Hương thơm tuy thơm, nhưng so với những thứ khác nàng làm trước kia, tựa hồ có chút không vừa ý.
Đông Đông cắn ngón tay nghi hoặc: "Nó... ngon không tỷ tỷ?"
Yến Thu Xu ngây ngốc một lúc: "..."
Lật trứng? Chả trứng nóng không đều hai mặt, một mặt đã chín còn một mặt kia còn chưa chín!
May mắn thay, Yến Thu Xu đã nấu quá nhiều, vì vậy nàng phản ứng vô cùng nhanh chóng. Trứng chưa được nấu chín, nhưng hình thức đã được thiết lập. Nàng nhanh chóng lấy đũa và thìa, lật miếng trứng cuộn lại.
“Xì…” Giọng nói quen thuộc lại xuất hiện, lần này Yến Thu Xu không đợi lâu, khoảng 30 giây nàng đã gắp lên, đặt lên đĩa tròn, dùng hai chiếc đũa kẹp bên ngoài miếng trứng cuộn, cuộn lại một chút, món trứng cuộn vừa rồi còn nóng mềm đã hoàn thành.
“Thành công!” Yến Thu Xu lau mồ hôi: “ Nào, mau lại đây ăn cơm đi.”
Nàng chuyền món trứng cuộn qua. Đông Đông luôn mong chờ tất cả những món mới của Yến Thu Xu, tuy mới nhìn thì có hơi hoài nghi về cuộc đời nhưng những chiếc bánh cuốn trứng đã được tạo hình thành công lúc này vẫn đẹp mắt, với những viên chả tròn trịa màu vàng nhạt, thêm vừng đen như tô điểm, toàn thân toát ra hương thơm sữa và sức nóng. Nó vẫn có vị ngọt của sữa như trước, nhưng chiếc bánh này lại là món bánh sữa ngon nhất! Đông Đông cầm nó bằng cả hai tay,nghe thấy một tiếng vỡ giòn rụm, miếng trứng cuộn giòn bị cắn đứt.
“Hừ!” Cảm giác được đồ ăn rơi xuống, Đông Đông lo lắng vươn bàn tay nhỏ bé ra đỡ, tùy tiện nhặt mấy miếng, một miếng này cũng đủ để cậu bé nếm thử mùi vị. Hương vị hoàn toàn khác với bánh bông lan, hơi cứng, nhưng không cứng, bởi vì quá giòn, độ cứng, hơi dùng sức là vỡ ra giữa môi và răng, chỉ để lại một khoang miệng tràn ngập vị ngọt ngào của sữa.
Sau khi cắn miếng này, Đông Đông nhanh chóng nhét phần còn lại vào miệng, âm thanh "Kacha Kacha" vang lên không dứt, đến cuối bữa ăn, phần còn lại mà cậu bé nhặt được trong bàn tay nhỏ bé cũng được cậu bé ăn hết.
Theo lời dạy của Tiêu gia, không nên lãng phí thức ăn, hơn nữa Đông Đông cũng rất thích ăn. Ăn xong, cậu bé chỉ cảm thấy ngọt ngào, nhỏ giọng nói: "Ngon quá! A Xu tỷ, món này ngon quá, món này là để cho đồng học của đệ sao?"
Yến Thu Xu không ngừng vỗ tay, cười nói: "Đúng vậy."
Đông Đông đột nhiên cười ngọt ngào hơn.
Cho đến khi Trầm Bình Ngộ gọi vào: "Đông Đông!"
Đông Đông rụt cổ bất đắc dĩ quay về, thực ra cậu bé muốn ở lại đây ăn thêm hai miếng nhưng đồng thời cậu bé cũng sợ Trầm Bình Ngộ nên không dám ở lại lâu.
Yến Thu Xu cười nói: "Đệ đã ăn đủ rồi đúng không? Đến lúc đệ nói chuyện và bày tỏ suy nghĩ của mình rồi đó."
Đông Đông dừng lại, sự do dự hiện rõ trên khuôn mặt.
Yến Thu Xu nhìn cậu bé khích lệ: "Nói cho huynh ấy biết đi, biết đâu huynh ấy sẽ lắng nghe thì sao?"
Đông Đông suy nghĩ một chút, đi tới kéo Yến Thu Xu: "A Xu tỷ, đi với đệ!"
Yến Thu Xu nhìn thấy ánh mắt lo lắng của cậu bé, trong lòng mềm nhũn, nàng cười nói: "Được, tỷ đi với đệ."
Món trứng cuộn trên tay nàng vừa mới hoàn thành, nàng nhặt tấm tôn lên, bề mặt hơi nhám nhưng khi lật lại trông rất đẹp và bằng phẳng, nàng lật lại, dùng hai tay giữ một đoạn bằng đũa,rồi lại dùng cả hai tay để cuộn lại cuộn trứng. Trước khi món trứng cuộn được hâm nóng, Yến Thu Xu đã nhanh chóng dùng dao cắt nó thành hai miếng rồi mang vào phòng.
Lúc này Uyển Nhi đã ăn gần hết, đang uống canh mận chua, Trầm Bình Ngộ vẫn ăn nhưng tốc độ chậm hơn, Từ ma ma đang nghỉ ngơi, chỉ có Thủy Mỗi đang nướng thịt.
Yến Thu Xu nhận lấy công việc trong tay Thủy Mỗi, nàng đưa hai quả trứng cuộn cho họ, cười nói: "Còn muốn ăn gì không?"
“Đủ rồi.” Trầm Bình Ngộ lắc đầu, nhận lấy trứng cuộn: “Cám ơn di di.”
Uyển Nhi tự nhiên cũng làm theo, thần thái nghiêm nghị. Chỉ có Đông Đông có chút xấu hổ vì muốn chia sẻ suy nghĩ của mình với huynh trưởng, lòng cậu bé bồn chồn như thể mọc móng tay trên ghế đẩu, Trầm Bình Ngộ cau mày và cắn miếng trứng cuộn .