằn trọc nửa ngày không viết được, cuối cùng đành phải gọi nha hoàn đi hỏi xem mùi đó là mùi gì, lúc này lại có thêm mùi vị thơm ngon khác sộc vào mũi cậu bé.